Doãn Bách Thần vừa nói vừa làm nũng chọc cười cô suốt dọc đường về nhà, ánh hoàng hôn kéo dài hai chiếc bóng trên bờ biển, sóng biển vỗ vào bờ âm thanh rì rào êm ả, gió thổi nhè nhẹ làm bay bay mái tóc mượt.
Anh xoay mặt đối diện với cô, đi lùi về phía sau.
Hạ Nhiên thật đẹp, trong mắt anh, cô là đẹp duy nhất, đẹp độc duy trong lòng anh.
Chẳng cần phải so sánh cô đẹp hơn hay đẹp nhất, vì trong thế giới của anh, chỉ có một mình cô, chẳng cần đem người khác đặt vào trong mắt nữa.
"Thẩm Hạ Nhiên! Anh yêu em!"
"Doãn Bách Thần! Em thương anh!”
Sức khỏe của cô hồi phục rất tốt, chỉ là không thể xông pha dũng mãnh như trước đây.
Doãn Bách Thần cũng vậy, bốn viên đạn năm đó cũng lấy của anh hơn nửa cái mạng, tuy nhiên muốn lật đổ họ thì lại là chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Một buổi tối nhàm chán ở nhà, cô đẩy cửa phòng làm việc của anh ra chu chu môi nhỏ.
“Thầnnnnn.....!”
“Làm sao? Em lại muốn ăn rồi à? Anh đưa em đi ăn gì nhé!”
“Không phảiiiii...!Thần......em muốn đi chơi!”
“Em muốn đi đâu? Anh gọi máy bay chuẩn bị sẵn nhé!”
“Khônggggggg.....em muốn đi bar...!”
“Không đi! Anh không thích em đến những nơi đó! Tạp nham!”
Hạ Nhiên im lặng buông thõng tay đứng ở cửa nhìn anh, mắt tròn long lanh nước, môi nhỏ mếu máo chu chu ra.
Anh nhìn cô vẫn không lay động, quay lại màn hình máy tính làm việc.
Cô khom lưng ủ rũ đi xuống lầu, bước chân chậm chạp uể oải, anh lắng tai nghe một hồi ở dưới nhà không có âm thanh gì liền tò mò xuống xem thử.
Cô thấy anh xuống cũng không thèm quan tâm đến, quay mặt vào sô pha mà thút thít, anh ôm trán thở dài bước lại gần.
“Cục cưng!”
“Cục cưng!”
“Nhiên Nhiên.”
“Thay đồ đi rồi anh đưa em đi thưa cô chủ nhỏ!”
Lập tức bật dậy khỏi ghế, cô ôm mặt anh hôn chụt một cái lên môi rồi đi thẳng lên lầu thay quần áo.
Anh đứng đơ như khúc gỗ vì tốc độ của cô, có phải anh bị chơi một vố rồi không?
Hạ Nhiên rất nhanh thay một chiếc váy đi xuống.
Vải lụa đen, ôm sát cơ thể lộ ra từng đường cong, chỗ cần to sẽ to chỗ cần nhỏ sẽ nhỏ, phần lưng được phô bày ra một cách khéo léo.
Mái tóc đen xoăn nhẹ được buông xoã.
Anh nhìn cô mà nhíu chặt mày ngạc nhiên, em ấy đi chơi hay đi rắc tương tư đây? Anh nhíu mày nhìn cô rồi đi lên lầu thay đồ.
Trái ngược với cô, anh mặc áo sơ mi trắng mở hờ hai cúc trên ngực, quần tây màu đen ôm lấy đôi chân dài, giày Tây mũi nhọn.
Tóc vuốt lên để lộ trán trông vừa thành đạt vừa quyến rũ, tay đeo chiếc Rolex đắt đỏ bước xuống lầu.
“Oaaaaa Thần.....anh đẹp trai quá đi mất...”
Đôi mắt lấp lánh của cô khiến anh bật cười, nhìn cô đáng yêu vô cùng.
Lái xe vào thành phố, chiếc Roll Royce đen nhám lao vút trên đường, tiếng ga gầm rú như mãnh thú vụt qua khiến mọi người một phen náo loạn
Bước vào trong bar một cách thích thú, hai người đi thẳng đến quầy bar ngồi xuống ghế, giữa hai người còn trống một khoảng cách đủ để một người chen vào, rất tự nhiên như không quen biết nhau mà lần lượt gọi đồ uống.
“Một Rob Roys.”
“Một New Orlean.”
Hai cái con người kỳ lạ này cứ như người xa lạ ngồi nhâm nhi đồ uống rồi nghe nhạc, chẳng ai nói với nhau câu nào.
Cái gì đến rồi cũng sẽ đến, hai cô nàng nóng bỏng chen vào giữa hai người quấn lấy anh mà ỏng ẹo gạ gẫm.
Ai nấy đều lén nhìn nhau mà mím môi cười, cười run cả vai.
Đây là tác hại của những người có nhan sắc và biết mình có nhan sắc, đi đến đâu đều làm loạn đến đó.
Các cô nàng bu lại càng ngày càng đông khiến quầy bar chật kín.
Mùi nước hoa nồng nặc và giọng nói léo nhéo bắt đầu khiến cả hai khó chịu.
Hạ Nhiên nghiêng người sang nhìn anh, anh còn chật vật hơn cả cô, cứ phải ưỡn thẳng lưng đưa hai tay ôm lấy thân thể, tránh né đụng chạm của những người kia.
Cô bật cười, cười lớn ra tiếng khiến anh đen mặt.
Đùa đủ rồi, cô nghiêm mặt thái độ lập tức trở nên lạnh lùng cao ngạo.
“Được rồi được rồi! Tránh ra cả xem nào! Muốn ép chết người hay sao?!”
Bọn họ rụt tay về lùi ra một chút, duy chỉ có một cô gái còn đang nắm lấy cánh tay của anh không buông, cọ xát thân thể vào người anh, Doãn Bách Thần chạm không dám chạm, cử động cũng không dám, da gà da vịt nổi lên từng hồi từng hồi, lưng áo lấm tấm mồ hôi nhìn cô cầu cứu.
Hạ Nhiên hài lòng với thái độ của anh liền mỉm cười với anh, anh lại càng nhăn mặt mếu máo nhìn cô.
Hắng giọng tiến lại gần.
“Này, buông tay!”
Cô gái nhìn Hạ Nhiên quyến rũ đứng khoanh tay tựa người vào quầy bar đang nhíu mày nhìn mình, cô ta vô cùng khó chịu.
Cô ngước mặt lên giọng.
“Nào phải việc của cô! Cô quan tâm làm cái gì!”
“Cô đang chạm vào chồng tôi!”
“Hảaa...????”
Cô giơ bàn tay lên chỉ vào chiếc nhẫn trên ngón áp út nhìn cô ta.
“Cưng à! Anh đưa cô ta xem nào!”
Anh thản nhiên giơ bàn tay lên, chiếc nhẫn trong ánh đèn của hộp đêm trở nên lấp lánh nổi bật khiến người người loá mắt.
Bọn họ lúc này mới nhăn mặt nhìn hai người này, trêu đùa người khác vui lắm sao? Còn giả vờ không quen biết nhau cái gì!
__________________________
*Loại cocktail cổ điển nổi tiếng mang tên Rob Roys là loại thức uống xa xỉ trong những năm 1894.
Nó là sự kết hợp tuyệt vời giữa scotch, vermouth ngọt và một chút vị đắng của cà phê.*
* New Orleans là loại cocktail xuất hiện từ năm 1840.
Ngay từ khi xuất hiện, loại thức uống này khuấy động nên phong trào yêu thích cocktail ở Mỹ.
Nó được pha chế rất cổ điển bằng cách trộn vị đắng của Peychaud, một ly rượu Sazerac de Forge et Fils, Pháp.
Ngày này có thể tìm loại cocktail này tại Bar The Roosevelt.*
Ý là tui đang tính viết một bộ trọng sinh á, nghĩ tới kết luôn rồi mà đoạn đầu vẫn mãi chưa có ý tưởng:.