Phu Nhân Của Ta Là Gian Tướng


“Sao mặt của Tứ hoàng tử lại sưng như thế này?” Vương Tuệ Vân nhìn khuôn mặt nhỏ đang sưng đỏ đến mức đáng sợ của Yến Triều An rồi vội vàng bảo người hầu đi mời đại phu đến.

Yến Triều An cuống lên: “Không, không, không cần đâu, ta, không, không sao.”“Mặt sưng thành thế này rồi sao có thể không sao được?” Vương Tuệ Vân không hiểu những chuyện trong cung trong triều, chỉ cảm thấy dù sao cũng là một hoàng tử, còn nhỏ hơn cả Nhan Ngọc vậy mà lại bị đánh thành như thế này: “Nhìn xem, chảy cả máu rồi.”Bà ngồi xổm xuống nhìn mặt của Yến Triều An, khóe miệng vẫn có máu.Yến Triều An bị bà nhìn như thế thì ngại ngùng cúi đầu.Nhan Ngọc bò ra khỏi giường: “Mẹ không cần phải mời đại phu đâu, chút vết thương ngoài da thôi, hắn quen rồi.” Nàng bước tới rồi mỉm cười với Yến Triều An: “Đúng không Tứ hoàng tử?”Yến Triều An cúi đầu không dám nhìn nàng, chỉ biết gật đầu.

“Cái đứa này…” Vương Tuệ Vân cũng không hiểu nổi Nhan Ngọc, chẳng phải trước đây Nhan Ngọc chơi thân với Tứ hoàng tử nhất ư, sao lần này lại nói chuyện một cách kỳ lạ khó hiểu như thế chứ?“Mẹ, mẹ đừng quan tâm nữa.” Nhan Ngọc làm nũng kéo bà đứng dậy: “Mẹ mau đi xem Cẩn Ca Nhi đi, lát nữa em không thấy mẹ đâu sẽ khóc đấy, bên này con tự lo được.”Vương Tuệ Vân bị nàng đẩy đi một bước, lại có phần không yên tâm, sợ rằng sẽ thất lễ với Tứ hoàng tử, nhưng bà biết Nhan Ngọc là người thông minh có chủ kiến, bèn nhắc nàng đừng ăn nói lung tung, có chuyện gì thì gọi Thúy Hồng.

Đợi Vương Tuệ Vân đi khỏi, Nhan Ngọc đi thẳng qua mặt Yến Triều An tới chỗ nha hoàn Thúy Hồng đang đợi ngoài cửa: “Đi luộc hai quả trứng gà đem đến đây.”Thúy Hồng đáp lời rồi đi ngay.

Lúc này Nhan Ngọc mới quay lại ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh Yến Triều An, giở giọng lười nhác: “Ngươi đến tìm ra làm gì?”Yến Triều An đứng dậy một cách mất tự nhiên rồi lấy từ trong túi đựng sách ra một cuốn sách, cẩn thận đặt lên chiếc bàn bên cạnh Nhan Ngọc: “Đây là, là, là sách hôm nay tiên sinh dạy, trang đó ta, ta, ta đã đánh dấu lại rồi, đưa cho ngươi xem…” rồi lại cúi đầu móc từ trong túi đựng sách ra một bọc kẹo vụn: “Đây là kẹo ta, ta tích cóp được, ta nghe nói, ngươi bị ốm… ngươi, ngươi không khỏe sao?”Nhan Ngọc lật cuốn sách, quả nhiên thấy có một trang Yến Triều An đã đánh dấu chi tiết lại rồi, cỡ chữ của hắn rất vừa vặn, cẩn thận, quy củ giống như chính con người hắn vậy.

Nàng lại nhìn bọc kẹo ấy, cũng không biết Yến Triều An làm thế nào mà có được chúng nữa, hắn ở trong cung không được yêu thương, chuyện ăn uống, đồ dùng thường ngày không cả bằng một đại thái giám, lần đầu tiên Nhan Ngọc nói chuyện với hắn mới phát hiện hắn chưa bao giờ được ăn kẹo, không hề biết kẹo là thứ gì, Nhan Ngọc cho hắn ăn một lần hắn vui suốt ba ngày, còn nói rằng sao trên đời này lại có thứ ngọt đến thế.“Ngươi đến là để đưa cho ta những thứ này à?” Nhan Ngọc thu tay lại rồi hỏi hắn.

Hắn đứng cúi đầu trước mặt Nhan Ngọc, căng thẳng móc móng tay mình: “Nhan Ngọc, ngươi, ngươi, ngươi vẫn còn, giận, ta, ta sao?”Nhan Ngọc: “Tại sao ta phải giận ngươi?”Yến Triều An cũng không dám nhìn nàng, hai mắt chợt đỏ lên: “Ta, ta quá ngốc.”Hắn đứng đó, dáng người bé nhỏ, vai gầy, trông đáng thương thật sự.Nhan Ngọc nhìn hắn mãi rồi thở dài, đúng là trong lòng nàng đang tràn đầy lửa giận và hận thù đối với Yến Triều An, kiếp trước hắn lợi dụng nàng, vứt bỏ nàng, hại nàng nhà tan cửa nát, có giết hắn thì cũng không thể xả được cơn giận trong nàng.

Nhưng hiện giờ hắn chỉ là một cậu nhóc bị bắt nạt nhưng cũng không dám ho he gì, nàng còn chẳng thể tính sổ với hắn được.“Xin, xin lỗi Nhan Ngọc.” Yến Triều An nghe thấy nàng thở dài thì vội ngẩng đầu đỏ mắt nhìn nàng: “Ta, ngốc quá.”Nhan Ngọc ngồi thẳng người dậy, nàng vươn người qua nhẹ giữ chặt cằm của hắn rồi kéo hắn về phía trước hỏi: “Đau không?” Ngón tay cái cùa nàng ấn nhẹ vào khóe miệng sưng đỏ chảy máu của Yến Triều An.

Yến Triều An đau đến nhíu mày, vừa gật đầu xong lại vội vàng lắc đầu.Nhan Ngọc cứ nhìn hắn ở khoảng cách gần như thế, từ vẻ hèn nhát sợ sệt trên khuôn mặt hắn, nàng không nhìn ra được chút thâm độc tàn ác nào của sau này: “Yến Triều An, có phải đã hơn một năm rồi không bị ăn đánh nên không nhớ rõ nỗi đau đớn này lắm không?” Nàng bắt Yến Triều An nhìn thẳng nàng: “Từ sau khi ta che chở cho ngươi, ta đã không để cho ngươi bị ăn đánh thêm lần nào nữa, có gì tốt đều chia cho ngươi trước, ta đối xử với ngươi không tốt hay sao Yến Triều An?”“Tốt!” Yến Triều An vội vàng trả lời: “Tốt, Nhan Ngọc, đối xử rất tốt với ta.”“Nếu ta đã đối xử tốt với ngươi vậy thì ngươi nên ghi nhớ ơn này của ta.” Nhan Ngọc nhìn hắn, kiếp trước là do nàng quá yêu Yến Triều An, những gì làm vì hắn đều là cam tâm tình nguyện, hi sinh cho hắn cũng cảm thấy ngọt ngào, chưa từng mong mỏi hắn báo đáp, chỉ cần hắn luôn yên ổn là nàng đã vui rồi.

Nhưng kiếp này nàng muốn tính toán thật rõ ràng với hắn, bỏ ra bất cứ thứ gì đều muốn có được sự báo đáp xứng đáng.

Yến Triều An gật đầu chắc nịch: “Ta, ta nhớ ngươi, ngươi tốt với ta.”“Chỉ nhớ suông thôi thì không được.” Nhan Ngọc buông hắn ra: “Ngươi phải báo đáp ta.”Yến Triều An lại vội gật đầu: “Ta, ta, ta đưa cho ngươi hết, tất cả những gì tốt đẹp mà ta có! Chỉ cần, chỉ cần ngươi không chê.”“Chút báo đáp này sao mà đủ được?” Nàng chớp mắt cưới với Yến Triều An: “Ngươi làm giúp ta một chuyện đi.”Yến Triều An vội nói: “Lời ngươi nói, ta đều, nghe hết.”“Ngươi có còn nhớ tiên nữ cô cô đó của ta không?” Nhan Ngọc mỉm cười hỏi hắn: “Nhan Quý phi ấy.”Yến Triều An nghĩ nghĩ rồi gật đầu: “Nhớ, Quý phi cô cô.”“Cô cô của ta sinh được một tiểu muội, ta không tiện vào cung, ngươi ở trong cung có thể giúp ta chăm sóc cô cô và em họ của ta không?” Nhan Ngọc chống tay vào cằm hỏi hắn.

Yến Triều An lập tức gật đầu: “Được! Ta, ta, ta giúp ngươi, chăm sóc.”Nhan Ngọc cười hài lòng, nếu nàng nhớ không nhầm thì kỳ thi học kỳ kết thúc chưa được bao lâu thì mẹ ruột của Yến Triều An là Văn quý nhân sẽ chết, mấy năm sau đó Yến Triều An đã có sự thay đổi cực kỳ lớn, nhất là sau khi hắn được Hoàng hậu nhận làm con nuôi.

Nàng không thể để Yến Triều An đi theo Hoàng hậu, cũng không thể để mối quan hệ giữa Yến Triều An và cô cô của nàng trở nên gay go giống như kiếp trước được.Thúy Hồng gõ cửa đi vào rồi đặt chiếc bán nhỏ có hai quả trứng chín còn đang nóng hôi hổi lên bàn.Nhan Ngọc cho Thúy Hồng lui xuống, nàng lấy một chiếc khăn bọc một quả trứng vào rồi nhét vào tay Yến Triều An: “Tự chườm đi.”Yến Triều An ngây người, nhìn nàng bằng ánh mắt không hiểu.

“Chườm mặt.” Nhan Ngọc cầm bàn tay đang cầm trắng gà của hắn lên dạy hắn cách dùng trứng gà chườm vào chỗ má và miệng đang sưng đỏ: “Chườm như thế này này.”Yến Triều An ngẩn người nhìn Nhan Ngọc, hắn cảm thấy tay của Nhan Ngọc thật ấm, mắt cũng rất đẹp… Hắn không kiềm chế được mà đỏ mặt: “Nhan Ngọc, ngươi, ngươi thật tốt.”Nhan Ngọc rút mạnh tay về rồi lại ngồi dựa vào thành ghế lạnh nhạt lau tay: “Nói đi, ai đánh ngươi?”Yến Triều An cầm trứng gà chườm mặt, nhỏ giọng trả lời: “Đám người, Thẩm Phong.”Quả nhiên là đám nhóc khốn kiếp đó của Nhan Đình An.

“Tại sao bọn chúng lại đánh ngươi?” Đám nhóc con này, nàng mới không đi học có nửa ngày mà đã dám động vài người của nàng rồi, cho dù nàng và Yến Triều An có thù không đội trời chung nhưng hôm nay đánh Yến Triều An thì chính là đang công khai khiêu khích nàng!Yến Triều An nhịn cơn đau trên mặt: “Ta, ta không nói được, bọn chúng, bọn chúng cá cược nói ngươi, nói ngươi, chắc chắn thua, bắt, bắt ngươi phải quỳ xuống, gọi chúng là, ông nội.”“Nhưng, nhưng, nhưng…” Yến Triều An cuống lên: “Các, các tiên sinh cũng nói, nói ngươi không biết tự lượng sức mình! Nhan Đình An nói ngươi chính, chính là, sao chổi, của nhà họ Nhan.”“Ồ?” Nhan Ngọc nhướng mày: “Tiên sinh nào nói vậy?” Càng có nhiều người xem thường nàng, nàng càng hưng phấn.“Ai cũng nói thế.” Yến Triều An tức đến nhăn mày: “Tiên sinh, dạy thay cũng nói, nói muốn, muốn xem ngươi thua như thế nào.”Nhan Ngọc tò mò: “Tiên sinh dạy thay, là Giang trạng nguyên ư? Hôm nay hắn đi dạy rồi à? Không ở nhà dưỡng thương hả?”Yến Triều An lắc đầu: “Không, không đến giảng bài, đến, đến xin nghỉ ốm.”Nhan Ngọc cười, được lắm Giang Bỉnh Thần, đã bị thương mà còn muốn đến chế giễu nàng.Yến Triều An thấy nàng như đang tức giận, muốn an ủi nàng nhưng lại lắp ba lắp bắp không biết phải an ủi thế nào.Trong khung bình luận lại được một phen bàn tán sôi nổi.Thích Trạch Đấu: Cậu nhóc nói lắp đáng thương quá, nữ chính không thể nuôi dưỡng ư? Tôi thấy đối xử tốt với cậu ta, thay đổi lịch sử của cậu ta thì chắc bi kịch sẽ không tái diễn nữa đâu.Đóng Vai Phụ: Đừng nói bừa nữa, kiếp trước nữ chính đối xử với hắn không tốt hay gì? Cuối cùng hắn lên làm Thái tử rồi vẫn đào hố chôn nữ chính còn gì? Đây chính là loại ăn cháo đá bát không thể thuần hóa được, nếu mà lại gương vỡ lại lành thì tôi không xem nữa, tức á.Đại Ngọc Nhi: Chủ thớt nhìn tôi đi, chúng ta cùng tên nè!Tổng Tài Bá Đạo: Chỗ dựa vàng đáng thương có cảm giác tồn tại thấp quá, chỉ có thể tham gia chèn ép khí thế của chủ thớt để tìm cảm giác tồn tại.Lão Vương Sát Vách Cũng Là Vua: Chủ thớt, vả mặt hắn đi!Nick Giả Số 1: Nhưng cũng bình thường mà, trước đây chủ thớt đi thi toàn xếp nhất từ dưới lên, Nhan Đình An người ta là học sinh xuất sắc, môn nào cũng giỏi, chủ thớt lại còn không đi học, ai tin cô ấy có thể lộn ngược dòng chứ?Nhan Ngọc càng đọc càng không vui, bỗng nàng đập tay xuống mặt bàn rồi đứng phắt dậy.Yến Triều An giật mình: “Nhan, Nhan Ngọc, ngươi đừng tức giận.”“Ta không tức giận.” Nhan Ngọc cười lạnh rồi vung tay: “Ngươi về đi, xin nghỉ thêm hai ngày nữa cho ta, ba ngày này ta không đến trường học nữa, đợi đến ngày thi thì đến.”“Hả?” Yến Triều An kinh ngạc: “Đều, đều không đến nữa hả? Vậy, vậy, ta làm bài tập, cho ngươi.”“Không cần.” Nhan Ngọc cười: “Ta tự có tính toán.”Nàng cũng không phí lời với Nhan Đình An nữa mà bảo Thúy Hồng đưa hắn ra khỏi phủ.

Nàng sắp xếp túi đựng sách rồi đi đến chỗ Vương Tuệ Vân đánh tiếng nói là phải đi học, sau đó bèn ra khỏi phủ.

Nàng ra khỏi phủ nhưng không đến trường quốc học mà đi thẳng đến quan xá.

Nàng giải thích với người hiện đại trong phòng livestream: “Quan xá chính là chỗ ở mà triều đình bỏ tiền ra xây cho các tiến sĩ và quan lại trong kinh thành vừa không có phủ đệ cũng không có tiền đến ở.”Trong phần bình luận.Thích Làm Gian Thần: Chính là ký túc xá của mấy vị quan nghèo.Ảo Tưởng Cuối Cùng: Vậy chủ thớt đến đó làm gì? Chẳng phải là phải đi học hay sao?Nhan Ngọc: “Học chứ, ta đi mở mang đầu óc.”Bởi vì hiện giờ Giang trạng nguyên không có phủ đệ nên đang ở đây.

Nàng đến quan xá hỏi thẳng Giang Bỉnh Thần ở phòng nào rồi đi thẳng đến đó.Điều kiện trong quan xá khá ổn, có một chiếc vườn lớn trông hoa mai và ngọc lan, hai bên là từng phòng dành cho người ở, nhà ăn ở bên trong cùng, mỗi ngày đều sẽ nấu xong rồi đem đến tận phòng cho các vị quan sống ở đây..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui