*Sáng hôm sau*
Tương Hảo Hảo: hai đứa mau dậy đi sáng đi học sớm nè
Trần Phan Thảo: mẹ ơi hôm nay con ăn sáng bằng bánh ngọt được không
Tương Hảo Hảo: không được con sáng con ăn sáng mới đầy đủ dưỡng chất giữa xế con mới ăn được con.
Trần Phan Thảo: nhưng mà con muốn ăn bánh ngọt cơ.
Tương Hảo Hảo: con mà ăn bánh ngọt buổi sáng sẽ bị sâu răng cô không có dạy con hả con gái.
Trần Phan Thảo: cô có dạy con là như vậy
Tương Hảo Hảo: vậy thì con ăn sáng đầy đủ chất nha con gái.
Trần Phan Thảo: dạ con biết rồi mẹ.
Tương Hảo Hảo: đây đồ ăn sáng của con và anh trai của con nữa nha.
Tương Hiếu: con cảm ơn mẹ em đúng là con nít.
Trần Phan Thảo: em không phải con nít đâu mẹ ơi anh ấy nói con là con nít đấy.
Tương Hiếu: anh nói như vậy không đúng sao.
Trần Phan Thảo: con không chịu đâu.
Tương Hảo Hảo: được rồi hai đứa đi học nhanh lên trễ đấy.
Trần Phan Thảo: con đi học nha mẹ, con tạm biệt mẹ.
Tương Hiếu: con cũng vậy.
Dương Ngọc Trinh: mau bắt lấy chúng nhanh lên
Bắt cóc: tôi biết rồi.
Dương Ngọc Trinh: *thì ra bà ta lừa ta không ngờ cô ta là mỹ hảo là vị hôn thê chính thức bà ta đưa mình cái vỏ bọc cho mình*, xin chào cô tương tiểu thư cô muốn cứu hai đứa con của cô thì mau gặp tôi.
Tương Hảo Hảo: cái gì cô là.
Dương Ngọc Trinh: sao vậy cô tương tiểu thư không nhận ra giọng nói của tôi sao thật tệ quá tương tiểu thư.
Tương Hảo Hảo: rốt cuộc cô muốn gì hai đứa con của tôi đâu.
Dương Ngọc Trinh: yên tâm đi tương tiểu thư con của cô vẫn an toàn.
Tương Hảo Hảo: thảo rốt cuộc cô muốn gì đây.
Dương Ngọc Trinh: tôi đơn giản thôi muốn cứu hai đứa con của cô thì đưa tôi năm trăm triệu và cô đến một mình nếu cô báo cảnh sát đi thì tôi không đảm bảo con cô còn sống không.
Tương Hảo Hảo: được rồi cô đừng manh động tôi sẽ đến liền cô giao địa chỉ cho tôi đi.
Dương Ngọc Trinh: khu phố năm ở đó có căn nhà hoang đấy tôi nói cho cô một lần này cô đi một mình cô dẫn theo ai nữa thì cô cũng biết rồi đấy.
Tương Hảo Hảo: tôi hiểu rồi giờ sao đây mình không có đủ tiền chuộc để đưa cô ta nữa, ha mình có sổ tiết kiệm mình lấy nó để cứu hai đứa.
Huỳnh Ngọc Trinh: *sao không gọi cho cô ta được vậy* phan nhi con nói với trường mau cứu hai đứa cháu nội đi con.
Trần Phan Nhi: cô ta không gọi cho mẹ sao.
Huỳnh Ngọc Trinh: đúng rồi con mẹ đang lo cho hai đứa nhỏ quá.
Trần Phan Nhi: để con nói với anh hai cho, anh hai có chuyện rồi.
Trần Phan Trường: có chuyện gì vây anh đang bận.
Trần Phan Nhi: anh còn lo chuyện công việc chứ hai đứa con anh bị con trinh bắt cóc rồi
Trần Phan Trường: em nói gì chứ không gọi được hảo hảo rồi không lẽ, nhanh lên điều tra cho anh nhanh lên.
Trần Phan Nhi: em biết rồi tìm ra được địa chỉ rồi.
Trần Phan Trường: nhanh lên hảo hảo hi vọng em không sao hết.
Tương Hảo Hảo: đây cháu bo cho ông luôn, tôi tới rồi cô mau xuất hiện đi tôi đi có một mình tôi à.
Dương Ngọc Trinh: tôi thấy cô có lá gan lớn thiệt sự cô tới một mình sao.
Tương Hảo Hảo: đừng có nói nhiều nữa tiền ở đây rồi con của tôi đâu.
Dương Ngọc Trinh: cô nghĩ sao dễ dàng cho cô đi chứ.
Tương Hảo Hảo: cô còn muốn gì nữa.
Dương Ngọc Trinh: đương nhiên tôi còn muốn mạng của cô chứ sao cô thật sự bị ngu hả nghĩ sao tôi cầm tiền thả người sao tôi muốn mạng cô từ lâu cô còn hôn thê chính thức của anh trường nữa bà ta kiếm gia đình cô suốt một thời gian qua ai dè cô là vị hôn thê của anh ta tên thật của cô là mỹ hảo cô định lấy hảo hảo lót dự phòng sao.
Tương Hảo Hảo: cái gì cô nói vậy là sao.
Dương Ngọc Trinh: không ngờ cô giả bộ thiệt sự đấy tên thật của mình mà mình không biết sao cô giả bộ vừa vừa thôi đừng khiến tôi ghê tởm ở đây nhưng hôm nay tôi bắt cóc con của cô để tôi lấy mạng của cô, tại cô chính cô đưa tôi vào bước đường cùng này, tại sao ông trời bất công với tôi mà cho cô mọi thứ tất cả giờ thì tôi lấy đi tất cả mọi thứ của cô thôi bằng cách hai đứa con của cô biến mất khỏi thế gian này.
Tương Hảo Hảo: cô ta đang điên lên mình phải làm cách nào thôi.
Dương Ngọc trinh: cô còn đứng đơ ra làm gì cầm dao tự sát để cứu lấy con của cô đi, cô không muốn nó chết, một cách oan uổng sao.
Tương Hảo Hảo: chắc để cô ta hài lòng như đó mình mới hạ gục cô ta được.
*Một con dao vào tay của cô ấy cô ta sợ xanh mặt luôn*
Dương Ngọc Trinh: tôi….
tưởng….
cô sẽ không làm chứ.
Tương Hảo Hảo: con của tôi tôi phải làm bằng tất cả như một người mẹ để có thể hi sinh được bao nhiêu.
Dương Ngọc Trinh: ta không tin
Tương Hảo Hảo: đúng rồi cô chưa bao giờ có con cô sẽ không hiểu được.
Dương Ngọc Trinh: im miệng cho tôi đi chết đi.
*Một cái tay quýnh cô ta không thể đứng dậy được*
Tương Hảo Hảo: cô thua cuộc rồi ngọc trinh
Dương Ngọc Trinh: đừng hòng.
Tương Hảo Hảo: không ổn rồi.
Dương Ngọc Trinh: đi chết đi.
Trần Phan Trường: đừng có nằm mơ hảo hào em có sao không.
Tương Hảo Hảo: sao anh tới đây chứ
Trần Phan Trường: anh mà không tới thì em bị cô ta hạ rồi.
Tương Hảo Hảo: em không sao mau cứu hai đứa nhỏ đi anh.
Trần Phan Trường: em yên tâm đi anh cứu hai đứa nhỏ rồi
Tương Hảo Hảo: thật ư anh
Trần Phan Trường: đúng rồi anh.
Dương Ngọc Trinh: cái gì khoan đã anh trường em muốn hỏi anh một câu, anh có từng yêu thương em không, dù chỉ một chút.
Trần Phan Trường: cô luôn ảo tưởng tôi yêu thương cô nhưng xin lỗi tôi chỉ yêu thương vợ tôi thôi.
Dương Ngọc Trinh: em không tin, chắc chắn không tin.
Trần Phan Trường: mau bắt lấy cô ta nhanh lên.
Vệ sĩ: vâng vâng.
Huỳnh Ngọc Trinh: tôi không ngờ cô nói là không hại bọn nhỏ cô vẫn hại bọn nhỏ và hại luôn con dâu của tôi luôn.
Dương Ngọc Trinh: tại bà đấy tôi sẽ không tha cho gia đình các người đâu hãy chờ đó đi tôi nhất định quay lại thôi.
Huỳnh Ngọc Trinh: mau bắt lấy cô ta đi.
Trần Phan thảo: mẹ ơi mẹ ổn không.
Tương Hảo Hảo: mẹ không sao đâu con cha con đâu.
Trần Phan Trường: đương nhiên anh ở đây rồi.
Trùng Nhi: con gái con có sao không mẹ lo cho con quá.
Tương Hảo Hảo: mẹ con muốn nói chuyện với mẹ
Trùng Nhi: được rồi con gái chắc con rể và hai đứa cháu ra để ta nói chuyện với con bé chút nha.
Trần Phan Trường: dạ vâng cô hai đứa ra cho mẹ nghỉ ngơi nha.
Thảo,Hiếu: dạ vâng thưa ba.
Tương Hảo Hảo: mẹ rốt cuộc tên thật của con là ai.
Trùng Nhi: đến bây giờ ta và cha em gái con không giấu được nữa khi ta nói chuyện với ba con sẽ cho biết sự thật.
Tương Hảo Hảo: sự thật gì chứ mẹ.
Trùng Nhi: thiệt ra tương hảo hảo là tên giả dể chúng ta phòng thân.
Tương Hảo Hảo: tại sao phòng thân chứ mẹ.
Trùng Nhi: thiệt ra nhà chúng ta họ lê mẹ thì họ nguyễn, nguyễn gia và lê gia phát triển bên nước ngoài.
Tương Hảo Hảo: nguyễn gia và lê gia con biết chứ là gia tộc bất động tài sản mạnh về các nước Á Âu mà tại sao chúng ta lại đổi tên chứ.
Trùng Nhi: bởi vì năm con bên nhà ngoại để lại di chúc cho toàn bộ tài sản cho con ông bà con để lại tài sản cho con năm đó con là người vô trong phòng ông và khi con ra ngoài đồng thời ông con cũng giết tại đó bọn họ vu oan giá hoại cho con chính con giết ông mình.
Sau ó khi điều tra người em trai là người bỏ độc vào trong ly nước.
Sau đó di chúc vẫn không hề thay đổi cho nên vụ bắt cóc của con và trường năm đó cũng bị ai đó dàn dựng lên nhưng ngày nào con cũng bị mất kiểm soát vụ tai nạn đó cho nên ba mẹ mới cho con quên kí ức đó đồng thời đăng tin lên là gia đình chúng ta chết hết và đồng thời cha và mẹ mới đổi tên đổi họ để điều tra tai nạn đó.
Tương Hảo Hảo: vậy rốt cuộc điều tra được không mẹ.
Trùng Nhi: cha và em trai con vẫn đang điều tra mẹ cũng không biết tin nữa.
Lê Thị Mỹ Hảo: thì ra là vậy con là mỹ hảo sao
Trùng Nhi: đúng rồi con gái.
Dương Thủy Lệ: tôi tìm ra người mà các người tìm rồi cô ta là tương hảo hảo là tên thật của ta là lê thị mỹ hảo.
Người bí ẩn: thiệt tốt đấy giờ thì truy đuổi cô ta giết chết cô ta bằng mọi giá.
Dương Thủy Lệ: vâng thưa người.