Thường Nguyệt dọn dẹp bàn xong ngồi an vị trong đại sảnh xem TV.
Đang xem, trong phòng ngủ Thường Nga truyền đến cái loại âm thanh làm cho người ta mặt đỏ tim run, cường độ giống y như đúc với thứ cấp độ A nàng xem, Thường Nga bịt tai lại nhưng sao vẫn nghe thấy. Thường Nguyệt cảm thấy rất quái lạ, nàng ở cùng tỷ tỷ, tỷ phu đã ba bốn năm, trước kia hai người làm việc này luôn rất hàm súc, hầu như chẳng có một chút động tĩnh, lần này lại quá là khoa trương.
Trên TV đang chiếu bộ phim Thường Nguyệt thích nhất, nhưng hiện giờ trước mắt nàng chỉ hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ triền miên.
Thường Nguyệt đột nhiên nhớ tới tình cảnh mập mờ giữa tỷ phu với mình, cổ họng như khát khô cả lại. Nàng bèn uống vài cốc trà, vẫn khát.
Thường Nguyệt chưa phát giác ra tay mình đã đặt trên ngực.
TV đột nhiên chiếu quảng cáo. Thường Nguyệt bỗng bừng tỉnh, vội vàng tắt TV chạy vào phòng ngủ, nằm trên giường mà tim vẫn đập thùng thùng.
Ngay lúc đó, cửa phòng ngủ bỗng có tiếng ai đập.
Thường Nguyệt giật mình : "Ai đó?"
Tiếng Thường Nga truyền đến: "Mở cửa nhanh, là tỷ đây."
Thường Nguyệt vừa hé cửa đã thấy tỷ tỷ hoảng sợ, thân thể trần truồng chạy xộc vào, nàng đóng cửa cẩn thận rồi nằm xuống giường, thần sắc mới khá hơn một chút.
"Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Thường Nguyệt lấy chăn đắp cho tỷ tỷ.
"Thật là đáng sợ. . ."
"Chẳng lẽ tỷ phu đánh tỷ sao?"
Thường Nguyệt không tin, tỷ phu vốn hay mềm yếu, thuộc về loại đàn ông không biết tức giận, làm sao dám nặng tay với tỷ tỷ chứ.
Thường Nguyệt lắc đầu.
"Đến cùng là xảy ra chuyện gì vậy?"
Thường Nga đỏ mặt, có vẻ rất xấu hổ, nhưng cuối cùng cũng nói: "Anh ta. . . quá mạnh mẽ, tỷ không chịu được. . ."
Thường Nguyệt đỏ bừng hai má, cúi đầu không dám nói gì.
Thường Nga nói: "Muội muội có cảm thấy tỷ phu như là thay đổi thành một người khác rồi hay không?"
"Đúng đó, muội cũng nghĩ như vậy."
"Thiên hạ nào có người giống nhau như thế, nhưng nếu bảo người này là tỷ phu thì tất cả phương diện tính cách lại thay đổi không ít."
"Mới đầu muội cũng nghĩ thế, nhưng thấy thế nào thì anh ấy vẫn là tỷ phu mà, mặc dù tính cách thay đổi nhưng đoán chừng liên quan đến việc mất trí nhớ."
Thường Nga nhìn muội muội, nói: "Ngủ đi, ngày mai tỷ còn phải đến trường múa."
Trời dần sáng.
Thường Nga tỉnh lại, vừa quay đầu đã thấy Thường Nguyệt mở trừng mắt hai nhìn nóc nhà.
"Tỷ cả đêm không ngủ sao?"
"Không. . . Không phải, tỷ vừa mới tỉnh thôi. Muội cứ nghỉ ngơi đi, tỷ đi làm dây."
Thường Nguyệt gật đầu.
Thường Nga mở chăn ra, ra khỏi phòng rồi vọt vào toilet, một lúc sau mới trở lại phòng ngủ của mình, thấy Chu Cửu Giới trần truồng ngủ say, mặt còn ngửa lên trời. Thường Nga tìm vài bộ quần áo mặc, vừa mặc vừa nhìn thân thể Chu Cửu Giới, dưới chân hắn có một dấu đỏ, là do bị nàng véo đấy, đúng vậy, Chu Cửu Giới vẫn là Chu Cửu Giới. Thế nhưng Thường Nga vẫn luôn cảm thấy hắn hoàn toàn khác trước kia.
Chu Cửu Giới ngáp một cái, đột nhiên ngồi dậy, cảnh giác xung quanh: "Em muốn ra ngoài sao?"
"Vâng, em phải đi làm đây, anh không cần đi đâu, cứ ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày để đầu óc tỉnh táo lại đã."
"À." Chu Cửu Giới vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ đầu ta có vấn đề gì chứ, chỉ là nhất thời không thể tiếp nhận những sự vật mới mẻ, đúng là phiền toái.
Thường Nga đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hỏi: "Anh còn nhớ sinh nhật của mình không?"
"Sinh nhật, nhớ chứ, không phải mùng chín tháng bảy sao? Em hỏi cái này làm gì?"
Nói xong, Chu Cửu Giới mới giật mình : nguy rồi, ta nói là sinh nhật của mình, ai biết ngày sinh của cái tên quỷ chết tiệt này là nào đây.
Thường Nga gật đầu: "Xem ra anh còn chưa mất hết trí nhớ, được rồi, em đi đây, nếu đói thì tự nấu cơm nhé."
Thường Nga đi rồi, Chu Cửu Giới suy nghĩ lung tung một lát rồi bò dậy, hắn thấy đầu giường để vài bộ quần áo mới, thấy thế nào như thế nào cũng không được tự nhiên, đột nhiên, tai hắn nghe thấy những tiếng ào ào rất nhỏ.
Chu Cửu Giới đang nghĩ chẳng lẽ là trời mưa à nha?
Hắn bèn đi ra dựng tai nghe ngóng, âm thanh truyền ra từ trong toilet.
Chu Cửu Giới đi tới cửa vận công lắng nghe, âm thanh kia càng thêm rõ ràng.
Đột nhiên, cửa toilet mở ra, Thường Nguyệt trùm khăn tắm đi ra ngoài, nàng ngẩng đầu bỗng nhìn thấy Chu Cửu Giới trần như nhộng đứng bên ngoài, hoảng hốt thét lên, hai tay buông xuống, chiếc khăn tắm còn chưa gói kỹ lập tức rơi xuống đất. Thường Nguyệt vội vàng che bộ ngực của mình, nhớ tới phía dưới lại cũng khép chân.
Chu Cửu Giới thấy Thường Nguyệt trần truồng đứng trong toilet như con dê cừu con, lập tức huyết mạch sôi sục. Tên tiểu tử phong lưu này đâu có khái niệm luân lý, hắn nghĩ dù sao cũng là em vợ ta, ngu sao mà không lên.
Chu Cửu Giới sắc đảm ngập trời, ôm lấy Thường Nguyệt.
Thường Nguyệt giãy dụa kêu to: "Tỷ phu, không được, anh đừng như vậy..." Text được lấy tại yytruyen
Thường Nguyệt vừa tắm xong, trên người rất ướt nên dễ dàng thoát khỏi Chu Cửu Giới, sau đó nhanh chóng chạy vào phòng ngủ của mình.
Chu Cửu Giới đuổi theo, hai mắt đầy mê đắm: "Tỷ tỷ của em đã là người của anh, em còn chạy đi đâu được nữa, đến đây đi, khoái hoạt với tỷ phu nào."
Thường Nguyệt sợ phát khóc: "Anh mau đi ra, không thì em sẽ nói với tỷ tỷ đấy, tỷ sẽ không tha cho anh."
"Ha ha, chỉ cần em không nói thì cô ấy sẽ không biết được, đừng sợ, đến đây nào..." Nói xong, Chu Cửu Giới mạnh mẽ nhào lên giường.