Phu Nhân Của Ta Là Gian Tướng


Phần bình luận được một phen chấn động.Thuốc Cúm Dạng Bột: Trời ơi! Ánh sáng của nhân vật chính không chân thực chút nào! Quá đáng quá đi mất! Học ba ngày mà trúng hết cả đề ư?Đại Ngọc Nhi: Chủ thớt cho ít vía học tủ đi!Tổng Tài Bá Đạo: Ánh sáng nhân vật chính gì chứ, đây là ánh sáng của Giang Bỉnh Thần →_→ những gì chủ thớt học trong ba ngày qua chẳng phải đều là trọng điểm mà hắn vạch ra ư? Các bác vái lạy chủ thớt chẳng thà đi lạy Giang Bỉnh Thần còn hơn.Thích Làm Gian Thần: Không ngờ Giang Bỉnh Thần dạy tủ lại chuẩn thế! Đúng là trạng nguyên có khác, chủ thớt được mở mang đầu óc tốt đấy!Kẻ Cuồng Phịch Dạo: Khiến tôi nhớ đến Giang Trực Thụ, học giỏi điên cuồng bổ túc cho học dốt.Đại Ngọc Nhi: Ngọc của tôi không phải học dốt đâu nhé! Cô ấy chỉ lười học thôi.Tâm trạng của Nhan Ngọc tốt lên, nàng cảm thán: “Không ngờ tên gian thần xảo quyệt Giang Bỉnh Thần này lại dạy tủ chuẩn như thế.”Lần này không thiệt.

Đến khi nàng ăn gần xong rồi mới lần lượt có thí sinh đi vào, ai nấy đều nhốn nháo so đáp án, có một người trong số đó bị vây quanh, các học sinh học trong trường quốc học đều nhao nhao hỏi người đó đề bài này có ý gì, đề bài kia viết như thế đã đúng chưa.

Người được mọi người tôn trọng và yêu quý đó không phải Nhan Đình An thì còn có thể là ai được nữa?Nhan Đình An như vô tình quét mắt nhìn Nhan Ngọc, mọi người lập tức nhìn về phía nàng rồi nhỏ giọng bàn tán: “Cậu ta là người nộp bài thứ hai ấy hả?”“Nộp bài sớm thì có tác dụng gì chứ? Chắc không làm được gì nên dứt khoát nộp giấy trắng luôn.”“Ha ha ha, nói có lý đấy.”Nhan Ngọc không thèm nhìn bọn chúng mà chỉ chậm rãi uống trà, nhưng đám nhóc rỗi hơi này nhìn thấy Yến Triều An ngồi một mình một góc bèn vây lại cố ý gây sự.Thẩm Phong dẫn đầu, cậu ta hất bát cơm của Yến Triều An xuống đất, cướp lấy đũa của Yến Triều An: “Không ngờ đấy, tên nói lắp như ngươi mà cũng dám nộp bài đầu tiên cơ à? Sao, muốn chơi trội lắm hả?” Rồi lại nhìn Nhan Ngọc đang ngồi ở vị trí xa: “Xem ra các ngươi đang bất hòa rồi, chỗ dựa Nhan Ngọc của ngươi không thu nhận thứ chuyên theo đuôi là ngươi nữa hả?”Yến Triều An cúi đầu, mặt đỏ bừng.

Hắn đưa tay muốn lấy lại đôi đũa nhưng lại không dám mở miệng, sợ bị cười cợt là nói lắp, hắn vừa gầy vừa nhỏ, bị Thẩm Phong đẩy vào góc tường.


“Muốn lấy lại à?” Thẩm Phong túm cổ áo của Yến Triều An, đưa đôi đũa lên cao rồi nói nhỏ: “Ngươi mắng Nhan Ngọc, ngươi mắng cậu ta thì ta sẽ trả lại cho ngươi.”Trong lúc Yến Triều An đang liều mạng giãy giụa thì bỗng nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn.

Mọi người đều giật mình, Thẩm Phong cũng giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy Nhan Ngọc đã đá bay một chiếc bàn chắn trước mặt bọn chúng, đang đứng khoanh tay sau lưng bọn chúng cười lạnh: “Trả cho hắn đi Thẩm Phong, đừng ép ta phải trừng trị ngươi ở đây.”Thẩm Phong nhìn ánh mắt lạnh lẽo của Nhan Ngọc, tên Nhan Ngọc này học không ra gì nhưng đánh nhau rất giỏi, hắn cũng từng bị Nhan Ngọc đánh cho sợ… nhưng cứ buông tha như thế này thì rất mất mặt.

Thẩm Phong đơ người không biết phải làm sao thì vừa đúng lúc tiếng động ban nãy đã làm kinh động đến vị quan đang phát cơm, người đó quát lớn: “Không được đánh nhau!”Thẩm Phong thuận thế buông Yến Triều An ra, ném đôi đũa lên bàn rồi nói với Nhan Ngọc: “Nhan Ngọc ngươi bớt huênh hoang đi, đợi có kết quả thi ngươi cứ đợi đó mà gọi ông nội đi!” Nói xong bèn dẫn đám nhóc kia rời đi.Trong bảng bình luận.Một Đám Mây Phía Nam: Đám con quan, con vua này hồi nhỏ cũng đầu gấu phết nhỉ →_→Nhan Ngọc thở dài, nàng cầm đũa đưa cho Yến Triều An: “Qua đây đi.”Nàng đưa Yến Triều An quay về chỗ ngồi của nàng rồi đẩy phần đồ ăn mình chưa ăn hết cho hắn: “Ăn đi.”Từ đầu đến cuối Yến Triều An không hề nhìn nàng, cũng không nói gì, nhưng lúc vùi đầu vào ăn cơm hắn có khóc, cũng không khóc thành tiếng, chỉ nghẹn họng mà rơi nước mắt.Mọi người đều bình luận thương xót hắn.Nhan Ngọc chống cằm nhìn hắn rồi thầm nghĩ, có lẽ là do hắn đã phải chịu khổ quá nhiều nên có khát vọng trèo lên cao, khao khát quyền lực, người như hắn sẽ không bao giờ vì bất cứ ai mà từ bỏ việc theo đuổi quyền lực.

Kiếp này nàng sẽ không giẫm vào vết xe đổ, cũng sẽ không để Yến Triều An giẫm vào vết xe đổ nữa.Đề thi nâng cao vào buổi chiều là đề thi nghị luận chính trị, Nhan Ngọc lại khá quen thuộc với đề thi kiểu này, nhưng khi làm xong, nàng vẫn là người nộp bài thứ hai, người đầu tiên vẫn là Yến Triều An.

Hắn vẫn ở bên ngoài đợi nàng, trong sắc chiều của khu nhà tứ hợp, dáng người bé nhỏ của hắn như bị chìm vào trong bóng râm.

Nhan Ngọc cũng không đuổi hắn, hắn cứ thế đi theo phía sau nàng, cứng nhắc đuổi theo nàng ra khỏi trường quốc học, sau khi nhìn thấy Nhan Ngọc lên xe ngựa đến đón nàng, hắn mới quay người trở về cung.


Ánh nắng chiều khiến khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.

Nhan Ngọc trở về phủ ăn cơm tối với Nhan Hạc Niên và Vương Tuệ Vân xong bèn về phòng đi ngủ, thi cử đúng là quá mệt mỏi…Nàng ngủ đến gần trưa ngày hôm sau, nha hoàn nhỏ bên cạnh Vương Tuệ Vân mới đến gọi nàng dậy ăn cơm.Những ngày qua, Nhan Hạc Niên luôn ở chỗ của Vương Tuệ Vân, Nhan Ngọc lại thật sự không gây họa gì nên thái độ của Vương Tuệ Vân với nàng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

Nhan Ngọc cố ý ở lì trong tây viện cả ngày để chơi với Thiện Tỷ Nhi và Cẩn Ca Nhi, thuận tiện truyền bá tư tưởng cho hai đứa trẻ, nàng và chúng mới là người nhà, cần phải đồng lòng.Ngày tiếp theo chính là ngày công bố kết quả thi, Nhan Ngọc yêu cầu tất cả mọi người trong nhà không được đi xem bảng kết quả.Nàng cố ý dậy thật sớm tắm rửa thay quần áo rồi đích thân đi đến trường quốc học.Ngày hôm nay, số lượng khán giả của nàng tăng vọt lên 1100 người.Nick Giả Số 1: Chủ thớt, đám khán giả này đều đến để xem cô có vả mặt thành công hay không đấy, cô không được tự vả đâu nhé.“Im miệng, ta giành vị trí nhất bảng cho các ngươi xem.”Nhan Ngọc hít sâu một hơi đi xuống xe ngựa thì đã thấy có rất nhiều người đứng trước bảng thông báo kết quả thi đặt bên ngoài trường rồi, có thí sinh, cũng có người hầu, người nhà.

Nhan Ngọc vừa quét mắt đã nhìn thấy Nhan Đình An, hắn không tự đi xem mà để cho thư đồng của mình chen lên phía trước xem.“Nhất bảng, xuất hiện người đứng nhất bảng rồi!” Không biết ai vừa kêu lên đầy bất ngờ.

Nhan Đình An căng thẳng vô thức hơi bước về phía trước, nhìn thấy Nhan Ngọc đi đến thì dừng lại, bày ra vẻ mặt giả vờ trưởng thành.“Nhan, Nhan Ngọc…” Yến Triều An chen ra khỏi đám người đang xem kết quả, lắp bắp nói với nàng: “Ngươi, ngươi xếp thứ…”“Không được nói.” Nhan Ngọc bịt miệng hắn: “Để ta tự xem.”Nàng đẩy Yến Triều An ra rồi đi vào, đám người đang xem thấy nàng đi đến bèn nhìn nàng bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ, vô thức nhường đường cho nàng.


Nhan Ngọc nhìn thấy Giang Bỉnh Thần đang đứng trước bảng kết quả.

Giang Bỉnh Thần phất tay áo đứng đó, tay trái còn đang băng bó lộ trong ống tay.“Ân sư cũng đến xem thành tích của học trò sao?” Nhan Ngọc hơi cảm động.

Giang Bỉnh Thần quay đầu cười với nàng: “Không, ta đến để xem trò vui thôi, Nhan công tử.”Cõi lòng của Nhan Ngọc lập tức chùng xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận