Trước phòng cấp cứu, một người đàn ông khôi ngô đang chửi ầm lên: "Cái bệnhviện quáigì thếnày, khôngcó bổn sự thì dỡbiển hiệu đi, mẹ nó, bảo lão tử đưa người lên tỉnh thì còn không chết giữa đường sao?
Ônggià đạp điện xíchbên cạnh không ngừng can ngăn: "Tôithấy thôi đi, điều kiện của bệnh viện huyện không tốt, người ta đã nói là không chữa được, chúng ta còn đổ thừa làm gì."
Một vị bác sĩ mặc áo khoác trắng lạnh lùng đứng ở cửa phòng khám, nhìn Đại Hải cười lạnh: "Vị lão ca này nóirất có lý, không phải Dương Gian ta không muốn cứu cô ấy mà bởi vì thiết bị chữa bệnh ở đây không đủ, đầu vợ anh đã vỡ, dù cưỡng ép giải phẫu thì tám chín phần cũng sẽ trở thành người sống thực vật."
Lúc này, Trịnh viện trưởng và Chu Cửu Giới đã đi tới.
Trịnh viện trưởng gạt đám ngườira, đi đến bên cạnhĐại Hải: "Cậu cứ bình tĩnh đã, nói rõ tình huống cho tôi nghe nào."
Chu Cửu Giới nhìn qua, phát hiện Bạch Tĩnh, Thiết San, Sa Tam đều có trong đám người, ngoài ra còn trông thấy vài khuôn mặt thanh tú, thầm nghĩ: nơi mình sống lại cũng không tệ lắm, mỹ nữ như mây.
Đại Hải nhìn viện trưởng Trịnh, biết đối phương là lãnh đạo nên nói: "Vợ tôi ngã từ trên lầu xuống, xe cứu thương đưa đến đây nhưng ông này không để cho xem, bảo là phải chuyển vợ tôi lên bệnh viện tỉnh, lãnh đạo tính xem, lên tỉnh phải đi hơn ba giờtốc độ cao, vợ tôi liệu có chịu đượckhông?"
Trịnh viện trưởng quay sang DươngGian.
Dương Gian nói: "Viện trưởng, từ chụp ảnh cho thấy đầu người bệnh đã nứt xương, mảnh vỡ còn cắm lại bên trong, hơn nữa mạch máu cũng bị vỡ, bên trong sọ đã sung huyết, trước mắt kỹ thuật bệnh viện ta còn chưa đạt được, xác xuất thành công hầu như là không..."
Trịnh viện trưởng nhíu mày.
Lúc này, có hai hộ sĩ đẩy cáng cứu thương đến.
Đại Hải nhào tới kêu: "Hà Tú, em tỉnh dậyđi, anh xin lỗi em, xin lỗi đã không nghe lời em, ngươi yên tâm, anh thề sau này sẽ chăm chỉ làm ăn buôn bán, mọi việc đều nghe lời em."
Một hộ sĩ đi tớinói: "Anh là người nhà bệnh nhân à, đề nghị anh lập tức chuyển viện, máu tụ bên trong sọ người bệnh đạt tới mức nhất định sẽ..."
Đại Hải cả giận quát:"Móa nó, đường đường là bệnh viện huyện mà không có nổi một nhân tài sao?"
Cả đám người đều nhìn về phía Dương Gian.
Dương Gian năm nay ba mươi hai tuổi, là một thanh niên yêu sự nghiệp, say mê khoa nghiên cứu chỉnh hình, đến nay đã gần mười năm, là chuyên gia chỉnh hình trẻ tuổinhất bệnh viện huyện. mới nhất ở truyen/y/y
Dương Gian sắc mặt tái nhợt.
Viện trưởng Trịnh nói: "Có nên mời viện trưởng Phó đến hay không?"
Viện trưởng Phó xuất thân từ khoa chỉnh hình, chẳng qua từ khi tiến vào cấp lãnhđạo thi đãvứt chuyên môn đi đâu rồi.
Dương Gian lắc đầu: "Vô dụng thôi, phương tiện chữa bệnh không có, không phải là vấn đề kỹ thuật."
Dương Gian hiển nhiên phải biện hộ ình, hắn không muốn để mọi người hiểu lầm là mình vô năng.
Không biết lúc nào, Bạch Tĩnh đã đi đến sau lưng Chu Cửu Giới: "Viện trưởng Trịnh có giáo huấn anh không? Đáng đời."
Chu Cửu Giới thầm nhủ: cô chờ đó, sớm muộn gì ta cũng biến cô trở thành người của ta.
Bạch Tĩnh nhìn Hà Tú, hít sâu một hơi: "Thật đáng thương, chắc giờ chỉ có Đại La Thần Tiên mới có thể cứu sống cô ấy."
Chu Cửu Giới khẽ động trong lòng, sao mình không nhân cơ hội này bộc lộ tài năng để cô bé này phải lau mắt nhìn mình. Nghĩ vậy, Chu Cửu Giới đi đến bên cạnhHà Tú.
Đại Hải thấy một thanh niên đi tới, mặc dù không mặc đồng phục bệnh viện nhưng thấy hắn đi cùng viện trưởng Trịnh thì vội nói: "Cậu là bác sĩ à, mau cứu vợ tôivới, Đại Hảinày cảđời không quên ơn cậu."
Dương Gian thấy Chu Cửu Giới đi tới cũng chỉ cười lạnh. Hắn hiểu rất rõ nhân lực trong bệnh viện, Chu Cửu Giới xuất thân hộ lý, sau khitốt nghiệp thìđến ngoại khoa làm việc có nửa năm, sao có thể thành y sĩ trưởng? Huống chi thiết bị bệnh viện cũngkhông đạt được yêu cầu giải phẫu.
Mọi người nhìn về phía Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới đặt tay bắt mạch choHà Tú, cảm nhận mạch đập yếu ớt của nàng bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm tánh mạng.
Chu Cửu Giới lại chậm rãi vuốt đầu bệnh nhân, ngoại trừ đầu thì cũng có mấy chỗ tổn thương khác nhưng không có gì đáng ngại.
Tổn thương ở đầu đúng là rất nặng, nhưng Chu Cửu Giới đã có chủ ý.
Hắn duỗi ngón út đặttrên trên mấy chỗ huyệt đạo người bệnh ngăn mạch máu tạm không dâng lên, sau đó đặt tay ở đỉnh đầu người bệnh rồi lặng yênvận thần công. Thếmà rõ ràng hút được mảnh vụn trong hộp sọ ra, đồng thời còn có cả máu tụ.
Chu Cửu Giới vừa ra tay liền chấn kinh tất cả mọi người chung quanh.
Mọingười đã bao giờ thấy phương pháp chữa bệnh thần kỳnhư thế.
Ngaycả DươngGian cũng choáng váng, thầm nghĩ: tiểu tử này chẳng lẽ có thần tiên trợ giúp, thật là bất khả tư nghị, sao tay hắn sờ đỉnh đầu bệnh nhân chốc lát mà mảnh xương đã lấy ra được?
Chu Cửu Giới thu công, liếc Bạch Tĩnh cười nói: "Người bệnh không có nguy hiểm gì rồi."
Đại Hải không thể tin được, hỏi: "Vị huynh đệ, chẳng lẽ vợ tôi đã qua khỏi ư?"
Chu Cửu Giới nói: "Vẫn chưa được, nhưng đã qua thời khắc nguy hiểm nhất rồi."
Viện trưởng Trịnh đi tới, vỗ vai Chu Cửu Giới cười to: "Cậu được lắm, rất khí phách,bác sĩ Dương còn không mau chuẩn bị giải phẫu đi ư?"
Dương Gian bừngtỉnh, cuốngquít triệu tập nhân thủ đi làm.
Chu Cửu Giới đi về phía BạchTĩnh, thấy nàng nhìn mình đầysùng kính, không khỏi đắc ý.
Đúng lúc này, một hộ sĩ vội vàng chạy đến nói nhỏ vài câu vớiThiết San.
Thiết San hô Bạch Tĩnh một tiếng, vội vàng rời đi.
Viện trưởng Trịnh thấy Thiết San rời đi, nói với ChuCửu Giới: "Xem ra các cậucó bệnh nhânrồi, đi xem nào."
Chu Cửu Giới cũng viện trưởng Trịnh đến phòng phụ khoa, đã thấy có hai thanh niên đứng ở cửa ravào.
Hai thanh niên thấy có người tới gần liền ngăn lại.
Viện trưởng Trịnh đến gần nói: "Tôi là lãnh đạo bệnh viện, tránh ra."
Thanh niên do dự một chút, lại nhìn Chu Cửu Giới.
Chu Cửu Giới nói: "Tôi là bác sĩ phụ khoa."
Hai người liếc nhau, né qua một bên.
Viện trưởng Trịnh vàChu Cửu Giới đi vào, chỉ thấy bên trong có một chiếc cáng cứu thương với một đôi nam nữ, hai người bọc kín bởi một chiếc khăn trải giường. Hai người đối mặt nhau, nữ hai mươi tuổi, hai tay che mặt, nam đầu bọc kín đầu, chỉ lộ ra một con mắt, lỗ tai với cái miệng. Tuy không thấyrõ tuổi tác nhưng nhìn da thịt chắc tuổi cũng cỡ như viện trưởng Trịnh. Hai người đều để trần bả vai, chắc là không mặc quần áo gì. Chu Cửu Giới liên nghĩ đến cái gì đó mà bật cười.
Bên cạnh cáng cứu thương là Thiết San và BạchTĩnh, ngoàitâ còn một tiểuhộ sĩ họ Lâm, tướngmạo vô cùngxinh xắn. Thiết San liếc qua Chu Cửu Giới: "Anh tới làm gì?"
Trịnh viện trưởng nói: "Cậu ta là bác sĩ phụ khoa, chẳng lẽ không thể tới sao? Tôi là phóviện trưởng, đến đây thị sát."
Thiết San xốc khăn trải giường lên liếc qua một cái, liền nói: "Chuẩn bị tiêm Relaxants."