Nhà mẹ đẻ của Như phu nhân họ Tạ, mặc dù không được xem là nhà ngoại của tiểu Lý thị, nhưng dù sao cũng là người thân ruột thịt.
Lý quản sự vừa mời, tiểu Lý thị đã dẫn theo một tỳ nữ vội vàng tới.
Hai mắt nàng sưng đỏ, nước mắt vẫn chưa khô, nói giọng khàn khàn: “Ba vị đi theo ta, nhà a di của ta xuất thân từ nông hộ nghèo, nhút nhát sợ gặp người lạ, thêm việc a di của đột ngột qua đời nên quá thương tâm….” Tiểu Lý thị vừa nói vừa rơi lệ.
Phong Ký Nương an ủi nàng: “Nương tử nén bi thương, khóc sẽ tổn hại sức khoẻ, nếu lão phu nhân và Như phu nhân biết thì trong lòng cũng khó an.”
Nàng nói chưa dứt lời, tiểu Lý thị lại rơi mấy hàng nước mắt, nàng lấy khăn tay lau đi, xấu hổ đỏ bừng mặt nói: “Tổ mẫu có tuổi rồi, khi ta nhận được báo tang cũng thương tâm, nhưng…… chưa từng nghĩ……”
Phong Ký Nương biết trong lòng nàng khó chịu, vốn dĩ nàng về nhà để phúng viếng tổ mẫu, kết quả mẹ đẻ lại bị người ta giết hại, chết thê thảm, một nữ tử mảnh mai yếu ớt như nàng cố gắng chống không ngã gục đã rất khó khăn rồi: “Con người khi sống có linh, sau khi mất đi chưa chắc sẽ vô tri, hồn của lão phu nhân và Như phu nhân chưa đi xa, nương tử và họ gặp nhau ở trong mơ cũng có thể bày tỏ nỗi niềm chua xót.”
Cổ họng tiểu Lý thị nghẹn ngào, giọng nói của Phong Ký Nương mềm mị dịu dàng như một bàn tay có thể xoa dịu bi thương trong lòng, khiến người ta nhịn không được muốn nói hết ưu sầu chua xót.
“Ta xuất giá chưa tới ba năm mà tổ mẫu và a di đều không còn, ngay cả tỳ nữ thân cận và Thời Truy cũng không còn……”
“Thời Truy?” Phong Ký Nương, Lôi Sát, A Khí đều sửng sốt.
Tiểu Lý thị giải thích nghi hoặc nói: “Là con mèo mà tổ mẫu nuôi, đặt tên là Thời Truy.
Nó mất trước khi tổ mẫu qua đời mấy ngày, tổ mẫu xem nó như con cháu, còn bảo A Ngũ đặc biệt chăm sóc.”
“A Ngũ chính là tiểu tì nữ treo cổ tự tử kia?”
Tiểu Lý thị gật đầu: “A Ngũ cũng thế, Thời Truy cũng thế, đều đi theo tổ mẫu rồi.”
Phong Ký Nương liếc nhìn Lôi Sát, thấy hắn hơi gật đầu với mình thì lại hỏi: “Nói như vậy thì chắc là con mèo này có linh tính.”
Tiểu Lý thị nói: “Thời Truy không giống với những con mèo khác, tổ mẫu chỉ nuôi vài con mèo, nói đến cũng lạ, mèo cùng lắm cũng chỉ sống 10-20 năm, khi mỗi con mèo sắp chết sẽ ngậm một con mèo con có màu sắc và hoa văn tương đồng tới giao cho tổ mẫu nuôi, con nào cũng đều tên Thời Truy.”
“Lão phu nhân là người giàu tình cảm.”
Tiểu Lý thị nhỏ giọng khóc: “Khi còn bé ta từng hỏi tổ mẫu, sao nuôi con mèo nào cũng gọi Thời Truy, tổ mẫu nói: Thời Truy là Thời Truy, không gọi Thời Truy thì gọi là gì? Bây giờ nghĩ lại, tổ mẫu chỉ đang lừa mình dối người mà thôi.”
“Cái tên Thời Truy này thật ra rất độc đáo.” Ánh mắt Phong Ký Nương lấp lóe, nàng cụp mi giấu đi.
Thời Truy Thời Truy1, làm sao có thể đuổi theo thời gian?
A Khí nghe các nàng nói đông nói tây, lại nói tới mèo thì nhịn không được, hỏi: “Lý nương tử, ngươi có biết Như phu nhân từng có hiềm khích gút mắc với ai không?”
Lôi Sát ngăn cản không kịp, ngầm đá hắn một cái làm A Khí không hiểu tại sao.
Nhắc tới việc mẹ đẻ chết thảm, Tiểu Lý thị nhất thời nói không nên lời, nàng lắc đầu, bước nhanh chân dẫn bọn họ đến tiểu viện cho khách.
Phu thê Tạ thị đang ngồi buồn bã thương tâm, thấy nhóm người Lôi Sát đến thì lau nước mắt đứng dậy, tay chân luống cuống.
Phong Ký Nương “à” một tiếng, hoá ra là lão phu phụ sống nhờ nông hộ cách vách ngày hôm trước.
Lôi Sát tiến lên giải thích mục đích mình đến, Tạ thị nghĩ đến việc nữ nhi chết thảm rồi mà ngay cả thi thể cũng phải chịu sự nhục nhã này, ngã ngồi xuống đất khóc ròng nói: “Nữ nhi đáng thương của ta, sao mệnh con lại khổ như vậy, lại khổ như vậy.”
Vi thị sai hai bà tử khác và Lý quản sự đi cùng với Tạ thị đến Bất Lương Ty, Phong Ký Nương thấy bà đã có tuổi, thi lễ nói: “Nếu có chỗ thất lễ, thỉnh đại nương thứ lỗi.”
Tạ thị nuốt nước mắt xua tay: “Hiểu…… Hiểu…… Lão thân đều hiểu……”
Lôi Sát sai tiểu lại lấy một chiếc ghế cho Tạ thị ngồi.
Phong Ký Nương suy nghĩ lại nói: “Đại nương đợi ở đây một lát, ta đi kiểm tra thi thể của hai tỳ nữ khác trước, nếu đại nương thấy không khoẻ thì báo cho ta biết.”
Tạ thị vội nói: “Không không không, lão thân muốn đợi ở đây, ta là mẹ mà không ở cùng nàng, chẳng phải A Ngọc sẽ sợ sao.”
Nhà xác quanh năm u ám, cho dù mặt trời đã lên cao, trong phòng vẫn âm u lạnh lẽo, huống gì là ngày mưa trời u ám, vì sợ xác chết thối rữa nên băng chất thành đống, trong và ngoài tường, cách biệt sự sống và cái chết, như chia hai mùa.
Phong Ký Nương nhanh nhẹn dùng dây vén ống tay áo lên, để lộ hai cánh tay trắng nõn, Lôi Sát không kịp phòng ngừa, không được tự nhiên mà quay mặt đi, thầm mắng: Đồi phong bại tục.
A Khí vội vàng che mắt, reo lên: “Ta còn nhỏ, chưa muốn đón dâu đâu.”
Phong Ký Nương cười rộ lên, liếc xéo hắn một cái: “Ta mà lớn thêm tuổi vài tuổi là có thể làm mẹ ngươi.”
A Khí mở mười ngón ra, từ phía sau trừng mắt nhìn Phong Ký Nương tự hỏi: “Lớn thêm vài tuổi là có thể làm mẹ ta?” Cũng không biết hắn nghĩ đến cái gì, hoảng sợ mở to mắt, chỉ vào nàng nói: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi…… quen biết với nghĩa phụ ta, chẳng lẽ tuổi tác cũng tương đương……”
Lôi Sát chịu hết nổi, tàn nhẫn giẫm mạnh vào chân A Khí, khiến hắn đau đớn kêu lên, ôm chân nhảy dựng.
“Đủ rồi, chính sự quan trọng.”
A Khí vội vàng dừng lại, ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt đứng sang một bên.
Phong Ký Nương khẽ nhướn mày, xoay người lấy một cái lư hương đuôi thanh thước2, phần chuôi có một con yêu thú hình thù kỳ dị đang ngồi xổm, thân lò có hình dáng kỳ lạ, một nam một nữ ngửa đầu lên quỳ đối diện nhau, hai tay giơ cao nâng thân lò, cả nam lẫn nữ đều trông rất xấu xa, mặt mày dữ tợn.
Phong Ký Nương lại lấy một viên hương, châm lửa bỏ vào trong lò rồi đóng nắp lò lại, khói lượn lờ bay lên, nàng cầm lò lững thững đi một vòng quanh phòng.
A Khí ngửi thử nhưng không thấy mùi hương, bèn nhỏ giọng hỏi Lôi Sát: “A huynh, huynh có ngửi thấy mùi gì không?”
Lôi Sát lắc đầu.
A Khí lại khó hiểu nói: “Trước kia Hứa bá chưa từng thắp hương bao giờ, nàng làm vậy để làm gì chứ.”
Lôi Sát ghét bỏ nói: “Chỉ là giả thần giả quỷ mà thôi.”
Phong Ký Nương khẽ liếc hắn một cái, gác lư hương lên trên cửa sổ, làn khói không mùi từ từ tản ra khắp phòng như sương mù, xoa dịu mọi ưu tư.
Nàng duỗi tay vén góc trái tấm vải bố trắng phủ trên thi thể lên, hỏi: “Không biết tên họ nàng ấy là gì?”
Lôi Sát dựa vào tường nói: “Trong phủ thị lang gọi nàng ấy là A Ngũ, vốn là người ở thôn Lý gia ngoại thành, tên trên khế thư là Lý Ngũ Nương.”
Tỳ nữ tên A Ngũ này cùng lắm 17-18 tuổi, vóc dáng thấp bé, ngoại hình tầm thường, các ngón tay nắm chặt vừa to vừa thô ráp.
Phong Ký Nương lật qua lại xem phần cổ bị hằn xanh tím kéo dài đến sau tai của nàng, duỗi tay tách miệng của nàng ra, thấy lưỡi chạm vào hàm răng.
Phong Ký Nương lật xác chết lại xem phần phía sau, rồi kiểm tra hạ thể.
“A Ngũ Lý gia, có nốt ruồi trên trán, bụng dưới có vết bớt màu xanh đen sần sùi, trên chân có một vết sẹo cũ để lại từ nhỏ do dao gây ra dài một tấc, vẫn còn trong trắng.
Dưới cổ có vết bầm tím do dây thừng siết kéo dài tới sau tai, trên người không có ngoại thương, từ môi, miệng, tay xem xét thì đúng là chết vì thắt cổ tự vẫn.”
Tiểu lại ở bên cạnh vội vàng ghi lại từng cái.
Lôi Sát nói: “A Ngũ là một tiểu tỳ nữ, cũng không thông minh lanh lợi lắm, khi vào phủ chỉ mới tầm bảy tám tuổi, không biết tại sao lại lọt vào mắt xanh của lão phu nhân, lão phu nhân sai nàng chăm lo mọi việc cho con mèo yêu dấu.
Hai ngày sau khi lão phu nhân qua đời, nàng liền thắt cổ tự vẫn chết.
Xưa nay cũng có nô tài trung thành dùng mạng báo đáp chủ, hoặc là vì ân nghĩa hoặc là vì trung liệt, nhưng Lý lão phu nhân khắt khe thiếu tình cảm, đối xử với nàng ấy cũng bình thường, nô bộc trong Lý phủ đều nói nàng ấy chất phác nhút nhát, tính tình ôn hòa.
Lý A Ngũ này không giống người có thể thắt cổ tự vẫn đi theo chủ.
Ngươi xác định nàng ấy tự sát chứ không phải ngụy trang thành treo cổ tự tử?”
Phong Ký Nương ngước mắt: “Nô gia đảm bảo, nàng ấy xác thật treo cổ tự tử, không phải người khác làm hại.”
Lôi Sát thấy Phong Ký Nương có ý khiêu khích, không thèm chấp, chỉ bảo nàng kiểm tra hai thi thể còn lại.
Phong Ký Nương cũng không tranh cãi với hắn, nàng xốc vải bố trắng của một thi thể khác lên: “Không biết vị tiểu nương tử này tên họ là gì?”
“Nô bộc sinh ra trong Lý phủ, tên Thu Hồng.” Lôi Sát nói.
Trong nhóm người của Lý phủ tới đây, có một người trẻ tuổi mặt dài, lông mày nhạt chính là tẩu tẩu của Thu Hồng, rụt rè đi cùng một bà tử khác lại đây, vái chào Phong Ký Nương rồi dùng ống tay áo lau hóe mắt nói: “Mong nương tử đối xử tử tế với người này, Thu Hồng là tiểu cô của nô, sinh thời nàng rất nhát gan, ăn nói kém, do sinh thiếu tháng nên không được khỏe mạnh như người khác, chưa từng hưởng thụ bất cứ thứ gì, nàng thật sự rất đáng thương.”
Phong Ký Nương đáp lễ lại, cẩn thận kiểm tra đầu, chân, lưng của Thu Hồng, không có vết thương nào, lại nghiệm hạ thể, cũng không hề có dấu vết tổn thương hay xâm hại, bất giác “hửm” một tiếng.
“Có chỗ nào không ổn sao?” Lôi Sát thấy vẻ mặt nàng khác lạ thì lên tiếng hỏi.
Phong Ký Nương không trả lời, bởi vì có vài trường hợp dùng đinh dài đóng vào đầu giết người, nên nàng sờ kỹ tóc Thu Hồng từng chỗ một cũng không sờ thấy dị vật.
Nàng lại khom lưng xem hai lỗ tai của Thu Hồng, cũng không có vết máu hay vết thương, lúc này mới đáp: “Toàn thân Thu Hồng nguyên vẹn, không hề có ngoại thương.”
Tẩu tẩu của Thu Hồng cả kinh lùi lại một bước, bà tử đi cùng nàng cũng sợ run rẩy môi.
Lôi Sát truy vấn: “Nhị vị đại tẩu, có chuyện gì thì nên nói thẳng.”
Tẩu tẩu của Thu Hồng do dự sợ hãi, sợ kinh động Lý quản sự ở ngoài phòng, cắn môi vùi đầu một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Không phải người, tiểu cô của nô gia nhất định bị ma quỷ lấy mạng.
Trước và sau khi lão phu nhân qua đời, trong viện thường xuyên có tiếng mèo kêu và bóng ma, âm thanh thê thảm rợn người, A Ngũ là người đầu tiên, nhất định là bị ma quỷ che mắt.”
Lôi Sát còn tưởng có manh mối khác, ai ngờ lại vòng qua thần quỷ, hắn không kiên nhẫn nói: “Ở đâu ra nhiều ma quỷ như vậy.”
A Khí gật đầu phụ họa: “Mặc dù ta nhỏ tuổi nhưng cũng đã thụ lý rất nhiều hung án, chỉ có người giết người, không có quỷ hại người.”
Phong Ký Nương cười như không cười liếc nhìn Lôi Sát, hình như có ý châm chọc, A Khí thấy nàng có vẻ không tán đồng thì hỏi: “Phong nương tử, ngươi tin trên đời có ma sao?”
“Ta kính thần, đương nhiên cũng tin quỷ.” Phong Ký Nương vừa mở tay nải vừa trả lời, nàng lấy ra một cái túi da, cởi dây thừng mở ra, bên trong có một loạt dụng cụ cắt gọt lớn nhỏ khác nhau.
Nàng nói với tẩu tẩu của Thu Hồng: “Đại tẩu, e là sẽ rất máu me, tốt nhất nên quay người tránh đi.”
Tẩu tẩu Thu Hồng duỗi cổ trừng mắt nhìn hàng dao dày đặc kia, nuốt nước bọt: “Ngươi…… Ngươi muốn mổ đầu…… tiểu cô của ta?”
Tẩu tẩu của Thu Hồng và bà tử sợ tái mặt, run rẩy nói: “Nương tử…… tiểu cô của nô gia là người…… vô tội, nơi này…… nhưng, nhưng chuyện này…… nô, nô nhát gan không dám nhìn……”
Lôi Sát gật đầu với A Khí, A Khí dẫn tẩu tẩu Thu Hồng và bà tử sang phòng bên cạnh, chỗ Tạ thị đang chờ.
Hai người như được đại xá, đi như bay, cũng không biết họ nói gì với Tạ thị, mà có tiếng thê lương phát ra.
Lôi Sát kiềm chế, hít sâu một hơi, quay đầu lại nghe thấy Phong Ký Nương cáo tội với thi thể Thu Hồng: “Lý gia Thu Hồng, đắc tội.” Đang nghi hoặc muốn hỏi thì nhìn thấy Phong Ký Nương bình tĩnh lạnh nhạt mổ bụng Thu Hồng ra nhẹ nhàng như thái rau xắt dưa, tiểu lại ghi chép tái mặt, thiếu chút nữa không thở nổi, tay cầm bút cũng run lên.
A Khí vừa quay lại đã thấy cảnh tượng mổ bụng moi ruột, cả kinh trợn mắt há hốc mồm, cũng chỉ có Lôi Sát không đổi sắc mặt.
Mặt hắn u ám trắng bệch như xác chết, hệt như rắn, coi sống chết là chuyện thường tình.
“Trước kia bất lương nhân các ngươi tra án, ngỗ tác chưa từng mổ xác khám nghiệm tử thi sao?” Phong Ký Nương không ngừng tay, hỏi.
A Khí và tiểu lại ghi chép lắc đầu như trống bỏi.
Phong Ký Nương cười nói: “Phương pháp của nô gia không giống với người khác.”
Tiểu lại kinh sợ xen ngang: “Phương pháp của nương tử đúng là kinh thế hãi tục.”
Lôi Sát bất mãn việc tiểu lại thất thố, xụ mặt nói: “Nếu đã có cách thì chắc cũng biết vì sao Thu Hồng chết?”
Phong Ký Nương dùng kéo sắc cắt nội tạng, tay ngọc mảnh khảnh cầm quả tim loang lổ máu lên, nhìn quanh đoan trang đáp: “Đốm đỏ trên tim của Thu Hồng trải rộng, là trạng thái xuất huyết, nàng hẳn là chết vì quá sợ hãi.”
“Chết vì quá sợ?” Lôi Sát và A Khí đều sửng sốt.
Phong Ký Nương múc nước rửa máu trên tay: “Vừa nãy tẩu tẩu của Thu Hồng nói Thu Hồng sinh thiếu tháng.
Có lẽ nàng có bệnh tim, hoặc là bị kinh sợ hoặc là thấy việc không thể thừa nhận, tâm mạch bị hao tổn, hồi hộp đến chết.”
“Kinh sợ gì mà có thể hù chết nàng ấy?” Lôi Sát nhìn Thu Hồng, tiểu tỳ nữ này trông quá gầy yếu, vốn là gia nô sinh ra trong phủ, lại có huynh tẩu chăm sóc, cùng lắm chỉ phải làm mấy việc vặt nhẹ nhàng như đưa đồ ăn, hầu hết người trong Lý phủ đều biết nàng.
Phong Ký Nương tiếp lời: “Chuyện này thì ta không biết, đành để Lôi Phó Soái điều tra thôi.” Nàng rửa sạch tay, lấy khăn lau khô cẩn thận từng khe hở ngón tay, sau đó đi đến xác chết cuối cùng nhấc vải bố trắng lên, nhíu mày: “Vị này là Như phu nhân của phủ thị lang? Tạ thị thật muốn đích thân xem khám nghiệm?”
Lôi Sát nói: “Theo lý thì, khi khám nghiệm một phụ nhân, người thân ruột thịt với nàng nên được biết, chỉ là……” Hắn nghĩ một lúc: “Tốt hơn là che mặt đi, chỉ để Tạ thị cùng xem Như phu nhân có bị cưỡng hiếp hay không thôi.”
Phong Ký Nương gật đầu: “Cũng được.”
*
1/ 时追: Thời truy = truy đuổi thời gian.
2/ Còn gọi là lò đuôi chim..