Sắc mặt của Nhan Đình An trắng bệch đến cực điểm, việc này không chỉ sỉ nhục hắn mà còn là muốn cho cả kinh thành biết cháu trai trưởng của nhà họ Nhan hắn bị một tên nhóc khốn kiếp bị đuổi ra khỏi nhà sỉ nhục!“Sao thế? Không phải vừa mới nói cược thua thì chấp nhận chịu phạt à?” Nhan Ngọc muốn cho cả kinh thành biết, cho Nhan lão thái gia bên đó biết, bao năm qua cha nàng vì nàng mà đã phải chịu nhiều châm chọc đến thế nào, nàng phải gióng trống khua chiêng xả giận thay cho ông.“Nhan Ngọc, ngươi đừng có được nước làm tới!” Nhan Đình An tức muốn chết.“Dám cược thì đừng có sợ thua.” Nhan Ngọc cười: “Bao nhiêu người đang nhìn đây đấy, nếu ngươi dám giở trò không giữ lời thì ta sẽ đích thân gõ chiêng đến phủ họ Nhan nhà các ngươi làm ầm ĩ, để ông nội đức cao vọng trọng của ngươi nhìn xem cháu trai ông ấy dạy dỗ ra xấu mặt cỡ nào.”“Ngươi!” Nhan Đình An bị sự bất chấp thể diện của Nhan Ngọc chọc tức đến run người.
Những người xem trò vui ở xung quanh còn nhao nhao bảo hắn dám chơi dám chịu, cắn răng chịu khó một chút là qua thôi.
Cũng có người nói việc này quá mất thể diện, cả kinh thành đều biết hết rồi, Nhan Đình An về phủ không bị lão thái gia đánh chết mới lạ, Nhan lão thái gia là người nổi tiếng nghiêm khắc.Chuyện bên này ầm ĩ đến mức làm kinh động đến các tiên sinh trong trường quốc học.
Các tiên sinh dạy bọn họ vội vàng chạy đến, lạnh mặt dạy dỗ và trách mắng: “Được rồi Nhan Ngọc, lần này trò lấy được hạng nhất thì cũng nên hiểu đạo lý làm quân tử phải khiêm nhường, đừng có lý mà không chịu nhường người khác như thế, mới lấy được hạng nhất của kỳ thi học kỳ thôi mà đã rêu rao cho cả thành đều biết, trò cũng xốc nổi quá rồi đấy.
Giải tán hết đi!”Khuôn mặt nhỏ của Nhan Ngọc lạnh đi: “Đúng là học trò không hiểu đạo làm quân tử phải khiêm nhường nhưng trò lại hiểu làm quân tử phải nói được làm được.” Nàng nhìn tiên sinh: “Hạng nhất của kỳ thi học kỳ cỏn con thì đã sao? Kỳ thi học kỳ trăm ngàn người tham dự, học trò đường đường chính chính giành được hạng nhất thì tại sao lại không thể rêu rao? Học trò vui vẻ, thích làm chuyện xốc nổi có gì mà không được? Học trò tôn trọng người là tiên sinh, nhưng chuyện này là chuyện riêng giữa học trò với Nhan Đình An, mong tiên sinh đừng xen vào.”Tiên sinh lập tức giận tím mặt, Nhan Ngọc không chịu làm theo cách của ông ta mà nói thẳng với Nhan Đình An: “Nhan Đình An, rốt cuộc ngươi có muốn tuân thủ lời hứa không?”Người vây quanh xem trò vui ngày càng đông, Nhan Đình An cúi đầu nghiến răng nghiến lợi bất chấp nhận lấy quản cầu hoa kia.Giang Bỉnh Thần đứng ở chỗ cách đó không xa nhìn Nhan Ngọc, hắn không nhịn được mà bật cười khe khẽ, trong tương lai chắc chắn tên nhóc này sẽ không lương thiện, hành động của tên nhóc này không chỉ sỉ nhục Nhan Đình An mà còn vả mặt nhà họ Nhan, phải biết Nhan Đình An là cháu trai trưởng được Nhan lão thái gia gửi gắm nhiều kỳ vọng nhất.
Sau đó hắn không xem nữa mà trở về quan xá.
-----------Vương Tuệ Vân đang ở trong viện dỗ Cẩn Ca Nhi ngủ, vốn dĩ bà cũng không mong mỏi Nhan Ngọc có thể thi được thành tích gì, cho nên lúc người hầu chạy vào báo tin bà còn giận mình liên tục hỏi: “Ai thi được hạng nhất? Ngươi nói ai đến báo tin vui cơ?”“Thiếu gia nhà chúng ta thi được hạng nhất!” Tên người hầu cũng không dám tin: “Đại thiếu gia Nhan Đình An của Nhan đại lão gia đích thân đến báo tin vui! Đang đợi ở ngoài cổng ạ!”Nhan Đình An? Con trai trưởng của Nhan Hạc Sơn, đại ca của Nhan Hạc Niên? Cháu trai trưởng của Nhan lão thái gia ư?Vương Tuệ Vân giật mình kinh hãi bèn để nhũ nương bế Cẩn Ca Nhi, còn mình thì vội chạy ra ngoài, từ khi lão gia bị đuổi ra khỏi phủ nhà họ Nhan đến nay thì chẳng ai của phủ nhà họ Nhan bên ấy qua lại với nhà họ nữa, năm nào lão gia cũng cho người tặng quà lễ tết Nhan lão thái gia nhưng lần nào cũng bị ném ra ngoài phủ, có thế nào thì bà cũng không thể ngờ rằng người của phủ nhà họ Nhan bên ấy sẽ đến báo tin vui, lại còn là cháu trai trưởng được phủ nhà họ Nhan coi trọng nữa!Đến khi bà chạy ra đến nơi thì nhìn thấy Nhan Đình An đứng đó với vẻ mặt xám như tro, tay cầm chiêng tay cầm quả cầu đỏ nói với bà: “Chúc mừng Nhan phu nhân, Nhan Ngọc thi học kỳ đã giành được hạng nhất.” Nói xong bèn ném những thứ trên tay xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy.Vương Tuệ Vân hoàn toàn không hiểu gì, ngay sau đó bàn nhìn thấy Nhan Ngọc đang cười híp mắt đi thẳng từ chỗ chân tường đến trước mặt bà: “Chúc mừng Nhan phu nhân, con trai Nhan Ngọc của phu nhân xuất sắc lắm đấy.”Vương Tuệ Vân nhìn Nhan Ngọc với vẻ mù mờ không hiểu, rồi bị nàng chọc cười: “Cái con bé này… lại giở trò gì rồi hả? Chuyện, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”Nhan Ngọc bước lên phía trước ôm lấy cánh tay bà: “Con có giở trò gì đâu, con dùng thực lực để giành được hạng nhất, còn bắt Nhan Đình An đích thân đến báo tin cho mẹ nữa, vậy mà mẹ chẳng khen con gì cả.”Vương Tuệ Vân vẫn không dám tin: “Con giành được hạng nhất thật ư?”“Đương nhiên là thật rồi, mẹ không tin có thể đi hỏi Phúc bá.” Nhan Ngọc kề sát mặt lại: “Mẹ định thưởng gì cho con vậy?”Vương Tuệ Vân xác nhận lại với Phúc bá rồi mới tin, nhìn khuôn mặt nhỏ đang đợi chờ phần thưởng của Nhan Ngọc, lần đầu tiên bà đưa tay xoa đầu nàng: “Mẹ làm mấy món ngon cho con ăn.”Chuyện ngày hôm nay thật sự rất ầm ĩ, không chỉ trong kinh thành mà ngay cả Nhan Hạc Niên đang dạy học trong cung cũng nghe nói đến.
Ông lập tức xin nghỉ quay về phủ, vui mừng đến mức chỉ thiếu điều đốt pháo ngoài cổng.Đến tối, cả nhà quây quần đông đủ cùng ăn cơm để chúc mừng Nhan Ngọc, Nhan Hạc Niên vừa vui mừng vừa xúc động, ông xoa đầu Nhan Ngọc: “Ngọc Nhi nhà chúng ta khá quá, biết cố gắng phấn đấu, không để ông nội và bác cả của con chê cười.”Trước đây, chỉ vì câu nói “Nếu đệ một mực cố chấp thì đừng để liên lụy đến nhà họ Nhan” của Nhan Hạc Sơn mà ông đã đưa Nhan Ngọc rời khỏi nhà họ Nhan.
Những năm qua, người trên kẻ dưới trong phủ nhà họ Nhan không một ai coi ông ra gì, ai nấy đều chờ để chế giễu ông, muốn thấy ông lụn bại sa sút rồi quay về cầu xin Nhan lão thái gia.
Cuối cùng ông trời cũng có mắt, Nhan Ngọc đã thông suốt rồi!Ông vui mừng uống thêm vài chén, nhưng không ngờ lại uống nhiều đến mức nắm tay Nhan Ngọc khóc lóc, nói năng lộn xộn: “Bọn họ đều nói con không tốt, nói con là tai họa… nhưng cha, cha cảm thấy con tốt, con mới bé xíu thế này thì có tội gì chứ? Trẻ con vô tội… Vốn dĩ con cũng là viên ngọc quý trên tay cha mẹ, cha mẹ con…”“Lão gia uống nhiều rồi.” Vương Tuệ Vân vội dìu ông dậy, không cho ông nói lung tung nữa, sau đó bà lại gọi Thúy Hồng đỡ ông đang trong trạng thái say túy lúy về phòng.Nhan Ngọc ngồi đó ngắm trăng sáng ngoài cửa, nàng rất cảm kích mẹ ruột của nàng vì đã gửi gắm nàng cho một người lương thiện như Nhan Hạc Niên.“Ngọc Nhi.” Vương Tuệ Vân lại quay trở lại dặn dò nàng: “Để Thúy Hồng hầu hạ con đi nghỉ sớm đi, trời đêm lạnh đừng ngồi ngây ra đó nữa.”Nhan Ngọc cười với bà, nàng cũng rất cảm kích Vương Tuệ Vân, thật ra bà là một người phụ nữ không có tâm địa xấu xa gì, chỉ là do kiếp trước nàng quá cự nự, quá không hiểu chuyện mà thôi.Cùng dưới một vầng trăng sáng, nhưng phủ nhà họ Nhan bên kia lại không được hòa thuận vui vẻ như thế.
Nhan Đình An bị phạt quỳ một đêm trong từ đường, Nhan Hạc Sơn cũng bị Nhan lão thái gia quở trách một phen.Chịu trách phạt xong về đến phòng, thê tử Lư Tố Nguyệt lại bắt đầu gạt nước mắt oán trách: “Những lời hôm nay ông cụ nói là có ý gì? Lẽ nào ông cụ còn muốn đón đứa khác họ kia về phủ nhà họ Nhan hay sao?”“Nàng còn dám nhắc đến nữa à!” Nhan Hạc Sơn nhỏ giọng trách: “Chuyện này vốn chỉ có ta và cha biết, ta lén nói cho nàng để nàng đề phòng trước, nàng nhắc gì mà nhắc!”Lư Tố Nguyệt bị trách mắng, bà ta lau nước mắt rồi nói bằng giọng ấm ức: “Thiếp chỉ khó chịu thay cho An Nhi thôi mà, thằng bé mới là cháu trai trưởng thật sự của nhà họ Nhan, chỉ có một lần thi không bằng Nhan Ngọc, ông cụ mắng đã mắng rồi, phạt cũng phạt rồi vậy mà còn nói gì mà “Sau này nhà họ Nhan chỉ giao cho người có đức có tài”, câu này là có ý gì đây? Không phải lại động lòng muốn đón cả nhà Nhan Hạc Niên về thì gì?”“Cha nói như vậy chỉ để kích thích Đình An thôi.” Nhan Hạc Sơn nhíu mày: “Chẳng lẽ ông cụ thật sự có thể giao nhà họ Nhan cho người ngoài hay sao? Hơn nữa thằng nhóc đó lại ngông cuồng như thế, cha cũng sẽ không thích nó đâu.”“Là không thể giao cho người khác họ, nhưng chàng đừng quên, đệ đệ của chàng còn có một đưa con trai, đứa bé tên là Cẩn Ca Nhi đó cũng được 3 4 tuổi rồi đúng không?” Sao Lư Tố Nguyệt không lo lắng cho được, ông cụ nhà họ Nhan thiên vị Nhan Hạc Niên là chuyện mà bất cứ người sáng suốt nào cũng có thể nhận ra, nếu không phải Nhan Hạc Niên bị đuổi ra khỏi phủ thì giờ này trong phủ còn có chỗ đứng cho gia đình con cả như nhà họ không?Nhan Hạc Sơn nghe mà cũng thầm nghi ngờ, nhưng cũng chỉ an ủi: “Yên tâm đi, ta sẽ không để cho họ quay lại đâu.” Rồi lại nói tiếp: “Nàng cũng phải dành thời gian cho Đình An nhiều hơn, sao lần này lại có thể thi không bằng thằng nhóc đó chứ?”Lư Tố Nguyệt nghĩ đến Nhan Đình An lại đau lòng rơi nước mắt: “Từ trước đến nay An Nhi luôn rất chăm chỉ cố gắng học tập, lần này cũng không biết là tại vì sao… Nhưng chỉ là thi học kỳ, ông cụ có cần thiết phải nổi giận đến thế không?”Nhan Hạc Sơn xua tay: “Cha tức giận không chỉ vì Đình An thi không tốt mà là do thằng bé đánh cược với người khác, không coi ai ra gì.”“Nhan Ngọc đó vốn chính là thứ tai họa dốt nát kém cỏi, sao có thể so sánh với An Nhi được?” Lư Tố Nguyệt càng nghĩ càng tức: “Trước giờ nó luôn xếp chót, cũng không biết lần này gian lận thế nào mới thắng được An Nhi.”Nhan Hạc Sơn: “Ta nghe nói là được trạng nguyên bảng vàng Giang Bỉnh Thần chỉ bảo.”“Vậy ư?” Lư Tố Nguyệt sáng mắt: “Nếu thật sự là vậy thì lão gia hãy mời Giang trạng nguyên đó về mở mang kiến thức cho An Nhi đi.”Nhan Hạc Sơn lại lắc đầu: “Đâu có dễ như thế, tên Giang Bỉnh Thần này chẳng nể mặt ai bao giờ, là người nặng nhẹ đều không chịu.”Lư Tố Nguyệt: “Lão gia cứ thử xem sao, hắn có thể chỉ dạy cho hạng người như Nhan Ngọc thì sao có thể từ chối một Lễ bộ thượng thư như lão gia chứ?”Nhan Hạc Sơn gật đầu..