Tống Hành rất tức giận, muốn kéo Tô Bất Mộc ra khỏi giường ngay lập tức, hỏi nàng tại sao lại đê tiện như vậy, nhưng hắn lại sợ sẽ truyền ra chính mình cùng nàng lại giao hợp lần nữa.
Suy cho cùng, Tô Bất Mộc là một nữ nhân rất thích bịa chuyện.
Đơn giản chỉ cần chịu đựng và để Tống Nhất đi qua.
Tống Nhất bĩu môi nói: "Vâng, vâng, thuộc hạ hiểu rồi.
Tướng quân sĩ diện, không muốn để Tô cô nương biết ngài quan tâm nàng.
Thuộc hạ sẽ không nói lung tung."
Kể từ khi nghe được tướng quân của mình ngủ với Tô Bất Mộc ngoài cửa thư phòng đêm qua, Tống Nhất đã phát hiện ra tướng quân của mình còn rất cầm thú.
Hơn nữa, hôm nay Tô Bất Mộc không thể rời khỏi giường.
Đêm qua chắc là tướng quân đã dùng hết sức lực.
Ai có thể ngờ rằng hôm nay tướng quân lại thương hoa tiếc ngọc, quan tâm đến vết thương của Tô Bất Mộc?
Nhìn thấy ánh mắt ra vẻ hiểu lòng người của Tống Nhất, Tống Hành trừng mắt nhìn hắn, "Ta đã nói với ngươi rồi, đêm qua giữa ta và nàng ta không xảy ra chuyện gì cả."
"Trong mắt ngươi, ta đói khát đến như vậy à? Ngay cả những chuyện nhỏ cũng không buông tha?"
"Hơn nữa, phẩm hạnh nàng ta không đứng đắn, ta không thích nàng ta.
Làm sao ta có thể chạm vào nàng ta được?"
Tống Hành càng nói càng kích động, "Ta đường đường là nam tử hán, sao có thể làm ra loại chuyện như vậy?!"
Tống Nhất gật đầu đồng ý, "Tướng quân không phải người khẩu thị tâm phi, thuộc hạ cũng biết điều đó.”
Tống Hành nghẹn họng: "Tống Nhất! Ngươi muốn bị đánh đúng không!"
Mỗi lần nhắc tới “khẩu thị tâm phi", tướng quân liền bắt đầu tức giận, Tống Nhất đã quen rồi nói: "Thuộc hạ biết lỗi của mình, thuộc hạ cam đoan sẽ không nói hươu nói vượn, tuyệt đối không lắm miệng! Thuộc hạ sẽ đi tìm Tô cô nương, bảo nàng ta đừng suy nghĩ nhiều nữa!"
Tống Hành bực bội gãi đầu, cảm thấy Tống Nhất nói ra những lời này có chút không được tự nhiên, nhưng hắn cũng không nghĩ ra đến tột cùng là chỗ nào không được tự nhiên, nên trong lòng chỉ mắng Tô Bất Mộc là kẻ rắc rối, khiến danh tiếng của hắn bị hủy hoại.
Tống Nhất vừa định rời đi, thì bị Tống Hành ngăn lại, "Chờ một chút, Ngô Tống và Tô Bất Mộc có quan hệ thế nào? Họ gặp nhau khi nào?"
Nghe được câu hỏi của Tống Hành, Tống Nhất thầm "chậc" một tiếng, nhìn xem, ngài ấy còn nói không có chuyện gì với Tô Bất Mộc, bây giờ lại hỏi thăm chuyện riêng tư của người ta.
Cái này còn gọi là không có chuyện gì xảy ra? Lừa quỷ!
Tống Nhất nói với Tống Hành tin tức mình điều tra được, "Ngày 12 tháng 5, Ngô phó tướng quân gặp Tô Bất Mộc cô nương trong sân.
Hai người không nói chuyện.
Ngày 15 tháng 5, Ngô phó tướng quân gặp Tô Bất Mộc cô nương ở cửa chính, vào tháng 5..."
"Dừng lại!" Tống Hành không kiên nhẫn ngắt lời Tống Nhất, "Chỉ vậy thôi? Chuyện gì đã xảy ra giữa Ngô Tống và Tô Bất Mộc? Họ quen nhau bao lâu rồi?"
"Bọn họ không quen nhau." Tống Nhất dừng lại, cân nhắc một lát rồi trả lời: "Về phần đến tột cùng giữa hai người họ có liên hệ gì, thuộc hạ thực sự không dám suy đoán."
"Không biết?" Tống Hành nheo mắt lại, trầm ngâm, chẳng lẽ Tô Bất Mộc coi trọng Ngô Tống? Muốn dùng biện pháp này để thu hút sự chú ý của Ngô Tống?
Không chỉ dụ dỗ hắn mà còn muốn dụ dỗ Ngô Tống.
"Tô Bất Mộc quả thực là không thể tha thứ!" Tống Hành mắng.
Tống Nhất lầm tưởng Tống Hành ghen tị, vội vàng trấn an hắn: "Tướng quân, ngài đừng hiểu lầm.
Thuộc hạ vừa nói “không dám suy đoán” là chỉ cách đối xử của Tô cô nương với Phó tướng quân."
"Nàng ta đối xử với Ngô Tống như thế nào?"
"Tô cô nương trông nhu nhược nhưng rất bướng bỉnh và rất coi trọng các mối quan hệ ." Tống Nhất nói: "Thuộc hạ nghi ngờ người nàng ta yêu chính là tướng quân!"
Tống Nhất cảm thấy mình đặc biệt khó khăn, với tư cách là thuộc hạ của tướng quân.
Hắn không chỉ phải giúp đỡ tướng quân hoàn thành nhiệm vụ được giao, mà còn phải dỗ dành tướng quân, thuận tiện giúp tướng quân phân tích vấn đề tình duyên.
Aiz, làm một ám vệ đủ tư cách, hắn dễ dàng lắm sao!
Tống Hành cười lạnh: "Ồ, nàng ta yêu ta nên ta sẽ yêu nàng ta? Đúng là vớ vẩn!"