Phụ Huynh Bất Đắc Dĩ


Vu Duệ hoàn toàn không nghĩ đến câu trả lời này, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt một lúc lâu, sau đó mới lí nhí mở miệng: “Anh buông tôi ra trước đã…”
“Không buông.” Phó Uyên giữ nguyên tư thế nhìn cô, ánh mắt của anh chăm chú đến mức Vu Duệ nhịn không được phải thẹn thùng nhìn xuống đất.
“Anh muốn làm gì?”
Phó Uyên nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, hôn lên hàng mi cong vút của cô, giọng nói của anh mang theo sự cường ngạnh pha lẫn kiên quyết: “Cô thử đoán xem, bây giờ tôi muốn làm gì?”
Nói xong, thân dưới của anh càng dính sát vào cơ thể của Vu Duệ, thậm chí cô còn cảm nhận được vật nào đó nhô cao giữa hai chân anh đã sưng phồng, căng cứng đến mức chọc vào bụng cô.
Bản thân Phó Uyên cũng sắp phát điên rồi, vật dưới thân từ lúc nhìn thấy cô cười cười nói nói với người đàn ông khác thì chưa từng mềm xuống chút nào.

Anh dường như ghen đến mức mất trí, kích động lắc hông dùng sức đâm vào giữa hai chân cô, cường độ càng lúc càng điên cuồng.
Người phụ nữ nhỏ nhắn bị người đàn ông đâm đụng vào tường, sức lực mạnh đến nỗi cánh cửa sau lưng cũng không chịu nổi phải kẽo kẹt vang dội.
Cơ thể to lớn cường tráng đè lên suýt chút nữa làm Vu Duệ ngạt thở, bên dưới lại còn bị anh hung hăng khi dễ, ngực cũng bị nhào nặn phát đau, cho dù cách mấy lớp quần áo, cô vẫn có thể cảm nhận được nơi tiếp xúc của hai người đang run lên bần bật.

Người kia thô bạo như thể hạ quyết tâm đâm thủng quần áo cô, rồi lại dũng mãnh đâm vào trong cơ thể cô.
“A… Vu Duệ!” Người đàn ông bỗng gầm nhẹ tên cô, động tác dần chậm lại, sau đó nhẹ nhàng ma sát hạ thể của cô.
Ngửi thấy thứ mùi nồng đậm vừa xa lạ vừa quen thuộc toả ra từ cơ thể đàn ông trưởng thành, đầu óc Vu Duệ vang lên một tiếng nổ mạnh, chân tay bỗng nhiên mềm nhũn cả ra.

Cô không thể thoát khỏi vòng tay mạnh mẽ của anh, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc anh tuỳ ý lôi kéo xuống hầm gửi xe.
Còn chưa kịp định thần, Vu Duệ đã bị người đàn ông ôm đến hàng ghế sau của ô tô, ấn mạnh xuống ghế đệm mềm mại, khí thế táo bạo chẳng khác nào thổ phỉ sơn trại cướp đoạt phụ nữ nhà lành.
Chờ đến khi Vu Duệ lấy lại được lí trí, Phó Uyên đã ngang ngược chống thân mình lên cơ thể cô.
“Vu Duệ, tôi muốn làm cô lâu rồi.

Ban nãy tôi còn sợ mình thực sự không nhịn được, trực tiếp đè cô ra làm một trận ngay trong phòng chứa đồ.

May mà tôi kìm chế được.” Nói xong, anh duỗi tay ôm chặt cô vào trong lòng, vùi đầu vào cổ cô cắn mạnh một cái.
“Đau!” Vu Duệ nổi giận, dùng sức đẩy cái đầu đang chôn trong hõm vai mình ra.
Cảm nhận được dục vọng mãnh liệt của anh, Vu Duệ đen kịt cả mặt.

Người đàn ông khốn kiếp này không phải từng nói không có cảm giác với cô sao? Dùng cái vật đang chọc vào mình để mà phán đoán thì hẳn là Phó đại gia không hề kém cỏi ở phương diện kia, lại càng không hề không “lên” nổi trước cô.
Gã đàn ông thối tha này căn bản là tên tội phạm cưỡng dâm tinh trùng thượng não mới đúng!
“Phó Uyên, anh đừng nóng vội, chúng ta từ từ nói chuyện.” Đã nếm đủ cường thế của anh, cô không dám quá cao giọng, trước mắt chỉ có thể mong đợi vào việc lấy nhu thắng cương.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện trước.

Vu Duệ, nói cho tôi biết, tại sao cô lại đi ăn cơm với Tôn Địch?” Người đàn ông vừa hỏi vừa nhẹ nhàng vuốt ve vầng trán mịn màng của cô, đầu ngón tay chậm rãi lướt dọc xuống cái cằm nhòn nhọn nhỏ xinh.
Nghe lời chất vấn của Phó Uyên, không biết tại sao Vu Duệ lại có loại cảm giác bị bắt gặp lúc thông dâm.
“Anh đừng đè lên tôi, buông tôi ra trước đã.” Bị hormone nam tính quá mức nồng đậm trên người anh đàn áp, Vu Duệ ngợp thở đến mức phải há miệng hít lấy hít để không khí ít ỏi, làm lồng ngực phập phồng lên xuống không ngớt.
“Đừng đánh trống lảng! Nếu cô trả lời thiếu trung thực, tôi sẽ không làm dạo đầu, chúng ta đi thẳng vào chủ đề chính.” Phó Uyên nheo mắt, đe doạ nói.
“Đừng đừng đừng, tôi nói, tôi nói.

Anh Tôn là đối tượng xem mắt do bạn thân của tôi giới thiệu.” Vu Duệ rút cục vẫn phải giơ cờ trắng đầu hàng.

“Anh bình tĩnh một chút đi, hôm nay dừng ở đây thôi.”
Tuy rằng cô có cảm tình với người đàn ông ưa kiểm soát ưa thống trị này, nhưng đột nhiên diễn biến phát triển quá nhanh như vậy, đôi bên tranh cãi còn chưa ngã ngũ đã đè nhau, cô nhất thời rất khó tiếp nhận.
“Hiện tại tôi đang vô cùng bình tĩnh, nếu không cô đã bị tôi giết chết từ lâu rồi.” Phó Uyên ngoài miệng thì nói bình tĩnh, nhưng động tác cởi váy áo Vu Duệ của anh lại rất khẩn trương, thiếu chút nữa là làm đứt tung hàng cúc áo sơ mi của cô.
Áo khoác ngoài của cô đã bị Phó Uyên cởi bỏ, áo sơ mi mở toang, chân váy jeans cũng bị đẩy lên tận thắt lưng.

Khi ngón tay anh lần lên đến bắp đùi cô vuốt ve mơn trớn, Vu Duệ bỗng đè tay anh lại.

“Anh đang làm cái gì vậy hả?”
Phó Uyên dùng hai ngón tay thon dài bóp cằm cô, cười nói: “Tôi đang chuẩn bị làm tình với cô.”
Vu Duệ hỏi câu đó là muốn đánh thức lương tâm ít ỏi của anh, nhưng không ngờ anh lại thẳng thắn đáp trả một cách trần trụi như vậy.
“Không được, đây là hầm gửi xe.

Đang ở giữa thanh thiên bạch nhật đấy, người ngoài nhìn thấy thì sao?” Vật kia không ngừng cọ xát hai bắp đùi giữa nơi riêng tư, cảm xúc xấu hổ của cô tăng vọt.
“Sợ cái gì? Ở đây rất an toàn.” Phó Uyên chồm người qua băng ghế phía trước nhấn nút tắt đèn trong xe, xung quanh lập tức tối sầm lại.

“Ngày xưa học môn vật lí chẳng phải được dạy rồi sao, từ chỗ sáng đi vào chỗ tối sẽ không nhìn thấy gì cả.”
Vu Duệ nghe mà sửng sốt, trăm vạn lời mắng chửi cuối cùng tổng kết lại thành một câu: “Mẹ nó, anh đúng là học bá chơi trò lưu manh, lấy cả kiến thức thời phổ thông ra cản tôi.”
“Cô thơm quá, y như mùi hương dễ chịu trong phòng ngủ của cô vậy.” Người đàn ông hoàn toàn thờ ơ trước lời khen ngợi của cô, anh cũng không sốt ruột cởi áo bra lụa màu kem của cô mà lại vùi đầu xuống, chóp mũi thẳng tắp chen vào giữa khe ngực sâu hun hút, hít một hơi thật sâu.
Bầu ngực bên trái có một nốt ruồi son nho nhỏ, nổi bần bật trên khuôn ngực trắng nõn nà.
“Tôi còn tưởng cô chẳng có tí ngực nào, không ngờ lại đầy đặn như vậy.” Phó Uyên khẽ nhướng mày, đuôi mắt hơi cong lên vẻ tìm tòi.
Cô thoạt nhìn có vẻ cao gầy, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh, xương quai xanh nổi lên rõ ràng, thế nhưng chỗ này lại rất có thịt.
“Đó là do hàng ngày tôi chỉ thích mặc bralette cho thoải mái, không thích mặc áo có gọng…” Sau khi suy nghĩ vài giây, cô đưa ra một đáp án.
“Lòng bàn tay của tôi lớn hơn so với người khác một chút, vậy mà nắm bầu ngực của cô thật vừa vặn.

Xem ra thân thể chúng ta rất hợp nhau.”
Càng nói càng giống một cuộc thảo luận về sự phù hợp giữa cơ thể nam và nữ, cô còn chưa kịp tiêu hoá những lời kia đã nghe thấy người đàn ông cảm khái một câu: “Cô quả nhiên là người phụ nữ thâm tàng bất lộ, một khi bí mật cất giấu bị mở ra, thực sự có thể khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.” Dứt lời, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên bầu ngực bên trái của cô, đầu lưỡi chạm nhẹ vào nốt ruồi son đáng yêu.
Đã rất lâu rồi không có hành vi tiếp xúc thân mật với người khác giới, Vu Duệ bị động tác đầy sắc tình của Phó Uyên kích thích đến mức da đầu tê dại, cả cơ thể mềm nhũn như vũng nước xuân.
Huống hồ giọng nói trầm khàn gợi cảm và tràn đầy nam tính của anh thoang thoảng bên tai như tiếng đàn cello, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến cô động tình rồi.

Thế mới nói, sức công kích của những người có nhan sắc đã lớn rồi, của những người vừa có nhan sắc vừa có giọng nói hay còn lớn hơn, ừm, phải gọi là bạo kích.
Hơn nữa, Phó Uyên còn cố tình chuyển động cơ hông, nhịp nhàng đâm vào giữa hai chân cô khiêu khích qua một lớp vải mỏng dính, làm cho hạ thể Vu Duệ sớm đã rạo rực.
Cô cố ý không nhìn vào mắt anh, lại phát hiện anh đang mặc áo sơ mi màu tối ôm sát người, cổ áo mở hai cúc lộ ra làn da ngăm đen bóng loáng lấm tấm mồ hôi, thoạt nhìn càng thêm gợi tình.
Phó Uyên không phải mỹ nam tiêu chuẩn chân dài da trắng đầu tóc bóng lộn, anh thuộc kiểu thành thục gai góc, pha thêm chút cục súc cùng cà lơ phất phơ, cộng thêm một đống hình xăm mà Vu Duệ đánh giá là vô cùng nhảm nhí, dùng mấy chữ “du côn đẹp trai” để miêu tả là chính xác nhất.
Cô rất sợ bị Phó Uyên phát hiện mình đã động tình, càng lo lắng hôm nay không tránh khỏi việc xảy ra quan hệ với anh, không biết về sau nhìn mặt nhau hàng ngày sẽ như thế nào, cho nên sống chết giãy giụa liều mạng ngăn cản anh.

“Tôi không muốn, anh buông tha cho tôi đi.”
Động vật giống đực một khi đã lên cơn động dục làm gì còn tâm trí nghe những lời cầu xin của đối phương để mà ngưng lại.

Những ngón tay thon dài từ từ trượt xuống eo cô vẽ thành vài vòng tròn nho nhỏ, bắt đầu chầm chậm đốt lửa trên cơ thể nhạy cảm của cô.
“Em không muốn? Thực sự không muốn sao? Để tôi thoả mãn em, chắc chắn sẽ sung sướng hơn tự xử đấy.” Dứt lời, anh vô thức nuốt nước bọt, trong xe không bật điều hoà, những nơi da thịt kề sát trở nên nóng rực.
Vu Duệ nghe vậy đánh mạnh vào lồng ngực của Phó Uyên, cuối cùng lại bị cơ bắp săn chắc của anh làm cho đau cả tay.

“Nói bậy bạ cái gì đấy? Tôi tự xử hồi nào?”
Hành động của anh càng lúc càng quá trớn, một tay anh túm lấy tay cô áp lên ngực mình, một tay tiến vào dưới váy cô, trượt qua quần lót viền ren lúc này đã vô cùng ướt át.

“Ồ… vậy em mua mấy thứ đồ chơi tình thú kia về làm gì? Trưng bày trong tủ kính chắc?”
Anh vừa nói vừa kéo quần lót của cô sang một bên, bàn tay to lớn thô ráp không hề xin phép, trực tiếp đậu lên đoá hoa kiều diễm của cô, xoay tròn rồi xoa nhẹ mấy cái, ẩn ý rõ ràng trong đáy mắt.
“Em rõ ràng cũng muốn tôi.” Anh cười khẽ, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve phần nhô ra.
Toàn bộ lòng bàn tay ôm ấp nơi tư mật lầy lội, những ngón tay khô ráo nhanh chóng thấm đẫm mật dịch ngọt ngào.
Có thứ gì đó nhẹ rơi xuống mặt cô, mằn mặn lại nóng hổi như là mồ hôi, gân xanh trên cánh tay anh cũng nổi lên cuồn cuộn, cọ nhẹ vào làn da của cô như đang dịu dàng vỗ về.
“A…” Vu Duệ bị tập kích bất ngờ rên lên một tiếng, cô rùng mình muốn hất tay anh ra, nhưng lại bị anh dễ dàng khoá chặt hai tay, giam cầm trên đỉnh đầu.

Nơi riêng tư bị bàn tay nóng như lửa đốt của anh vờn qua vờn lại, nóng đến mức làm cô run lẩy bẩy.

Tay anh như mang theo dòng điện, chạy dọc sống lưng cô tê rần rần.
Cô vừa thẹn thùng vừa vui thích, giọng nói không tự chủ được mà ngắc ngứ: “Không phải, đó là… là… bưu phẩm tôi nhận giúp bạn, cô ấy đi du lịch.”
Phó Uyên khẽ cười một tiếng, dường như cũng không để ý đến câu trả lời này lắm.
“Cứ cho là thế đi.” Anh chống một tay bên sườn cô, ngón trỏ và ngón giữa hơi cong lên, nhẹ nhàng đâm sâu vào rồi rút ra.
“Phó Uyên, đừng mà…” Trong lòng Vu Duệ thầm kêu không được, nhưng đến bên miệng cô lại trở thành những tiếng rên rỉ.

“Ưm… A…”
Anh không những không dừng lại mà còn tăng số lượng lên thành ba ngón tay, tốc độ thọc vào rút ra cũng nhanh hơn gấp rưỡi.

Những ngón tay thon dài không ngừng trượt ra trượt vào giữa hai cánh hoa yêu kiều, làm phát ra tiếng nước cực kì phóng đãng, không cần nói cũng biết nơi đó của cô lúc này đã rơi vào tình trạng gì.
Chẳng mấy chốc, trong không gian kín mít của xe Audi chỉ còn lại âm thanh dâm mỹ dày đặc vang vọng.
“Tôi sẽ chưa vào vội, tôi muốn ngắm dáng vẻ cao trào của em, muốn xem em đỏ mặt cầu xin tôi.” Một bàn tay khác đẩy áo bra lên, vuốt ve đồi núi đầy đặn chập chùng.

Anh dùng đầu ngón tay chơi đùa, thỉnh thoảng kéo lên rồi lại đè xuống, khiến hai đỉnh nhọn dần dần đứng thẳng lên.
Dục vọng sâu kín của cô càng lúc càng dâng trào, cảm giác như thể bị treo giữa không trung, không lên được cũng không xuống được, chỉ có thể không ngừng vặn vẹo run rẩy dưới thân anh, khát vọng anh giải thoát cho cô.
Đôi chân đang khép chặt bỗng không tự chủ mà mở rộng, thuận tiện cho người đàn ông tung hoành, động tác này khiến khuôn mặt vốn đã đỏ bừng của cô lại càng đỏ hơn.

Chút biến hoá nho nhỏ đó chẳng khác nào ám hiệu mời gọi, khiến cho dục hoả của Phó Uyên như muốn bùng nổ, chỉ hận không thể ngay lập tức xông vào bên trong để hưởng thụ tư vị mềm mại chặt chẽ của cô.
“Vu Duệ, đã bao lâu em chưa được đàn ông chạm vào rồi? Sao lại chặt như xử nữ thế này?”
Tiểu huynh đệ đã trướng đến phát đau, Phó Uyên híp mắt lại, ngón tay tiếp tục thăm dò nới lỏng nơi kì diệu này.
“…” Bao lâu rồi? Vu Duệ cũng không nhớ nữa.
“Em bây giờ hệt như đào tươi vậy, tôi khẽ ấn nhẹ vài cái là trào nước.

Đợi thêm một chút, đã lâu chưa làm, tôi sợ em bị đau.”
“Nói nhảm.” Vu Duệ thẹn thùng lấy tay che mặt lại, không dám nhìn anh nữa.
Anh bỗng dùng ngón tay tách hai cánh hoa của cô sang hai bên, ngón cái ấn thật mạnh lên hạt trân châu.

Cảm giác lơ lửng giữa không trung đột nhiên biến mất, Vu Duệ cảm thấy toàn bộ cơ thể như đang rơi tự do xuống vực sâu, khoái cảm xông vào mọi nơi trên cơ thể khiến cô không kiểm soát được bản thân nữa, vô thức há miệng cắn chặt vào bả vai anh, bụng dưới co rút mãnh liệt.
Phó Uyên bị đau hừ mạnh một tiếng, người phụ nữ quật cường này cắn không khách khí tí nào, nhưng lực đạo kia lại nói lên khoái cảm mà cô nhận được nhiều biết bao nhiêu, điều này làm anh rất vui, càng ra sức giày xéo hạt trân châu nhằm tạo ra nhiều khoái cảm hơn cho thân thể yêu kiều đang run rẩy bên dưới.

“Vu Duệ, kêu lên đi, để tôi nghe tiếng rên rỉ của em.”
Vu Duệ lắc đầu, cả người ưỡn cong, nụ hoa trên ngực cô lướt qua lồng ngực anh.
Nhìn vẻ mặt mê man của cô, Phó Uyên biết cô sắp cao trào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui