Trùng Nhi: mẹ chỉ sợ bên nước ngoài bọn họ con vẫn còn sống đấy.
Tương Hảo Hảo: mẹ yên tâm đi chuyện này chỉ có con và mẹ biết thôi.
Trùng Nhi: thật ra mẹ của tên trường và gia đình nhà họ trần biết con tên gì rồi.
Trần Phan Trường: đúng vậy mẹ.
M.
Hảo: vậy thì ra anh biết tên của em rồi anh yêu thương em để chuộc lỗi bản thân của mình đúng không.
Trần Phan Trường: không phải vậy em đừng có hiểu lầm.
M.
Hảo: hiểu lầm sao.
Trần Phan Trường: thôi đừng giận có giận anh nữa mà anh biết lỗi của anh rồi mà ha tha cho anh đi.
Trùng Nhi: được rồi hai đứa nói chuyện đi nha mẹ ra ngoài đấy.
Dương Thủy Lệ: xin chào cô là ngọc trinh đúng không.
Dương Ngọc Trinh: đúng rồi cô là ai.
Dương Thủy Lệ: cô sẽ biết tôi sớm thôi nếu cô kết hợp với tôi, tôi sẽ cho cô vượt ngục đơn giản.
Dương Ngọc Trinh: vượt ngục sao nhưng sao tôi tin cô được chứ.
Dương Thủy Lệ: vậy tôi hỏi cô, cô ghét hảo hảo cô ta không.
Dương Ngọc Trinh: đương nhiên tôi thù cô ta, tại cô ta mà cướp hêt mọi thứ của tôi, khiến tôi thân bại danh liệt giờ còn ngồi ăn cơm tù rồi, nhưng mà tôi không có gì cô lừa tôi đâu.
Dương Thủy Lệ: cô nghĩ sao vậy cô không có gì trong tay tôi lừa cô có lợi ích gì cho tôi chứ.
Dương Ngọc Trinh: cô nói cũng đúng.
Dương Thủy Lệ: nếu cô đồng ý với tôi, tôi sẽ cho cô vượt ngục tối nay.
Dương Ngọc Trinh: ok tôi đồng ý.
Cảnh sát: cuộc nói chuyện kết thúc.
*Ở bên Anh*
Nhân viên: nhị tiểu thư không ổn rồi tường lửa của chúng ta không ổn rồi.
Tương Ngọc Hân: không ổn như thế nào.
Nhân viên: có người hacket vào tài khoản của người.
Tương Ngọc Hân: cái gì mau điều tra cho tôi nhanh lên *ai vô tài khoản của họ tương làm gì chứ*
Nhân viên: tôi vừa mới mở ra thì người này ẩn rồi thưa người.
Tương Ngọc Hân: một đám vô dụng như thế mà không đăng nhập người ẩn là ai.
Nhân viên: những người này cao tay lắm người.
Tương Ngọc Hân: đi ra coi *hể không vào đăng nhập lại được là sao, rốt cuộc tên nào cao tay hơn mình vậy chứ*, hệ thống sao vậy mau kiểm tra điện nhanh lên.
Tương Hải: có chuyện gì vậy con.
Tương Ngọc Hân: con đang kiểm tra điện lại xem sao mà nó tắt chớp liên tục như thế nào.
*Trong khi bọn họ xuống lầu xem lại điện có một người đang đứng ở đó kích hoạt cái gì, trong khi mọi ngời đang rối bời tìm cách điện lên để cô đăng nhập lại vào lại hế thống, chưa bao giờ có vụ mà cắt điện ngang vậy*.
Tương Ngọc Hân: sao trong ổ điện bị gì vậy.
Người sửa điện: hình như có người cắt điện của cô cắt rất gọn.
Tương Ngọc Hân: bị cắt sao, sao có thể chứ ai cắt chứ
*Mọi nhân viên ở đó lắc đầu họ không phải là người cắt*.
*Trong khi cô đang suy nghĩ ai trong đám nhân viên này ai là người làm như vậy ai có thể làm cách mà cao tay hơn mình, cô đang lúng túng suy nghĩ*.
Người sửa điện: tôi sửa điện được rồi hòn tất nha.
Tương Ngọc Hân: cảm ơn nha tôi gửi tiền cho chú nè.
Người sửa điện: cảm ơn cô nhiều.
Tương Ngọc Hân: không có gì đâu.
Tương Hải: ổn rồi đúng không con.
Tương Ngọc Hân: vâng mọi thứ ổn rồi ba để con quay lại đăng nhập của mình.
*Trong khi mọi người đang mừng rỡ đã có điện trở lại nhưng khi màn hình chớp nháy liên tục một người trong màn hình che mặt chỉ phát ra giọng nói trầm trầm tư thế rất là lịch lãm hiện ra một bộ vét chắc là một người sang trọng nào đó*.
Người bí ẩn: xin chào tứ thiếu gia và nhị tiểu thư nhà họ tương.
*Và bắt đầu cuộc hành trình dài*.