Chu Cửu Giới đâu ngờ viện trưởng Phó lại chuyển hắn đến nhà xác.
Vốn nhà xác bệnh viện do ông lão họ Lâm quản lý, lão gìa này thích uống rượu, uống nhiều quá sẽ không biết ngủ ở đâu, thế là nhà xác không mở cửa được. Có hôm khuya khoắt, đồng chí nhà tang lễ phải đập cửa ầm ầm.
Đám nhân viên đều có ý kiến, nói rằng tiếng từ chỗ đó truyền đến làm mọi người sợ.... Có người đề nghị viện trưởng Phó đổi người.
Người thì không thể đổi, bởi vì lão Lâm dầu gì cũng là lão đồng chí bốn mươi năm tuổi nghề, còn nữa, có ai lại không uống rượu ở vị trí này?
Uống rượu tăng lòng dũng cảm mà, đây là lời lý giải rất hợp lý.
Chu Cửu Giới đi vào nhà xác.
Hắn tới thế giới này chính là từ đây, tất nhiên cũng có vài phần cảm tình với nơi này. Lão Lâm vừa mở cửa vừa nói: "Bác sĩ Chu, tôi không ngờ cậu sẽ tới nơi này đo."
"Nơi đây thì làm sao, không phải rất tốt à?"
Lão Lâm lắc đầu: "Cậu năm này mới... Ai, thật đáng tiếc."
Cửa mở, có một chiếc giường lớn dựa vào tường, chính là chỗ Chu Cửu Giới sống lại.
Chu Cửu Giới nằm lên.
"Mau đứng lên, chỗ này nhiều điềm xấu lắm." Lão Lâm vội kéo Chu Cửu Giới lên.
"Sao, giường này không thể ngủ à?"
"Đây là nơi chuẩn bị cho người chết, chờ người nhà nhận xác xong thì tống vào phòng lạnh."
Nói xong, lão Lâm lại mở một cánh cửa ra.
Một luồng gió lạnh đập vào mặt.
Chu Cửu Giới đi vào trong nhìn quanh, chỉ thấy bên trong đen đặc, còn có một điều điều bạch quang.
Lão Lâm đứng ở cửa ra vào, chỉ vào bên trong: "Nhìn thấy không, trong này toàn là xác chết, tất cả đều có đánh số đấy, mỗi tuần sẽ có người của nhà tang lễ tới lôi đi."
Chu Cửu Giới ồ một tiếng: "Vậy nơi này không phải là nghĩa trang sao?"
"Đúng vậy, thời cổ đại gọi là nghĩa trang, giờ gọi là nhà xác."
Lão Lâm nhìn Chu Cửu Giới, thấy hắn rất bình tĩnh liền nói: " Lá gan cậu không nhỏ đâu, người bình thường mới đến nơi này thì đã sớm run rẩy hai chân, thảo nào viện trưởng phái cậu tới đây."
Chu Cửu Giới tự nhủ: ta vốn đã chết rồi, thế thì còn gì đáng sợ chứ.
Lão Lâm lại dẫn Chu Cửu Giới vào phòng nghỉ, bỏ thêm cho Chu Cửu Giới một cái giường.
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: như thế nào, chẳng lẽ sau này mình sẽ ngủ ở chỗ này sao?
Lão Lâm có vẻ nhìn thấu tâm tư của hắn: "Hai ta thay phiên, cậu một hôm, ta một hôm, như vậy, ta có thời gian đi câu cá, còn cậu cũng có thời gian về nhà với vợ."
Chu Cửu Giới nói: "Ông họ Lâm?"
Lão Lâm sững sờ: "Ta quên mất, nghe nói cậu chết đi sống lại đã quên không ít chuyện."
"Đúng vậy, rất nhiều chuyện đều đã quên."
" Quên cũng tốt, có nhiều chuyện qua đi không nên để lại trong lòng, kí ức là một loại gánh nặng, một loại trầm trọng, một loại phiền não."
Chu Cửu Giới kinh ngạc vì sao ông già này nói triết lý thế.
"May mắn tiểu tử cậu không nợ ta." Lão Lâm nở nụ cười.
Chu Cửu Giới cũng cười.
Chu Cửu Giới phát giác lão Lâm cằn nhằn liên miên, nói chuyện không dứt, mà cũng khó trách, công việc thanh nhàn như thế này, nếu bình thường không nói chuyện thì còn không cô đơn lạnh lẽo chết à. Chu Cửu Giới tập trung suy nghĩ nhìn qua phía ngoài ký túc xá, nghĩ đến cuộc đối thoại giữa viện trưởng Phó và mình: hóa ra tên kia không có ý tốt gì, ta còn tưởng rằng hắn ình đến vị trí gì nữa.
Lão Lâm sửa sang lại mọi thứ, vừa quay đầu đã thấy Chu Cửu Giới xuất thần liền hỏi: "Bác sĩ Chu, sao cậu lại sang bên phụ khoa?"
"Cái này..." Chu Cửu Giới thầm nghĩ: làm sao ta biết được, bất quá, bên phụ khoa thoạt nhìn tốt hơn đây nhiều.
"Đúng rồi, tôi quên chuyện cậu mất trí nhớ cái, bên phụ khoa đâu phải là nơi để đàn ông đến."
"Nhưng mà bên phụ khoa cũng tốt hơn nơi này, chỗ đó tốt xấu gì cũng là người sống, nơi đây thì… ha ha."
Lão Lâm tháo một chuỗi chìa khóa từ lưng quần xuống treo trên tường: "Đây là chìa khóa nhà xác, rất lâu rồi tôi không có dịp đi câu cá, nay có cậu ở đây đi thì tiện đến thăm mấy ông bạn cũ."
"Ông bạn cũ? Là ai?"
"Cá chứ còn có ai, lão Lâm ta đã hơn 60 rồi, , nếu không phải tham trò chuyện với những con cá,con tôm kia thì đã sớm nằm ở nhà xác rồi."
" Vậy ông không có người thân sao?"
"Ừ, cậu có vợ, vợ ta đã chết vài chục năm rồi, bất quá, ta nhận một đứa bé làm con gái, nó cũng họ Lâm, cậu biết nói đấy, chính là hộ sĩ Lâm của phụ khoa."
"A...."
Lão Lâm chuẩn bị cần câu cá, rồi kéo ra một chiếc xích lô từ sau lều "Cót…Két.." lăn đi.
Chu Cửu Giới nằm trên giường nghỉ ngơi chốc lát, cảm thấy đói bụng bèn đi ra tìm ra mấy quả dưa leo, ăn hết mà vẫn là không no, lại nhìn quanh đồ dùng nhà bếp của lão Lâm nhưng không biết dùng thế nào.
Chu Cửu Giới sờ sờ túi quần, lấy ra tấm vé tiền giấy, hắn chưa từng thấy tiền mặt nên tưởng là giấy lộn liền ném trên mặt bàn, lại rút điện thoại ra, thứ này Chu Cửu Giới đã được Thường Nguyệt dạy và biết là Thường Nga đặt trong túi quần mình, thao tác một hồi cuối cùng cũng gọi được, hắn mở danh bạ nhìn thấy số của Thường Nga, vốn định gọi tới nhưng lại nhớ ả chanh chua này đang nổi nóng, đừng động tới nàng thì tốt hơn. Xuống dưới là số của Thường Nguyệt, Chu Cửu Giới trong long khẽ động rồi gọi tới.
"Anh còn mặt mũi gọi điện thoại tới à."
Bên kia truyền đến tiếng oán hận của Thường Nguyệt.
Chu Cửu Giới thầm nghĩ: cô bé tức giận thật rồi, mình trước phải lấy lòng nàng thôi, sau đó mới xơi nàng. Nghĩ vậy, Chu Cửu Giới nói: "Thường Nguyệt, rất xin lỗi, buổi sáng..."
Đầu bên kia ngừng hồi lâu, tiếng Thường Nguyệt mới truyền tới: "Tỷ phu, anh... Sao anh có thể như vậy?"
"Là anh không đúng, em cũng biết đó, anh đã mất đi trí nhớ, đã quên thân phận của mình, hiện giờ anh rất hối hận, em có thể đến bệnh viện một chuyến không?" Truyện được tại YY Truyện
"Làm gì vậy? Em không đi."
"Em đừng hãi, anh không làm như vậy với em nữa đâu."
"Em không đi."
"Thường Nguyệt, lời nói thật đối với ngươi nói, tỷ phu của em đang đói."
"Tỷ tỷ không phải cho ngươi trong túi quần để trước rồi sao?"
"Tiền, tiền gì? A..., mấy tờ giấy này là tiền à?"
"Đúng đó, có tờ 100 đồng, 50 đồng đấy."
"Thứ này có thể mua đồ?"
"Nói nhảm, tiền không thể mua đồ thì cái gì có thể mua đồ?"
"Vậy... Vậy anh ra ngoài ăn cơm đây, quay lại chúng ta tán gẫu tiếp, nhớ nhé, đừng giận tỷ phu nhé, lát nữa tỷ phu sẽ trịnh trọng nói xin lỗi muội."