Phù Lạc

“Phù Lạc muốn tâm Hiên Áo.” Thanh âm Phù Lạc khàn và nhỏ, tươi cười quyến rũ, ánh mắt lại nghiêm túc nhìn vào trong mắt Long Hiên đế, hắn chớp qua một tia kinh ngạc, một tia lúng túng.

“Lớn mật, lại dám gọi thẳng tục danh của trẫm.”

Phù Lạc chỉ cười không nói, môi chà qua cánh môi bạc tình của Long Hiên đế, mút vào, mút vào, lưỡi đinh hương tuần tra tới lui ở bờ môi hắn, Long Hiên đế thở dài một tiếng, hóa bị động thành chủ động, trở người áp Phù Lạc đặt ở dưới thân.

“Hoàng thượng, muốn xử phạt thần thiếp như thế nào đây?” Khóe mắt Phù Lạc mị hoặc, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực Long Hiên đế, mạnh mẽ nắm núm vú của hắn.

Nụ hôn của hắn như cuồng phong mưa rào hạ xuống, ngón tay của hắn ở trên thân hình trắng mềm của Phù Lạc mà tàn sát bừa bãi.

Phù Lạc ngửa đầu nhận nụ hôn của hắn, hai chân gắt gao kẹp lấy hông của hắn, “Tiểu yêu tinh nàng, chỉ mới vậy đã không chờ được rồi?”

Phù Lạc cũng không trả lời, chính là nâng lên vòng eo, ngậm núm vú Long Hiên đế.

“Đáng chết.” Long Hiên đế quát khẽ, cự đại cứ như vậy đi sâu vào nhụy hoa của Phù Lạc, “A, a, a ~~”

Phù Lạc đong đưa theo luật động của hắn, rên rỉ, va chạm mãnh liệt như vậy, giống như muốn đem linh hồn của người ta đều đụng ra, dung hợp. Kỹ thuật của hắn vẫn rất tốt như thường ngày, Phù Lạc không thể tự chủ rên rỉ, nỉ non, nhưng lòng của nàng, nàng biết, linh hồn của nàng nàng rõ, rốt cuộc vẫn không dung vào trong sự kích tình, hờ hững nhìn hai thân thể quấn lấy nhau.

Một đêm này Long Hiên đế giống như muốn thế nào cũng không đủ, ngày kế lúc Thất Bảo Xuân Phong xa đưa Phù Lạc trở về, Lộng Ảnh quả thực không thể tin được đây là Phù Hòa nữ mà ngày thường sinh khí dồi dào.

Ngay cả khí lực để nói cũng không có, Phù Lạc ước chừng nghỉ ngơi điều dưỡng ba ngày mới có thể nâng người lên.

“Tiểu chủ, về sau đều sẽ như vậy à?” Lộng Ảnh thực sợ hãi hỏi.

“Tiểu nha đầu mới biết yêu rồi?” Phù Lạc trêu ghẹo nói.

“Tiểu chủ ~~” Lộng Ảnh thẹn thùng xoa góc áo.

Lộng Ảnh cầm một mảnh lá đỏ trong tay, theo Phù Lạc đi đến bên Ngự Câu của trong cung giống với bên ngoài, cái gọi là Ngự Câu nhưng thật ra là con sông nhân tạo đào ra, uốn lượn chảy xuôi qua ngự hoa viên, làm cảnh sắc hậu cung càng rạng rỡ không ít.

Lộng Ảnh nhớ tới sáng sớm hôm nay, tiểu chủ chép cho mình một bài thơ trên lá đỏ, bảo là muốn kiếm cho mình lương duyên trời cho, Lộng Ảnh vừa mong ngóng vừa sợ hãi, sợ phải thất vọng. Cung nữ giống nàng, đến khi được hai mươi lăm tuổi phóng xuất ra khỏi cung, đã sớm là hoa tàn ít bướm, làm sao có thể tìm được lang quân như ý.

Hai người tới một sườn núi nhỏ, Ngự Câu vòng qua sườn núi nhỏ này sẽ ra tới ngoài cung.

Lộng Ảnh nghe Phù Lạc phân phó, thả lá đỏ vào trong nước, mặc nó trôi nổi, trong miệng mặc niệm nói: “Một khi đã nhập chốn thâm cung, Xuân đến hằng năm chẳng đón trông. Xin lá chuyển giùm thư thiếp gởi, Cho người đâu đó hữu duyên không(2).”

Phù Lạc buồn cười Lộng Ảnh thành kính một trận, nàng cũng là vì an ủi Lộng Ảnh mới biết yêu, mới nhớ tới trò chơi lá đỏ đề thơ kiếm tình lang này.

“Tiểu chủ, thật sự sẽ có người có thể nhặt được sao?” Lộng Ảnh thẹn thùng hỏi.

“Đó là đương nhiên, một ngày không nhặt được, thì ngày ngày viết, ngày ngày đến, ta cũng không tin không cảm động được trời cao.” Kỳ thật Phù Lạc muốn nói chính là, ta cũng không tin mèo mù không đụng được chuột chết.

“Vâng.” Lộng Ảnh mãnh liệt gật đầu.

Việc này Phù Lạc cho rằng cứ như vậy là xong, chẳng qua là một chút điểm xuyết tịch mịch trong cung, thật không ngờ đến qua chút thời gian, Lộng Ảnh hoa chân múa tay vui sướng chạy vào hô to, “Tiểu chủ, tiểu chủ, ta ở trong Ngự Câu cũng nhặt được một mảnh lá đỏ này.”

Phù Lạc mạnh mẽ ngồi dậy, “Lấy ra ta xem xem.”

“Đỗ quyên khấp huyết lá phong đỏ, Long Thành cung nữ cũng đau lòng. Ân vua không chặn dòng đông chảy, Thơ viết cho ai gởi lá hồng(3)?”

Phù Lạc nhìn Lộng Ảnh, suy nghĩ sâu xa nói, không biết là thành tâm cảm động trời cao, hay là thật sự người ngốc có phúc ngốc.

Phù Lạc đề bút ở trên giấy Tuyên Thành viết xuống: “Gởi lá đề thơ khỏi cấm thành, Đáp tình, ai họa lại mong mạnh. Nguyện thân giống lá trôi trên sóng, Thuận gió chuyển đến người hữu tình(4).”

Lộng Ảnh lại đem câu thơ sao chép lên lá đỏ, thả vào trong nước, lại không thấy hồi âm.

Mảnh lá đỏ kia lại thành đồ quý nhất của Lộng Ảnh.

“Lộng Ảnh ~~” Phù Lạc cảm thấy rất có lỗi với Lộng Ảnh, để một cô nương tốt như vậy gặp phải loại mầm độc tình yêu thế này.

“Tiểu chủ, Lộng Ảnh rất vui vẻ, thật sự.” Ánh mắt của nàng sáng ngời thông suốt, yêu cầu của nàng rất đơn giản, nắm giữ, hoặc là có được trong ảo tưởng, là đã thỏa mãn.

“Lộng Ảnh, có đôi khi ta thật sự hâm mộ ngươi.” Phù Lạc thì thào nói.

Phù Lạc dùng đôi mắt thu thủy mông lung róc rách như thơ, tràn đầy dụ hoặc nhu tình ngóng nhìn Long Hiên đế, cánh tay ngọc nhu nhược không xương hơi nâng lên về hướng hắn… cái miệng nhỏ đỏ mọng khẽ mở, nói ra tà âm mềm mại quyến rũ, “Ư ~ người ta còn muốn ~~”

Long Hiên đế trường long lại cương, phủ ở trên người Phù Lạc.

Là nghe ai nói qua, công tước Windsor(5) không thích giang sơn chỉ yêu mỹ nhân, có thể cũng là bởi vì công phu trên giường của phu nhân công tước rất được. Nam nhân là động vật nửa người dưới, Phù Lạc dùng hết mọi phương thức ở trên giường quấn lấy hắn, huống chi hưởng thụ mỹ nam như vậy, cũng không phải một việc khiến người ta không vui.

Đây là lần thứ hai thị tẩm sau khi tái nhậm chức của Phù Lạc.

Một tháng kế tiếp Phù Lạc cũng không còn nhàn rỗi, ví dụ.

Nàng đánh rơi thẻ hoa có viết câu thơ trên con đường mà hoàng thượng nhất định sẽ đi qua sau mỗi lần hạ triều.

“Lộng Ảnh, ngươi mau giúp ta tìm xem?”

“Tiểu chủ đang tìm cái gì?”

“Thẻ hoa màu xanh biếc, bên trên còn ép một mảnh lá cây bạch quả nhỏ.”

Động tác tìm vật như vậy đương nhiên muốn để hoàng thượng thấy.

Trên thẻ hoa mà Phù Lạc cố ý làm rơi kia, viết chính là “Hồ trong dẫn nước dưới ngó sen, gió xuân mang sương thấm thân mình. Chờ đợi hoa nở như trăng rằm, ôm chặt ai kia nhớ liên nhân.” Bài thơ này không phải là ngày đó Long Hiên đế nghe được sau cây liễu sao?

Tuy rằng chuyện kia đối với hai người tăng tiến tình cảm là thiết yếu, nhưng là món ăn tinh thần cũng là không thể thiếu, nữ trư nào xuyên qua không phải đều có thể thơ có thể ca, đem một đám nam trư tự phụ tài tử thu nạp dưới váy à.

Lại đến ngày tuyết đầu mùa, Phù Lạc ở viện Hàn Nhụy mà hoàng thượng thích ngắm mai nhất, phấn y nhảy múa, giữa màn mưa tuyết cùng hàn mai rơi xuống, giống như người trời, nàng là sớm nghe ngóng sau khi Long Hiên đế hạ triều sẽ đến đây thưởng tuyết cùng mai.

Trong một thoáng nhìn thấy hắn đến, Phù Lạc cúi người vấn an, không đợi Long Hiên đế lên tiếng giữ lại đã cáo lui mà đi xa.

Điệu múa hiện đại cổ điển nàng rất có tự tin, hơn nữa hôm nay tuyết hòa cùng mai, hiệu quả lại càng tốt.

“Tiểu chủ, tay Lộng Ảnh lay đau quá à.”

Đúng vậy, nếu không cố gắng lay động cây mai, sao có thể không đau.

Lại một ngày, ráng chiều phủ xuống, Phù Lạc cùng Lộng Ảnh dạo trên Kính Vân Sơn trong cung, ngồi ở đình Khai Nguyên, đốt nhang đánh đàn, rất phong nhã. Theo Trang Du trộm nghề cũng không ngắn, hôm nay một thủ《Tương quân hành》hào khí đã có thể đánh nước chảy mây trôi.

Trong lòng nghĩ đến chính mình vì xuất cung, không từ một thủ đoạn nào, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, khúc ý hầu hạ, đủ việc Long Hiên đế từng làm đối với chính mình, đầu ngón tay sát phạt tất lộ, phối với thủ tương quân hành này, lại càng có tư thế hào hùng, khí thế vạn phu chớ cản.

Long Hiên đế bước trên Kính Vân Sơn, vốn tưởng rằng thứ đẳng cầm nghệ đích thị là Tĩnh phi mới có thể tấu ra, không thể tưởng được lại là Phù Lạc kém cỏi năm đó, mà nay xem ra lại tài hoa lan tràn.

Đến tháng thứ ba Phù Lạc thị tẩm, nàng bảo Lộng Ảnh mời y nữ tới rất dễ dàng được chứng nhận, nói là thân thể không khỏe, không nên thị giá, sao có thể để cho hắn nhiều lần đều đạt được ước muốn, khi nắm khi buông như vậy, mới là đạo văn võ mà.

Đêm đó Phù Lạc không thể thị tẩm, Long Hiên đế lại nghỉ chỗ Vân Tần.

Lộng Ảnh lại chứng kiến Phù Lạc ra ngoài ban đêm, đã khuya mới về.

Những ngày sau đó, Long Hiên đế cũng không như Phù Lạc nghĩ, sẽ bởi vì không nhịn được mà đến tìm nàng.

Phù Lạc bĩu môi, chuyện càng khó làm thì lại càng có tinh thần.

Chính là cái gọi là, có khó khăn nghênh đón khó khăn cũng phải đi, không có khó khăn, tạo ra khó khăn cũng phải đi.

______________________________________________

(1) Hay còn là “Lã Vọng câu cá” kể về Ông Khương Thượng thời nhà Chu ngồi câu cá trên một bến sông, nhưng cần câu không có móc. Thực ra mục đích của ông không phải là câu cá mà ngồi suy gẫm về thời cuộc. Chu Văn Vương đã thấy được tài năng trong con người ngồi câu cá này và đã vời ông về làm quan, sau này ông đã làm nên sự nghiệp cho nhà Chu. Tích này muốn nói: muốn làm nên sự nghiệp phải biết dùng người và cũng phải biết chờ thời.

(2) Bài thơ Đề Lạc Uyển Ngô Diệp Thượng của Thiên Bảo Cung Nhân.

Lạc uyển, tức vườn thượng uyển ở Đông Đô Lạc Dương.

Thiên Bảo cung nhân, chỉ là bút hiệu của một cung nữ nào đó của vua Đường Huyền tông. Tác giả Thiên Bảo Cung Nhân viết bài thơ này trên một chiếc lá ngô đồng, không đề bút hiệu, thả xuôi dòng lạch nước trong vườn thượng uyển ra khỏi hoàng cung.

題洛苑梧葉上

天寶宮人

一入深宮裏

年年不見春

聊題一片葉

寄與有情人

—Bản dịch của Viên Thu—

Một khi đã nhập chốn thâm cung,

Xuân đến hằng năm chẳng đón trông.

Xin lá chuyển giùm thư thiếp gởi,

Cho người đâu đó hữu duyên không.

(3) Tác giả chém gió từ bài thơ Diệp Thượng Đề Thi Tòng Uyển Trung Lưu Xuất của Cố Huống.

Diệp Thượng Đề Thi, là câu truyện ghi trong sách “Bản Sự Thi” của Mạnh Khể đời Đường

Tác giả Cố Huống nhân cùng ba người bạn, đi chơi qua cây cầu bắc ngang hạ dòng lạch nước chảy từ hoàng cung ra, ông tình cờ vớt được một lá cây ngô đồng, trên có viết một bài thơ của Thiên Bảo Cung Nhân. Ông viết bài này, rồi lên thượng dòng thả vào lạch nước hồi âm cho người gửi.

Thượng Dương, tên cung điện đời Đường, trong Đông đô Lạc Dương. cố chỉ nay tại thành phố Lạc Dương, tỉnh Thiểm Tây.

Trong truyện, tác giả thay 2 câu đầu cho phù hợp với nội dung hoàn cảnh của truyện.

葉上題詩從苑中流出

顧況

花落深宮鶯亦悲

上陽宮女斷腸時

君恩不閉東流水

葉上題詩寄與誰

—Bản dịch của Viên thu—

Đề thơ trên lá

Hoa rụng oanh kêu não cấm cung,

Thượng dương cung nữ cũng đau lòng.

Ân vua không chặn dòng đông chảy,

Thơ viết cho ai gởi lá hồng?

(4) Tác giả lại tiếp tục chém gió bài thơ Hựu Đề của Thiên Bảo Cung Nhân

Sau khi nhận được bài thơ của Cố Huống, tác giả Thiên Bảo Cung Nhân hồi âm bằng bài này với bút hiệu hẳn hoi …nhưng có lẽ không ai nhận được.

Lần này, tác giả thay 2 câu sau để phù hợp nội dung truyện :v

又題

天寶宮人

一葉題詩出禁城

誰人酬和獨含情

自嗟不及波中葉

蕩漾乘春取次行

—Bản dịch của Viên Thu—

Gởi lá đề thơ khỏi cấm thành,

Đáp tình, ai họa lại mong mạnh

Ta không bằng lá trôi trên sóng,

Thư tiếp, sông xuân chuyển hộ mình.

(5) Edward VIII (Edward Albert Christian George Andrew Patrick David; sau là Công tước Windsor; 23 tháng 6 năm 1894 – 28 tháng 5 năm 1972) là quốc vương Anh, Ireland và Các lãnh địa hải ngoại, Hoàng đế Ấn Độ, trong một thời gian ngắn ngủi (20 tháng 1 – 11 tháng 12 năm 1936) vì ông đã thoái vị để lấy người tình là bà Wallis Simpson. Bà Wallis Simpson là một người Mỹ đã có 2 lần ly dị cho nên hoàng gia và chính phủ Anh không thể chấp thuận cho Edward VIII cưới bà. Vua Edward VIII quyết định thoái vị thay vì từ bỏ bà Simpson.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui