Tống Hành cau mày, nhưng cơ thể khiến hắn không thể suy nghĩ quá nhiều, vì vậy hắn chỉ có thể nghiến răng kìm chế, "Mang cho ta một ít nước lạnh.
"
Tống Nhất thở dài làm theo.
Tống Hành lười để ý tới hắn, đi về phòng ngủ.
Vừa rồi hắn gần như mất kiểm soát, nhưng cũng may là Tống Nhất nhắc nhở hắn, nếu không…
Tô Bất Mộc chạy ra khỏi phòng, đầu nàng choáng váng, khi nàng nằm trên giường, còn cảm thấy rất khó chịu.
Hạ thân của nàng ẩm ướt, nhớp nháp và vô cùng khó chịu.
Nàng ngồi dậy, lẻn vào phòng bếp, lấy cho mình một chậu nước nóng, rồi nhúng chiếc khăn tay vào nước nóng để lau hạ thân.
Lăn qua lăn lại một vòng như vậy, cuối cùng nàng cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Tô Bất Mộc leo lên giường, chui vào chăn ấm áp, dùng gối che nửa mặt, ngơ ngác nghĩ ngày mai mình sẽ trở về Lục Sơn.
Cho đến khi nàng ngủ quên.
Tống Hành bên này cực kỳ khó khăn, không biết mình bị hạ loại thuốc mạnh gì mà phải thủ dâm hết lần này đến lần khác, cho đến khi nhìn thấy cái yếm bỏ của Tô Bất Mộc bỏ quên trên mặt đất.
Hắn nhặt cái yếm lên, vô thức muốn ngửi, khi nhận ra hành động của mình, Tống Hành khựng lại, lập tức thẹn quá hóa giận muốn vứt cái yếm đi.
Sau khi xoay người, Tống Hành lại dừng lại.
Hắn cụp mắt nhìn chằm chằm vào cái yếm một lúc lâu, vật dưới thân bỗng nhiên đứng thẳng lên.
Hắn hít một hơi thật sâu, thở ra một cách nặng nề, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nỡ vứt cái yếm, trong lòng tự an ủi bản thân: Không còn cách nào khác, chỉ có thể làm như vậy, ai bảo Tô Bất Mộc hạ dược hắn? Hắn dùng yếm của nàng, cũng không quá đáng, phải không?
Hơn nữa, mặc dù hắn dùng yếm của Tô Bất Mộc để giảm ham muốn nhưng không có nghĩa là hắn yêu Tô Bất Mộc.
Đúng vậy.
Tống Hành cuối cùng cũng thuyết phục được chính mình, cúi đầu ngửi ngửi yếm, mùi rất nhẹ, không có mùi kỳ lạ, ngược lại còn có mùi thơm thoang thoảng, rất dễ ngửi.
Hắn mở rộng áo, cởi y phục và cầm yếm trong tay phải, bao lấy côn thịt vẫn còn cao lớn và uy nghiêm của mình.
Tống Hành vẫn là một xử nam, lần đầu tiên được bao bọc bởi một thứ gì đó không phải là tay phải, vừa ngượng ngùng vừa hưng phấn, tim đập thình thịch.
Hắn cầm yếm xoa qua xoa lại, cảm thấy càng nóng hơn.
Tống Hành thở dài, cảm giác được bọc lấy thật tuyệt, nếu hắn bị Tô Bất Mộc bọc như vậy…
Gần như ngay khi hắn vừa nghĩ đến Tô Bất Mộc, thứ bên dưới càng trở nên to lớn hơn, bóng dáng duyên dáng của Tô Bất Mộc cũng xuất hiện trong đầu Tống Hành.
Hắn vội vàng lắc đầu ngăn lại những suy nghĩ lung tung của mình, tự mắng bản thân: "Tống Hành, ngươi đang nghĩ cái gì vậy! Nàng ta là một người lừa đảo!"
Tống Hành cố gắng bình tĩnh lại, tay phải càng ma sát lợi hại hơn, nghĩ đến Tô Bất Mộc và cảm giác thoải mái kia, cuối cùng Tống Hành xuất tinh lần nữa.
Cái yếm đã dính đầy tinh dịch của hắn, khiến nó trở thành một mớ hỗn độn, Tống Hành thậm chí còn nghĩ đến việc Tô Bất Mộc mặc cái yếm này với tinh dịch của mình trên người nàng, tinh dịch sẽ dính đầy ngực nàng.
Tô Bất Mộc nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, nàng đưa tay lau đi, ngón tay cũng bị dính vào, không biết là cái gì, sẽ liếm ngón tay, nuốt xuống.
Những cảnh tượng đó lần lượt xuất hiện trước mặt Tống Hành, côn thịt của hắn lại cương cứng, Tống Hành đỏ mắt vuốt ve nó.
Ngày hôm sau, bầu trời âm u.
Nước mưa tí tách trút xuống bệ cửa sổ, từng giọt mưa rơi xuống sàn nhà, bắn lên hơi nước trắng xóa.
Tô Bất Mộc tỉnh dậy, đột nhiên cảm thấy tai mình nhạy cảm hơn, nàng sờ đầu thì phát hiện tai hổ của mình đã mọc ra!
Cái đuôi không có thu lại, ngay cả tai hổ cũng lộ ra, Tô Bất Mộc sợ đến mức chỉ có thể trốn vào ổ chăn, dùng tay ôm lấy tai hổ.
Xong rồi, xong rồi, nàng sắp không giữ được hình dạng con người nữa rồi!