Kỷ Lăng ở trong kinh thành có rất nhiều ca nhi thích, hắn dần dần lạc trong sự phồn hoa ở kinh thành, quên mất Minh Nam Tri ở nơi thôn dã, hắn không biết một ca nhi ở đêm tân hôn bị người bỏ rơi sẽ phải chịu đối xử thế nào.
Bốn năm sau, Kỷ Lăng mới hoàn toàn tỉnh ngộ quyết định đi tìm Minh Nam Tri, hắn biết những người khác đều là yêu quyền lực và địa vị của hắn, chỉ có Minh Nam Tri là yêu con người của hắn.
Cũng may là Minh Nam Tri vẫn còn chờ hắn, Kỷ Lăng đón Minh Nam Tri trở về, nhưng hậu viện của Kỷ Lăng có rất nhiều người, Minh Nam Tri đấu cả đời, cuối cùng đến khi Kỷ Lăng già rồi, hắn mới phân phát hậu trạch, sau đó hai người hạnh phúc bên nhau.
Tần Thanh Chước: “……”
Tần Thanh Chước nhớ lại cốt truyện của tiểu thuyết, huyết áp không ngừng tăng lên.
Kết cục của vai chính công và vai chính thụ xem như viên mãn.
Thân phận của hắn là trượng phu thứ hai bị vai chính thụ độc chết.
Đúng rồi, vừa rồi có người nói, mấy ngày nữa hắn sẽ thành thân, nhưng Tần Thanh Chước lại không biết chính mình đã hôn mê mấy ngày.
Hắn là một thẳng nam, sao có thể cưới vai chính thụ, hơn nữa hắn cũng không muốn cùng vai chính thụ và vai chính công nhấc lên quan hệ, thành thật tồn tại không tốt hơn sao?
Đầu đau quá, cảm giác đau đớn chân thật như vậy, hắn đây là thật sự xuyên qua.
Tần Thanh Chước nghĩ tới quyển sách《Hướng Dẫn Thi Nhân Viên Công Chức Quốc gia》còn đặt trong phòng ngủ, hắn thật sâu thở dài, xem ra muốn ăn cơm quốc gia là không được rồi.
Hắn mới 22 tuổi đã chết, Tần Thanh Chước cảm thấy đau đớn vô cùng.
Đời trước hắn chính là một người chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, hiện tại nguyện vọng này không biết có thể thực hiện được không.
“Thanh Chước, mau uống thuốc đi.” Bạch Uyển đem chén thuốc đưa cho Tần Thanh Chước.
Trong đầu Tần Thanh Chước có ký ức, đương nhiên biết Bạch Uyển là mẫu thân của hắn, hắn tiếp nhận chén thuốc, uống một hơi cạn sạch, cả khuôn mặt nhăn thành một đoàn.
“Con bao lớn rồi, còn té ngã đập đầu, cũng may là có Tần Sinh thúc thúc phát hiện con nằm trên đường nhỏ, nếu không, nói không chừng lúc này con đã bị sài lang hổ báo ngậm đi rồi, nương biết sống sao đây.” Bạch Uyển thấy Tần Thanh Chước uống thuốc xong, sắc mặt mới đẹp vài phần, kế tiếp liền lải nhải quở trách con trai.
Đứa con trai này của nàng cũng không an phận, khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn, càng lớn càng hỗn trướng, chỉ biết ăn không uống không, lười biếng đánh bạc, thứ nào cũng biết, ở nhà chuyện gì cũng không làm, cả ngày chơi bời lêu lổng, trong nhà cho hắn đi trường xã ở trấn An Nhạc đọc sách, hắn ở trường xã đi học đều là đệ nhất đếm ngược, năm nay việc học còn chưa có xong đã bị khuyên nghĩ học.
Tục ngữ có câu, trước thành gia sau lập nghiệp, Bạch Uyển liền giúp Tần Thanh Chước tìm một cọc hôn sự, việc này cũng đã cùng Tần phụ thương lượng, Tần phụ cũng đồng ý.
Người trong thôn đều là hiểu tận gốc rễ lẫn nhau, đều biết Tần Thanh Chước là thứ gì, bọn họ đều không muốn đem khuê nữ cùng ca nhi gả cho hắn.