Không giống chính là hai vị hắc y nhân kia một người trong đó khí chất ôn hòa, một người khác bên cạnh lại tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc, so với những hắc y nhân trước kia càng sâu.
Nhìn thấy những người này trong lòng Mặc Thư Kỳ hơi khẩn trương lên, nhưng trên mặt lại chưa lộ một chút mảy may. Cô đánh giá ở trong lòng nếu như thật sự đánh tới mình có thể có mấy phần thắng.
“Khụ khụ, Ngũ Hoàng nữ nói đùa, người người đều nói Ngũ Hoàng nữ Tần Tinh của nước Tần là người ôn tồn tao nhã, bên ngoài người càng là ôn hòa, giỏi dùng người, khụ khụ, tại hạ thật sự là không có nghĩ đến người vẫn ở sau lưng Lâm trang chủ là ngươi. Khụ…” Mặc Thư Kỳ thản nhiên nói.
Nghe được lời Mặc Thư Kỳ nói, Tần Tinh cười cười, bỏ xuống mũ trên đầu lộ ra dung nhan thật sự, khí chất ôn hòa quanh thân làm cho người nhìn thấy lần đầu tiên sẽ có ấn tượng tốt với nàng. Nếu so sánh thì Mặc Thư Kỳ mờ ảo như tiên, hương vị này càng hướng tới nhân gian, một loại rất chân thật, đẹp hơn bình thường rất nhiều.
Khi nàng hợp tác với Mặc Thư Kỳ thì có nghĩ tới Mặc Thư Kỳ đoán được thân phận của nàng chỉ là chuyện sớm hay muộn. Cho nên hiện tại nàng một chút cũng không hoảng sợ: “Mặc tiểu thư hà tất phải khiêm tốn, có thể không biểu hiện gì mà gây xích mích quan hệ giữa bản Hoàng nữ và Lâm trang chủ, Mặc tiểu thư mới thật sự là thông minh chứ.” Nói xong Tần Tinh nhìn Lâm Khiếu Thiên một cái.
“Ha ha.” Mặc Thư Kỳ không nói chỉ là cúi đầu cười khẽ.
Lâm Khiếu Thiên đứng ở một bên mấy người đến lúc này mặt mũi tràn đầy kinh hoảng, ngay cả vui sướng sắp chiếm được châu báu cũng biến mất không thấy bóng dáng.
Tần Tinh nở nụ cười làm cho vốn là ánh mắt trong sáng thêm mấy phần ấm áp. Nếu là Mặc Thư Kỳ không có nhìn kỹ thì không phát hiện được, nàng đứng bình tĩnh ở tại chỗ, chờ động tác kế tiếp của Mặc Thư Kỳ.
“Ngũ Hoàng nữ, ta không phủ nhận ngươi rất thông minh, hiểu được lợi dụng lòng người, nhưng là sai và sai khi ngươi đem sự thông minh của ngươi lợi dụng lên trên người ta, càng thêm chính là ngươi động vào hắn. Vốn kế hoạch của ta là để cho mọi người xa lánh ngươi trở thành kẻ thù toàn bộ đại lục, để cho quãng đời còn lại của ngươi phải sống tiếp trong đau thương.” Mặc Thư Kỳ vừa nói vừa tới gần Tần Tinh, quanh thân cô tràn ngập hơi thở làm cho người đến gần cô cảm giác áp lực.
Thế nhưng lời Mặc Thư Kỳ nói làm cho vẻ mặt của Tần Tinh không thay đổi chút nào, nhìn thấy điểm này Mặc Thư Kỳ thoả mãn gật đầu.
“Nhưng sau khi ta gặp được người ta lại thay đổi chủ ý.” Lúc mọi người ở đây cho rằng Mặc Thư Kỳ muốn ra tay thì Mặc Thư Kỳ lấy mặt nạ trên mặt xuống, cô mỉm cười nhìn Tần Tinh.
--- --- ---
Một năm sau ở Thanh Cốc, trong rừng hoa đào Lạc Anh rực rỡ. Lâm Lam đứng dưới một gốc cây hoa đào tẻ nhạt đánh đàn, trên mặt của hắn tràn đầy ưu thương và cô đơn.
Mặc Vong Trần đứng sau lưng Lâm Lam rất xa nhìn hắn vẻ mặt cô đơn giống như vậy, chỉ là so với Lâm Lam thì tốt hơn rất nhiều. Chu Cầm đi ra từ phía sau Mặc Vong Trần để một cánh tay lên vai hắn, không hề có một tiếng động an ủi. Mặc Vong Trần quay đầu lại nhìn nàng một cái, nhẹ nhàng tựa ở trong ngực của nàng. Chu Cầm không nói gì, chỉ là lẳng lặng vòng ôm lấy hắn. Bỗng nhiên trên mặt của nàng nhếch lên một nụ cười xán lạn, nàng cúi đầu, dịu dàng nói ra một câu ở bên tai Mặc Vong Trần, nghe vậy Mặc Vong Trần nhanh chóng ngẩng đầu nhìn về phía nào đó, sau đó hài lòng mỉm cười.
Tay Lâm Lam để trên dây đàn lúc này cũng ngừng lại, vẻ mặt của hắn dại ra, nhìn về nơi nào đó giống Mặc Vong Trần.
Chỉ thấy xa xa có nữ tử y phục màu trắng đứng bình tĩnh kế bên cây hoa đào ở nơi đó. Khí chất của cô xuất trần giống như là thần tiên từ trong bức tranh đi ra vậy, di thế độc lập. Gió nhẹ nhàng thổi cô một cái, cánh hoa cũng thỉnh thoảng thổi qua từ bên cạnh cô, con mắt sâu sắc của cô giờ khắc này chăm chú nhìn kỹ Lâm Lam, thâm tình như vậy.
Chỉ thấy môi cô giống như cánh hoa mỏng khẽ mở: “Lam nhi, ta đã trở về.”
Nghe vậy, Lâm Lam kích động chạy đến bên cạnh cô đưa tay nghiêm túc ôm cô vào trong lòng, sức mạnh kia giống như muốn hòa cô vào trong thể xác của mình. Mặc Thư Kỳ cũng không chậm trễ chút nào ôm lại hắn.
Một năm trước, Mặc Thư Kỳ và Tần Tinh lập ra ước hẹn, cô cho Tần Tinh lấy thứ nàng muốn mang đi. Nhưng phải lập xuống lời thề, trong lúc nàng tại vị nước Tần tuyệt đối an bình, thứ kia cũng phải để cho hài tử của nàng. Bản thân nàng tuyệt đối không sử dụng, vốn là Tần Tinh còn không muốn đồng ý, nhưng là Mặc Thư Kỳ hung hăng chèn ép xuống cho nên không thể không đồng ý. Vì không cho Tần Tinh chịu thiệt, Mặc Thư Kỳ còn đặc biệt dùng một quyển Mưu luận và một quyển Quốc sách làm trao đổi, đương nhiên nội dung trong sách đương nhiên chính là sao chép từ sách ở thế kỷ hai mươi mốt. Nhưng hai quyển sách này làm cho Tần Tinh vốn có chút rục rịch trở thành hoàn toàn bỏ đi ý nghĩ.
Về phần Mặc Thư Kỳ tại sao muốn làm như thế tự nhiên có lý do của cô. Mặc dù cô cũng rất hận Tần Tinh nhưng không thể không thừa nhận ở nước Tần không có ai có thể thích hợp làm Nữ hoàng kế tiếp hơn nàng. Nếu để cho người khác thượng vị thì nước Tần nhất định sẽ đại loạn, càng thêm lan đến thật gần đại lục khác, đến lúc đó nhất định là dân chúng lầm than. Mặc Thư Kỳ có thể không để ý những người kia, nhưng lại không thể không quan tâm đến Lâm Lam, chờ sau khi cô lấy được thuốc giải sẽ bỏ hết tất cả bắt đầu ở ẩn với Lâm Lam.
Nhưng là thời loạn lạc nơi nào sẽ có chỗ an bình, cho nên vì mình và Lâm Lam cũng vì người mình quan tâm và những ngàn vạn dân chúng kia Mặc Thư Kỳ không thể không quên nghĩ đến mọi phương diện. Nhưng làm như vậy lại có một mầm họa, nếu như Ngũ Hoàng nữ Tần Tinh sau khi được ngôi vị Hoàng đế tất sẽ lợi dụng thứ đó phát động chiến tranh, cướp đoạt lãnh thổ của những quốc gia khác, đây là chuyện Mặc Thư Kỳ không muốn nhìn thấy, cho nên mới có lời thề kia.
Về phần Lâm Khiếu Thiên, chuyện sống chết của bà thì Mặc Thư Kỳ mặc kệ, chỉ là nghe nói ở một cái trấn nào đó trên đường có thêm một tên ăn mày lớn tuổi.
Sau khi nói rõ tất cả mọi chuyện cho Lâm Lam biết Mặc Thư Kỳ nhẹ nhàng ngẩng đầu thì thầm ở bên tai hắn nói: “Lam nhi, chúng ta thành thân đi.”
Nghe được lời của nàng nói Lâm Lam đầu tiên là kinh ngạc sau đó lộ ra một nụ cười xán lạn, hắn thấp giọng trả lời: “Được.”
HẾT