Phù Lam

Từ sau khi Doãn Tiểu Đao biết được ý nghĩa của quẻ thăm, thì vô cùng lạc quan, thậm chí còn khích lệ Lam Diễm.

Lúc đó Lam Diễm đang ăn bánh màn thầu, hắn suýt chút nữa bị bánh màn
thầu làm nghẹn chết. Vội vàng uống một hớp nước. nửa ngày mới trở lại
bình thường. "Tôi nói...Lão hòa thượng kia, cô đừng tin là thật." Cô
cũng không cầu xin thánh thần, sẽ linh nghiệm mới là lạ. Nhưng mà hắn
cũng không biết việc cai nghiện này là do nhóm thần tiên nào quản lý.

"Tôi sẽ giúp đỡ." Đương nhiên cô sẽ không hoàn toàn dựa vào Phật tổ.

Hắn nuốt hết bánh màn thầu, "Cô sẽ không muốn trói tôi lại chứ?" Trên
Tivi đều diễn như vậy, hơn nữa cô có sức mạnh cao cường, tám phần mười
sẽ lấy phương pháp lấy bạo chế bạo.

"Đúng thế." Cô rất thản nhiên.

Lam Diễm cứng lại, "Cô có cần thành thực như thế không."

Cô nói tiếp: "Buổi tối tôi trói anh lại."

Hắn liếc cô một cái, "Khẩu vị quá nặng, tôi không chơi cái này. Hơn nữa, biện pháp này của cô tương đối thích hợp với ma túy giả." Thứ hắn hút
có độ tinh khiết rất cao, không thể dựa vào những phương pháp khác để
cai nghiện, sẽ trở nên không bằng chết.

Cô dừng lại động tác và cơm, "Ma túy cũng có giả?"

"Không phải vậy sao gọi là đất nước hàng nhái." Hiện tại trên thị trường có rất nhiều loại ma túy chất lượng kém, qua tay con buôn sẽ trộn lẫn
thêm những bột phấn khác để gia tăng trọng lượng nhằm mục đích kiếm
nhiều tiền lời. Đương nhiên, nếu như vậy, mức độ nghiện không quá mạnh.
Nếu như ý chí đủ kiên cường, vẫn có khả năng cai nghiện thành công.

Cô trở nên nghiêm túc, "Vậy anh muốn cai như thế nào?"

"Tôi biết tôi đã cai sớm, còn đến lượt cô đi xin quẻ?" Lam Diễm gắp
miếng đậu, sau đó nhìn thấy đồ ăn của cô đã hết hơn nửa rồi, hắn liền để miếng đậu lên trên đĩa của cô. "Nơi này chỉ có đậu phụ cải xanh, ăn
nhiều cơm một chút." Dừng một lát, giọng nói của hắn lại tức giận, "Đừng để nửa đêm mang cái bụng ùng ục ùng ục đến làm phiền tôi."

"Được." Trong lúc đang nói chuyện, Doãn Tiểu Đao đã giải quyết xong một bát cơm. Cô cắn đũa, an ủi nói: "Từ từ, sẽ bỏ được."

Lam Diễm ngước mắt nhìn cô.

Khuôn mặt cô vẫn không một chút gợn sóng, nhưng ánh mắt lại có chút
không giống trước đây. Cuộc đời này, có lẽ chỉ có cô mới có thể dùng
giọng điệu bình thường nói chuyện với hắn về cai nghiện.

Hắn trả lời: "Ừ."

Nghe vậy, Doãn Tiểu Đao đứng dậy đi qua trước cửa sổ xới cơm, xới đầy bát,

Ánh mắt của những đầu bếp của nhà ăn trong chùa không quá thân thiện.

Cô không để ý.

Lam Diễm đã nói với cô, cơm là tặng. Cho nên cô có thể ăn rất nhiều.

Ăn no mới có sức lực để bảo vệ hắn.

Có lẽ bộ dáng Lam Diễm đau đớn lúc chiều đã làm Doãn Tiểu Đao ghi nhớ
trong lòng, đầu cô đều là chuyện cai nghiện. Đột nhiên cô nghĩ đến,
không biết ông nội có biết phương pháp cai nghiện hay không.

Ngay sau khi ăn cơm xong, cô gọi điện thoại về Hoành quán.

Điện thoại di động của cô là kiểu cổ. Lần đầu tiên Lam Diễm nhìn thấy,
đã từng lạnh lùng chế giễu nói, "Cô vẫn sống ở thế kỷ chín mươi à."

Cô không cho là vậy. Điện thoại di động đối với cô chỉ là dụng cụ liên lạc.

Nhận điện thoại là cha Doãn, nghe được con gái muốn gặp ông nội, cha
Doãn thấy hơi kỳ lạ. Nhưng vẫn để Doãn Hiểu Nhuệ đi gọi ông nội Doãn
đến.

Ông nội Doãn đã bảy mươi tuổi, thân thể khỏe mạnh, tiếng cười cực kỳ
vang dội, "Tiểu Đao!" Thanh âm xuyên qua điện thoại di động truyền tới,
ngay cả Lam Diễm ở bên cạnh cũng nghe được.

"Chào ông nội." Khuôn mặt Doãn Tiểu Đao dịu dàng, sau đó đi thẳng vào vấn đề, hỏi chuyện ma túy.

Lam Diễm liếc lại đây một chút, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của cô. Tâm
tình của hắn giống như phát hiện được một đại lục mới. Hóa ra cô không
phải mặt đơ.

Doãn Tiểu Đao nói chuyện một lúc với ông nội, có đụng tới mấy từ ngữ Đông y.

Lam Diễm gác hai chân ở bên cạnh. Phương pháp chữa bệnh của Đông Y cùng
cai nghiện giống nhau ở chỗ, đối với người quen hút ma túy tinh khiết
trở thành người nghiện không có tác dụng lớn. Tuy nhiên thuốc Đông Y có
thể áp chế đôi chút đau khổ khi lên cơn nghiện.

Hắn tự biết hi vọng cai nghiện xa vời, vì vậy không thể nói là bi quan
hay lạc quan. Thế nhưng hiện tại tâm tình của hắn đúng là thoải mái.

Thanh âm mộc mạc của Doãn Tiểu Đao quanh quẩn bên tai hắn, khiến khóe
miệng hắn nhếch lên. Thì ra lúc hắn đã buông tha sinh mệnh từ lâu, có
người khác nỗ lực thay hắn. Khi hắn càng lún sâu vào đầm lầy, cô ở bên
bờ đưa tay ra với hắn.

Cảm giác được quý trọng như vậy thật là tốt.

Sau khi Doãn Tiểu Đao cúp điện thoại, suy nghĩ một chút.

Cô quay đầu lại, thấy Lam Diễm ung dung thảnh thơi.

Cô nhìn đồng hồ, "Hôm anh không có chuyện gì à?" Ngày thường vào giờ này, là thời điểm hắn lên cơn nghiện.

"Ừ, đêm nay không hút." Buổi chiều suýt chút nữa hắn bị giày vò chết. Có thể bởi vì lúc đó quá liều, vì vậy hiện tại thân thể hắn chưa xuất hiện phản ứng thèm thuốc.

Doãn Tiểu Đao nghe lời hắn nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cô không
thích nhìn dáng vẻ của hắn sau khi hút ma túy, nhìn rất xa cách. Vẫn là
bộ dáng nóng nảy như thường ngày của Lam Diễm thân thiết hơn.

Lam Diễm lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Ngày mai chúng ta đi lên núi
đi dạo xung quanh." Hắn nhàn rỗi không có việc gì làm. Nhà xưởng ở Vượng thành, người xưởng trưởng hắn có ở đó hay không cũng không ảnh hưởng. Ở đây điều kiện môi trường tốt, hắn tình huyện ở thêm mấy ngày. Khi làm
một người hiểu rõ tương lai của mình không còn ánh sáng, thì càng nên
quý trọng từng giây từng phút ở hiện tại. Ít nhất đến lúc cuối sinh
mệnh, hắn còn có thể tự anh ủi mình, đã từng tốt xấu ương bướng phóng
khoáng qua.

"Được." Từ trước đến giờ Doãn Tiểu Đao cũng không có dị nghị.

Buổi tối hai người vẫn cùng phòng.

Trước khi ý thức của Lam Diễm chưa hoàn toàn mơ màng, buồn bực. Không
phải chú Lam nói không có người đuổi giết nữa sao, Doãn Tiểu Đao có thể
đến phòng bên cạnh ngủ. Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên. Một giây sau,
hắn đã đi gặp Chu công rồi.

Đương nhiên Doãn Tiểu Đao sẽ không nghĩ đến vấn đề cô nam quả nữ cùng chung một phòng. Ở một bên cô ngả ra đất nghỉ.

Sàn nhà rất lạnh, chỉ lót cái chiếu. Hơn nữa rất cứng.

Doãn Tiểu Đao nằm yên lặng, ngay cả chăn cũng không có.

Lam Diễm ngáy một lúc, bắt đầu nghiến răng, nghiến một lúc lại ngáy.

Trước đây khi mới bắt đầu nghe tiếng ồn của Lam Diễm, cô không ngủ được. Hiện tại ngược lại tốt hơn một chút.

Cô nhắm mắt lại, yên ổn ngủ.

---

Rạng sáng ngày thứ hai, tinh thần Lam Diễm phấn chấn, đi dạo xung quanh cùng Doãn Tiểu Đao.

Đêm hôm qua có một trận mưa to, hôm nay mặt trời mọc lên vô cùng rực rỡ. Không ít người ở khu vực gần đó cũng tới núi lớn để tập thể dục buổi
sáng, vì vậy đường lên núi cũng không vắng vẻ.

Doãn Tiểu Đao đi cùng Lam Diễm, mặt không đỏ không thở gấp, sung súc vững vàng.

Lam Diễm thì thỉnh thoảng lại cáu một câu, "Đường này là ai làm? Độ dốc lớn như vậy, thật mẹ nó mệt."

Cô dừng bước, quay đầu lại: ‘Tôi cõng anh.’

Hắn trừng mắt nhìn cô: "Không cần!" Cô gái này khỏe như trâu vậy, một chút mùi vị con gái cũng không có.

Phía sau miếu Nguyệt Lão, có một rừng trúc. Dưới sườn dốc của rừng trúc, có một con suối cạn. Nước suối mát lạnh sạch trong hiện ra, cũng không
có thiếu những con cá nhỏ vui đùa trong khe.

Lam Diễm cách rừng trúc nhìn dòng suối nhỏ kia, híp mắt: "Đao thị vệ,
có muốn ăn cá không?" Chùa chiền ngay cả một chút hơi thịt cũng không
có, hắn khẳng định cô đói bụng đến sợ rồi.

Quả nhiên, Doãn Tiểu Đao đồng ý rất nhanh, "Muốn."

"Đi, đi bắt cá."

Con đường đi đến suối nhỏ, không được con người làm. Hai người chỉ có thể đi trên đường đất xuyên qua rừng trúc.

Lúc xuống dốc, Lam Diễm trượt chân, cả người ngã xuống.

Doãn Tiểu Đao bằng một tay nhanh chóng nắm chặt cây trúc bên cạnh, sau
đó nhanh tay nhanh mắt kéo hắn, làm hắn rơi xuống chậm hơn.

Thực ra Lam diễm không lăn tới đáy dốc, nhưng lại ngã ở lưng chừng. Mặt
hắn còn bị đập vào bùn đất. Hắn ngẩng đầu hét một tiếng, "Tôi thảo!" Sau đó hắn có chút thảm hại ổn định cơ thể, nói chuyện mang theo nghiến
răng, "Đao thị vệ, sau này cô có thể đừng để mặt tôi chạm đất được
không?" Hắn còn muốn dựa vào khuôn mặt này đi lừa tiền.

"Được." Cô thấy hắn đứng lên, thì buông tay ra.

Lam Diễm nhảy xuống phía dưới sườn núi.

Doãn Tiểu nhẹ nhàng nhảy một cái, tới bên dòng suối.

Lam Diễm nhìn chằm chằm vào cá trong suối, cười đến rất thoải mái, "Đao thị vệ, đi bắt mấy con cá tới, chúng ta nướng ăn."

"Được." Doãn Tiểu Đao nhận lệnh. Cô nhặt một hòn đá chừng nắm tay, ném về hướng một con cá.

Một kích thẳng vào trong.

Con cá này vùng vẫy ở khe suối, tạo nên một chút gợn sóng.

"Một con không đủ cho cô ăn, bắt nhiều một chút." Tầm mắt Lam Diễm tìm
kiếm trong suối, sau đó nhắm về bên phải, "Con kia mới cho cô ăn no."
Hắn chỉ kém không nói thẳng cô là cái thùng cơm.

Doãn Tiểu Đao làm theo lời hắn, bắt được con cá lớn.

Lam Diễm thấy thế, không khỏi cảm khái. Doãn Tiểu Đao quả thực là công
cụ sinh sống dã ngoại vạn năng, võ nghệ cao cường, leo cây bắt cá, có cô ở đây, hắn sẽ không phải tự làm việc vặt.

Cuối cùng hai con cá này biến thành cá nướng.

Lam Diễm lo sẽ phát nghiện, vì thế có mang theo thuốc lá và bật lửa. Bằng không đốt lửa dã ngoại phải đánh lửa rồi.

Hắn dùng cành trúc nhỏ dựng thành một dàn nướng nhỏ, sau đó đặt hai xâu cá lên, tại chỗ xoay vòng chậm rãi nướng.

Từng làn hương vị thơm ngon bay lên, làm khẩu vị của Doãn Tiểu Đao dâng cao.

Hắn nhìn bộ dáng của cô, là biết cô đói chết rồi, "Còn chưa có chín, nhịn thêm."

Cô gật đầu, nhìn chằm chằm con cá kia không rời.

Lam Diễm nhìn đống lửa, than thở nói: "Đây gọi là món cá tươi. Nếu có hương liệu, mùi vị càng ngon hơn."

"Ừ." Cô biết, nhất định sẽ rất ngon.

"Đến, thử một chút." Hắn đưa con cá to đã nướng kỹ đưa cho cô.

Doãn Tiểu Đao đang muốn mở miệng lớn cắn xuống, hắn lại nói, "Cẩn thận bỏng."

Cô mở miệng thổi thổi.

Vị thịt nướng, so với đồ bán ở chợ thêm mềm hơn rất nhiều. Mặc dù không có gia vị, nhưng vẫn rất ngon.

Doãn Tiểu Đao không nói câu nào, yên lặng ăn cá.

"Đám hòa thượng này thực sự rất đáng tiếc, bao nhiêu đồ ăn ngon không thử." Lam Diễm cắn in mồm bên trong con cá nhỏ.

"Đúng thế." Hôm qua cô ăn hai bữa cơm trắng cải xanh, thực sự không no.

Hắn đặt lại con cá lên giá, sau đó nằm xuống bãi cỏ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui