Phu Nhân Đại Tướng Quân Là Hổ




Sáng sớm, Tô Bất Mộc lại cảm thấy khó chịu, nàng rúc vào trong chăn, ngay cả Tạ Uyển Nguyệt cũng không thấy được mặt nàng.

Nàng ta nghĩ đến dáng người của Tống Hành, Tạ Uyển Nguyệt cảm thấy Tô Bất Mộc rất đáng thương.



Tội nghiệp Tô Bất Mộc cơm cũng không dám ăn, sợ người khác nhìn thấy tai hổ của mình nên cứ nằm im.



Trong khoảng thời gian này, Tống lão phu nhân cũng đến, Tô Bất Mộc giả vờ ngủ rồi trốn.



Mãi đến khi trời tối, Tô Bất Mộc mới trùm đầu trèo tường đi vào phòng ngủ của Tống Hành.



Hôm nay hắn đến doanh trại và rèn luyện rất nhiều, buổi tối tỉnh dậy nghe tin Tô Bất Mộc bị bệnh, nói rằng nàng đã nằm cả ngày không ăn được gì.



Tống Hành có chút mất tự nhiên, liếc nhìn về phía cái giường, nơi đó còn cất giấu cái yếm của Tô Bất Mộc, hắn ho một tiếng nói: "Đã gọi đại phu chưa?"



"Tô cô nương nói không cần, cô nương nói chỉ cảm thấy chóng mặt, cứ nằm xuống là được."




Tống Hành không nói gì nữa.

Ngay khi hắn còn đang cân nhắc có nên đến thăm Tô Bất Mộc hay không thì có người đột nhiên nhảy vào từ cửa sổ.



Hắn nhìn kỹ hơn thì thấy đó là Tô Bất Mộc đang trùm đầu, mặt đỏ như tôm luộc, Tống Hành sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra!



Không phải đang bị bệnh à?



Sao lại chạy đến đây?



Tống Hành nhìn chằm chằm vào Tô Bất Mộc với những cảm xúc phức tạp, hắn giả vờ lạnh lùng, "Sao ngươi lại tới đây?"



Tô Bất Mộc kéo mạnh cổ áo hắn, luôn cảm thấy đêm nay đặc biệt nóng, "Ta...ta..."



Nàng ngập ngừng, bộ dáng muốn nói lại thôi, Tống Hành hiểu rõ, nói một cách tàn nhẫn, "Ta không thích ngươi, cũng sẽ không cưới ngươi, nên hãy từ bỏ ý định này đi."



Tô Bất Mộc: "..."



"Đi nhanh đi, ta muốn nghỉ ngơi." Tống Hành cau mày.



Tô Bất Mộc bối rối, do dự một lúc, vẫn cắn răng nói: "Tướng quân, ta muốn ngón tay của ngài."



Trước mắt, nàng cần phải duy trì hình dạng con người, nếu ăn Tống Hành có thể tăng tu vi, vậy thì ăn ngón tay của hắn thì có thể duy trì hình dạng con người?



Tô Bất Mộc chỉ có thể tạm chấp nhận ngón tay của Tống Hành.




Vừa nghe được lời nói của Tô Bất Mộc, tai Tống Hành lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận quay lưng về phía Tô Bất Mộc: "Ngươi thật quá càn rỡ!"



Trăng lên giữa trời, mặt trăng trên bầu trời vừa to vừa tròn.



Tống Hành đứng bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngời bên ngoài, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.



Hắn biết Tô Bất Mộc rất yêu mình, nhưng hắn không ngờ Tô Bất Mộc lại hành động táo bạo như vậy.



Biết yêu nàng là không thể, nàng lại muốn có ngón tay của hắn!



Tô Bất Mộc cảm thấy khó chịu, mặt càng ngày càng đỏ, dưới thân càng lúc càng ẩm ướt, ngứa ngáy và khó chịu vô cùng, hai chân cọ xát vào nhau khiến nàng không khỏi rùng mình, nàng nhịn không được lên tiếng hỏi: "Tướng quân, khi nào thì ngài đưa ngón tay cho ta?"



Nàng chỉ có thể dựa vào ngón tay của Tống Hành để tăng tu vi, nếu mất đi sự giúp đỡ của Tống Hành, nàng sẽ chết vô cùng thảm.



“Ta không thể đưa cho ngươi!” Tống Hành tức giận nói.



Tô Bất Mộc cảm thấy ấm ức, "Tại sao?"




Tống Hành vốn muốn giáo huấn nàng một chút, nhưng khi quay lại, hắn thấy Tô Bất Mộc đổ mồ hôi đầm đìa.

Cổ áo mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng nõn mềm mại bên trong.



Đôi mắt hắn đờ đẫn, lẽ ra hắn nên nhìn đi chỗ khác, nhưng hắn lại phát hiện ra Tô Bất Mộc có gì đó không ổn, nàng thở hổn hển, hai má đỏ bừng, mắt mờ đi và hơi thở gấp gáp.



Tống Hành sửng sốt, không hiểu tại sao lại nhớ tới bản thân đêm qua, nhịn không được nắm lấy cánh tay Tô Bất Mộc, "Ngươi dám hạ dược chính mình?"



Tô Bất Mộc ngơ ngác, không hiểu hắn đang nói gì, cách lớp y phục bị hắn nắm lấy cánh tay, Tô Bất Mộc rên rỉ vài tiếng, "Tướng quân, mau đưa ngón tay cho ta, ta khó chịu."



Tô Bất Mộc cảm thấy mình sắp chết rồi.

Cơ thể nàng nóng đến mức sắp nổ tung.

Nếu nàng có thể ăn được ngón tay của Tống Hành, có lẽ nàng có thể trở lại trạng thái ban đầu.







Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận