Chu Cửu Giới lập tức phát hỏa.
Buổi chiều hắn nhìn thấy thông báo lòng đã tức giận, giờ bệnh viện lại muốn hủy bỏ nhà xác, nhất định là tên viện trưởng Phó kiaa khai đao với hắn. Vì vậy mới hầm hầm đi vào phòng viện trưởng Phó.
"Viện trưởng, tại sao phải dỡ bỏ nhà xác?"
"Đây là quyết định của lãnh đạo bệnh viện, sao, chuyện của bệnh viện còn phải báo cáo với cậu sao?"
"Không được, đây là ông muốn đuổi tận giết tuyệt."
Chu Cửu Giới biết rõ hồn phách Phương Ngọc không thể rời khỏi nhà xác, nhà xác dỡ đi, Phương Ngọc cũng xong đời.
Chu Cửu Giới cảm thấy Phương Ngọc rất đáng thương.
" Cậu nói ta đuổi tận giết tuyệt? Cậu có biết chuyện ma quái trong bệnh viện ảnh hưởng rất lớn hay không? Chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng như thế nào? Cho nên, ta thà rằng bệnh viện tổn thất cũng phải làm một chuyện có lợi cho xã hội."
"Đánh rắm, ông là vì chính mình."
"Chu Cửu Giới, cậu có biết mình đang nói với ai không?"
Viện trưởng Phó trừng mắt.
Chu Cửu Giới đột nhiên túm cổ áo hắn quát: "Lập tức thu hồi quyết định, không thì ta sẽ cho ông đẹp mắt." Nguồn tại yytruyen
Phó viện trưởng bị hắn siết thật sự khó thở, mặt đỏ bừng vội nói: "Cậu buông tay ra, ta đáp ứng còn không được à."
Chu Cửu Giới tay vừa thả ra, viện trưởng Phó liền trốn ra sau ghế, gọi bảo vệ lên."
"Chu Cửu Giới, ngươi bị điên rồi à?"
"Vậy thì thế nào?"
"Ngươi còn náo loạn nữa thì ta sẽ đuổi ngươi đi."
Đúng lúc này, Sa Tam chạy vào, vội vàng kéo Chu Cửu Giới qua khuyên nhủ: "Cửu Giới, làm sao cậu có thể cãi nhau với viện trưởng như vậy được?" Rồi nói với viện trưởng Phó: "Viện trưởng, huynh đệ của tôi đại nạn không chết nhưng sau khi tỉnh lại đầu óc vẫn lú lẫn, xin ngài đừng chớ chấp nhặt với hắn."
Chu Cửu Giới nói: "Sa Tam, chỉ cần viện trưởng không dỡ bỏ nhà xác, tôi sẽ không khó xử ông ấy."
"Dỡ bỏ nhà xác?" Sa Tam thoáng cái đã hiểu rõ: "Cửu Giới, cậu là người có vợ, dù không mình cho nghĩ cũng nên nghĩ cho Thường Nga và Thường Nguyệt chứ, Thường Nga không có công việc, trong trường múa ba-lê huấn luyện viên thì thu nhập được mấy đồng, cha cô ấy còn nằm liệt giường, Thường Nga hàng năm đều phải đưa cho cha hơn vạn đồng, chẳng lẽ cậu muốn vứt thu nhập cố định này của mình đi? Hơn nữa, nếu nhà xác không hủy đi sẽ ảnh hưởng rất lớn, viện trưởng Phó cũng chỉ vì suy nghĩ cho đại cục."
Sa Tam nhìn hồi lâu tài liệu, học xong một từ: đại cục.
Chu Cửu Giới ngẩn ngơ, thầm nghĩ: cha Thường Nga nằm liệt giường sao? Xem ra cái gia đình của mình cũng không có gì đặc biệt. Mình thì chẳng sợ gì nhưng nếu như đã mượn xác người ta sống lại thì cũng thay hắn chăm sóc gia đình đi. Nghĩ vậy, Chu Cửu Giới nói: "Nếu nhà xác hủy thì ta liền thất nghiệp, còn nói gì đến thu nhập."
Sa Tam liền nói: "Cửu Giới, ta vừa tới văn phòng làm việc, công việc bên đórất bận rộn, nếu không tôi sẽ xin viện trưởng điều cậu tới, vừa vặn giúp tôi một chút."
Chu Cửu Giới nói: "Được rồi."
Chu Cửu Giới biết rõ, Phương Ngọc hồn phách đã bị thu đi rồi. Viện trưởng Phó có đạo sĩ kia tương trợ thì Phương Ngọc không hiện ra cũng là chuyện tốt. Nếu không dù cho ngưng tụ thành hình người, cũng sẽ lại bị đạo phù hút hết đi.
Sa Tam gặp Chu Cửu Giới đồng ý, đem hắn đẩy đi ra, sau đó quay đầu hướng Phó viện trưởng nói: "Viện trưởng, vừa rồi lời của ta người đã nghe được a?"
"Hừ, xem ra quan hệ giữa cậu và Chu Cửu Giới không tệ đó?"
"Viện trưởng đừng suy nghĩ nhiều, tôi làm như vậy cũng là vì an ủi Chu Cửu Giới, như thế cũng là giải quyết vấn đề cho bệnh viện."
"À."
Phó viện trưởng nở nụ cười: "Sa Tam, không ngờ mới một ngày mà tài ăn nói của cậu tốt hơn hẳn đấy."
Sa Tam cũng có chút giật mình, xem ra đọc nhiều sách cũng hữu dụng, nhất là sách về phương diện đảng chính.
"Được rồi, theo ý cậu đi, nhưng mà..." Phó viện trưởng khẽ nói: "Ta sẽ điều Chu Cửu Giới đến chỗ cậu, cậu phải theo dõi hắn thật chặt cho ta, ta phát hiện Chu Cửu Giới đã thay đổi, chó hoang không được huấn luyện thì sẽ cắn càn."
Sa Tam duỗi ngón tay cái: "Viện trưởng lời này rất đúng, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ theo dõi hắn, bất cứ lúc nào cũng sẽ báo cáo với ngài."
Phó viện trưởng gật đầu, nhìn Sa Tam nách kẹp tài liệu hỏi: "Đây là cái gì?"
Sa Tam đưa tài liệu cho viện trưởng Phó.
Phó viện trưởng nhìn qua một lần, thở dài: "Lại là chiêu thương, mỗi năm đều chiêu, bệnh viện nào có loại khách hàng này, Sa Tam, cậu xem qua đi, liên hệ với người phụ trách ghi tên cậu là được rồi."
"Ghi tôi? Viện trưởng, điều này... Điều này không hợp lắm đâu? Chẳng may huyện gọi điện đến?"
"Không sao đâu, huyện lãnh đạo sẽ không tự mình tới gọi điện thoại đâu, chỉ là mấy nhân viên cục chiêu thương đốc thúc thôi, đến lúc đó cậu cứ lấy khẩu khí của ta đuổi đi là được, chiêu cái gì mà chiêu."
Sa Tam đi ra, nói với Chu Cửu Giới: "Cậu đi thông báo cho lão Lâm một tiếng, quay lại chỗ tôi đưa tin là được."
Chu Cửu Giới hơi buồn bực.
Hắn trở lại phòng trực ban gọi điện thoại cho lão Lâm.
Lão Lâm đã trở về nhà, nhận được điện thoại thì lập tức tới ngay, còn tiện thể mang một bình rượu và vài món thức ăn.
Chu Cửu Giới vừa nhìn liền nở nụ cười: "Lão Lâm, ông được lắm đấy...." Nói xong, Chu Cửu Giới bắt lấy.
Lão Lâm vội nói: "Đừng động vào, đây là cho đồng chí bên kia ăn."
Chu Cửu Giới ồ một tiếng: "Lão Lâm, ông chu đáo quá đấy."
"Ai, ta nghe cậu nói bệnh viện sẽ hủy nhà xác đi, trong lòng cũng khó chịu, bác sĩ Chu, nhà xác thật sự có quỷ à?"
"Ông tin không?"
"Cái này... Dù sao ta đã ở đây vài chục năm, một lần cũng chưa từng thấy."
"Có lẽ không có, hoặc cũng có lẽ là có."
"Được rồi, không nói nữa."