Phu Nhân Đại Tướng Quân Là Hổ


Tống lão phu nhân nghe nói như thế, thì giơ tay đánh một cái thật mạnh vào Tống Hành, nói với Tô Bất Mộc: "Nó chỉ là một tên khốn kiếp, không biết nặng nhẹ! Làm khó cháu rồi.





Tô Bất Mộc rụt cổ lại, “Lão phu nhân, ngài đừng đánh tướng quân nữa.





Thịt bị đánh một mảng tím xanh, trông không đẹp mắt và mùi vị cũng không ngon.




Nàng định tối nay sẽ ăn thịt tướng quân, thịt của hắn không thể bị bầm dập được.




Tống lão phu nhân không biết Tô Bất Mộc đang nghĩ gì, ngược lại còn thương tiếc xoa đầu Tô Bất Mộc, "Cháu ngoan, đừng sợ, ta sẽ làm chủ cho cháu.

"



Tống Hành trừng mắt nhìn Tô Bất Mộc, hắn có cảm giác nàng đang cố ý, "Tổ mẫu, người đừng nghe nàng ta nói bậy, cháu và nàng ta trong sạch.

"



Tống lão phu nhân lại đấm hắn một cái, "Đừng nói nhiều nữa.

Chờ thân thể Tô Bất Mộc khỏe lại, hai cháu sẽ thành thân!"



Bà dịu dàng nhìn Tô Bất Mộc và nói: "Cháu nghỉ ngơi thật tốt nhé.


Ta đã tìm cho cháu mấy nha hoàn.

Nếu cháu có cần gì thì cứ nói với bọn họ là được.

"



Bà sắp có cháu rồi!



Tô Bất Mộc muốn cự tuyệt, nhưng Tống lão phu nhân đã trực tiếp kéo Tống Hành rời đi, để lại hai nha hoàn, các nàng tuổi không lớn lắm, tiến tới ân cần hỏi han.




Cả ngày hôm nay, Tô Bất Mộc không dám xuống khỏi giường vì đuôi nàng vẫn chưa thu lại.




Sau khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều yên tĩnh.




Hai nha hoàn và Tạ Uyển Nguyệt đều đã ngủ.




Tô Bất Mộc lẻn xuống giường, rón rén lẻn vào phòng ngủ của Tống Hành.




Vào một đêm tối và đầy gió, vụ bắt cóc đang diễn ra.




Nàng lặng lẽ đi vào phòng ngủ của Tống Hành, rón rén đi về phía giường của Tống Hành.




Nam nhân trên giường hai mắt nhắm chặt, thở đều.




Tô Bất Mộc hít một hơi thật sâu rồi nhấc góc chăn lên.




Đúng như dự đoán, có một nam nhân tuấn tú đang nằm trên giường, nước da hơi đỏ, ngũ quan tinh xảo.




Tô Bất Mộc tiến tới hít một hơi, mùi rượu thoang thoảng trên người hắn xộc vào mũi nàng, vô cùng quyến rũ.




Hmm! thơm quá, nếu kho tàu chắc chắn sẽ rất ngon!



Tô Bất Mộc nuốt nước miếng, giơ tay lấy ra dây thừng, sờ vào eo và bụng của Tống Hành, chuẩn bị lật hắn lại——




Nàng vươn tay ra, còn chưa kịp chạm vào Tống Hành thì đã bị một bàn tay khác tóm lấy.




Tô Bất Mộc giật mình ngẩng đầu lên - là Tống Hành!



Hắn vẫn chưa ngủ!



Tô Bất Mộc giãy dụa rút tay ra, lắp bắp: "Tướng quân, tướng quân? Ta hình như đang mộng du.

"



Vẻ mặt Tống Hành lạnh lẽo, so với mùa đông còn lạnh hơn, Tô Bất Mộc vô tội ôm lấy cánh tay mình.




Ngay từ lúc Tô Bất Mộc vào phòng, Tống Hành đã biết, cho đến khi Tô Bất Mộc lấy sợi dây ra, hắn không thể giả vờ được nữa.




Tiểu cô nương này trông có vẻ ngây thơ và vô hại nhưng lại là một người rất lớn gan! Chơi rất vui, còn dùng dây thừng!



Tống Hành nâng tay Tô Bất Mộc lên, trầm giọng nói: "Ngươi thật không biết xấu hổ! Sao ngươi dám làm ra chuyện bẩn thỉu như vậy!"



Tô Bất Mộc chột dạ sờ sờ vào mũi, lắc đầu, "Ta, ta không hiểu tướng quân đang nói cái gì! "



Tống Hành nhìn chằm chằm Tô Bất Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Sao ngươi dám bò lên giường của ta!"



"Ai cho phép ngươi trèo lên giường của ta? Ta nói cho ngươi biết, Tô Bất Mộc, ta không có hứng thú với ngươi! Cút đi! Cút ra khỏi đây ngay lập tức!"



Tô Bất Mộc sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn.





Có phải tướng quân hiểu lầm rồi không? Nàng leo lên giường muốn trói hắn lại rồi ăn thịt, ai quan tâm hắn có hứng thú với nàng hay không chứ?



Tống Hành thấy nàng hồi lâu không nhúc nhích, lửa giận càng thêm mãnh liệt.




Nhưng vào lúc này, thân thể của hắn bắt đầu nóng lên, đặc biệt là phần thân dưới, côn thịt khổng lồ ẩn nấp đã lâu đang nhanh chóng trỗi dậy!



Tống Hành giật mình, sau đó sắc mặt tái nhợt, quay đầu nhìn Tô Bất Mộc, "Ngươi hạ dược ta?"



Hắn lớn lên trong quân doanh, cũng có nghe nói một số phản ứng của xuân dược.




Tô Bất Mộc bối rối, vội vàng phủ nhận: "Ta còn chưa làm mà! Tướng quân, đừng trách oan ta!"



Nàng thật sự không làm gì cả! Thuốc vẫn còn trong tay áo nàng.











Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận