Phu Lang Nhà Ta Là Nhị Gả


Có người ham sính lễ của Tần gia nguyện ý gả cho, nhưng Tần Thanh Chước lại không chịu, hắn cũng là một tên thích xem mặt.

Bạch Uyển không còn cách nào khác, tìm rất lâu mới tìm đến Minh gia, Minh gia vui vẻ tiếp đãi Bạch Uyển, sau đó hai nhà liền đem hôn sự định ra.

“Ngày thường đi uống rượu cũng thôi đi, còn mấy ngày nữa là phải thành thân, vậy mà con vẫn cứ đi uống rượu đánh bài, trong nhà làm gì còn tiền cho con tiêu xài hoang phí như vậy.” Bạch Uyển nhìn bộ dáng rụt rè hèn nhát của con trai, lại nói tiếp: “Con hôn mê mấy ngày, ngày mai là đón dâu rồi.

Cũng may là không có chậm trễ chuyện thành thân, nếu không, cũng không biết phải kéo dài tới khi nào nữa, chừng nào con mới chịu trưởng thành đây.”

Tần Thanh Chước nghe vậy, xém chút nữa đã nhảy dựng lên: “Ngày mai thành thân?!”

Quyển tiểu thuyết này là hắn vô tình nhìn thấy trong một tiệm sách, thấy trong sách có một người cùng trùng tên trùng họ với hắn, liền mua về xem thử, sau khi xem xong, tam quan của Tần Thanh Chước xém chút nữa đã nát.


Thế giới này có ba giới tính: nam tử, nữ tử, ca nhi, ca nhi có thể gả cho nam tử, bề ngoài không khác gì nam tử, nhưng lại có thể sinh con, sau khi gả chồng sẽ được gọi là phu lang.

Tần Thanh Chước muốn từ chối hôn sự này, nhưng hắn nghĩ lại, nếu hắn ở trước ngày thành thân một ngày mà từ hôn, vai chính thụ sẽ phải đối mặt với những lời đồn đãi vớ vẩn thế nào đây, huống chi trượng phu đầu tiên của hắn còn ở đêm tân hôn bỏ trốn, làm vậy chẳng khác nào bức tử vai chính thụ.

Ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

“Nương, con về rồi đây!”

Bạch Uyển đi ra cửa hỏi, “Vân Kha, con mua thịt về rồi à?”

Trên mặt Tần Vân Kha phiếm hồng, trong sọt có vài miếng thịt tươi ngon, nghe thấy Bạch Uyển hỏi, liền đem sọt bỏ xuống nói: “Nương, người xem con mua thịt có được không?”

Bạch Uyển nhìn thịt trong sọt, sau khi nhìn xong, trong mắt mang theo ý cười nói: “Được đó, nạc mỡ đan xen, vừa lúc có thể dùng để đãi tiệc.”

“Vân Kha, con cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi, chờ cha con về liền ăn cơm.”

“Đã biết, nương."

Tần Vân Kha là con thứ trong nhà, là một vị ca nhi.

Lớn lên mi thanh mục tú, hắn thấy Tần Thanh Chước đứng trên ngạch cửa nhìn hắn, liền hỏi: “Bệnh tình của Thanh Chước thế nào rồi?”


Bạch Uyển trả lời: “Chỉ cần dùng vải băng lại cục u trên đầu, ngày mai là có thể đi đón dâu.”

Tần gia có ba đứa nhỏ, đại ca Tần Dư Nghĩa không cẩn thận ngã xuống vách núi chết, trong nhà chỉ còn lại Tần Vân Kha và Tần Thanh Chước.

Tần Thanh Chước là con út, còn là nam tử, từ nhỏ liền được mọi người cưng chiều.

“Nhị ca.” Tần Thanh Chước kêu một tiếng, yết hầu còn hơi khàn, hắn vừa tỉnh lại liền nhìn thấy hai người của Tần gia, tâm thần còn chưa ổn định, rất sợ bị người khác nhìn ra khác thường.

“Thanh Chước, đệ vẫn là về phòng nằm đi, để dành sức lực ngày mai còn đón dâu.” Tần Vân Kha đã gả chồng, lúc này là cố ý trở lại trong thôn giúp Tần Thanh Chước thu xếp.

Tần Thanh Chước cũng không có miễn cưỡng, liền đi về phòng.

Hắn nghĩ thầm, hôn sự này là thoái thác không được, chỉ có thể cưới vai chính thụ, sau đó ở chung cho tốt, chờ khi nào vai chính công muốn đón hắn về liền để hắn đi.


Hắn chỉ là một người đi ngang qua đời họ mà thôi.

Từ trước đến nay, mỗi lần Tần Thanh Chước làm sai chuyện gì, đều thích giả bộ ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tần Vân Kha và Bạch Uyển đã quen, cũng không có cảm thấy có gì không ổn.

Hai người đem thịt heo để ở phòng bếp, mấy ngày trước đã nói tốt sẽ thỉnh người trong thôn tới hỗ trợ nấu cơm, ngày mai cũng không có gì phải sốt ruột, hôm nay chuyện bọn họ phải làm là dán tốt chữ 'hỉ', có dán cũng chỉ dán ở trong phòng Tần Thanh Chước.

Còn về phần hỉ phục, làm gì có người nhà quê nào cố ý đi mua, cho dù trong thôn có người mua hỉ phục đi nữa, dùng xong cũng sẽ đem đến trong thành bán lấy tiền, nhà bọn họ liền dứt khoát mua đồ cũ về sửa lại kích cỡ, là có thể dùng.

Nếu không sẽ tốn rất nhiều tiền, hơn nữa hỉ phục thành thân xong cũng không thể mặc lại, như vậy sẽ rất uổng phí, không có lời.

_________________


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận