Mộ Cẩm Vân nhìn anh, vẻ mặt phức tạp.
Anh không nói gì, hiển nhiên trong lòng vô cùng tự tin.
Bên trong xe dần dần lại trở nên an tĩnh, Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài màn đêm đã bao trùm mọi vật rồi.
Cô nghĩ tới ngày mai, biết sẽ là một trận chiến khó khăn.
Tống Lâm muốn hai mươi sáu ngàn tỷ trở xuống, nhưng so với phía bên kia báo giá thì ít hơn một ngàn tỷ.
Mặc dù cô luôn biết rằng thương nhân đều là kẻ cướp, nhưng mỗi lần Tống Lâm đều làm cô nhận thức được sâu thêm một chút.
Thật ra công ty này, nếu như những cổ đông kia vẫn nguyện ý đợi thêm mấy tháng nữa, có thể nâng thêm ít giá trị.
Nhưng họ đợi không đợi nổi nữa, vì căn bản thì không có vốn xoay vòng nữa rồi.
Thời gian này tìm ra được một người một lời liên đem ra gần ba mươi lăm ngàn tỷ, sau đó còn phải gánh vác vốn hoạt động công ty là rất khó.
Tống Lâm có tiền, vốn lưu động của Samsung luôn rất dồi dào, đưa ra ba mươi lăm ngàn tỷ đối với anh đương nhiên không phải vấn đề.
Nói anh đục nước béo cò cũng được, anh ra giá hạ xuống hai mươi sáu ngàn tỷ, thật ra mà nói thì có chút quá đáng.
Nhưng vấn đề làm ăn, vốn dĩ đều là anh tình tôi nguyện.
Nếu như bọn họ không đồng ý, họ có thể nói không.
Chỉ là Mộ Cẩm Vân cũng biết, đây là chuyện không thể nào.
Tuy rằng Tống Lâm quá đáng, nhưng bọn họ thực sự là hết đường lui rÕI.
Thương trường chính là tàn nhẫn như thế, Tống Lâm làm một thương nhân, đương nhiên là muốn giảm tổn thất của bản thân xuống thấp nhất.
Dù sao Mộ Cẩm Vân vẫn là còn trẻ, trong một thời gian, đối với cách làm của Tống Lâm có chút không tiêu hóa Z8 nOI.
Cô có thể hiểu được, nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận nó lại là một chuyện khác.
Những cổ đông đấy còn một biện pháp khác, đó là xin phá sản, mặc dù đúng là xin phá sản có thể làm thuyên giảm tổn thất, nhưng giảm được tổn hại thì sau đó công ty sẽ đối diện với nguy cơ vỡ nợ.
Cũng phải nói đến, công ty này ở những niên đại chín mươi cũng được coi là bá chủ một thời, các cổ đông có lẽ cũng không nỡ, vì vậy mới hạ nước cầu cứu Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân đang phân tâm suy nghĩ sự việc, xe đã dừng trước cửa khách sạn họ ở.
Cô thu hồi lại suy nghĩ, quay đầu nhìn qua người đàn ông bên cạnh, cất tiếng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm” Người đàn ông hiện đang nhắm mắt nghi ngờ liền mở mắt ra, đôi mắt đen dừng ánh nhìn nơi người cô, tài xế cũng đã mở cửa xe.
Mộ Cẩm Vân cùng anh đi xuống xe, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
Cô cũng không biết hiện tại bọn họ như thế này có tính là làm hòa hay chưa, nhưng chuyện mấy ngày trước vẫn làm lòng cô tồn đọng lại chút sợ hãi, cũng làm cô nhận ra được thực tế.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy bản thân đã tỉnh táo hơn một chút, đặc biệt là khi đang ở trước mặt Tống Lâm.
Cửa thang máy vừa mở ra, cô vừa định cất bước đi ra ngoài, người đàn ông bên cạnh đột nhiên mở lời: “Lên giúp tôi làm một phần báo cáo” Bước chân của Mộ Cẩm Vân đành phải dừng lại, đợi những người từ trong thang máy đi ra, cô nghiêng người ấn đóng cửa lại.
Ngày hôm qua Tống Lâm vừa mới tính là chấp nhận sự yếu đuối của cô, hôm nay từ sáng sớm đã trực tiếp qua bên này rồi.
Giữa cô với Tống Lâm luôn có sự tôn tại của một người thứ ba, nên cô cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Nhưng mà nghĩ tới lát nữa, bản thân phải đến phòng của anh, chỉ có hai người bọn họ, tim Mộ Cẩm Vân đập cũng nhanh hơn một chút, Cô vốn dĩ là sợ anh, sau sự tình lần này, lại càng thêm sợ.
Nhưng mà sợ thì sao cơ chứ, cô có chạy cũng không thoát.
“Tinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra một lần nữa.
Lần này, thang máy trực tiếp dừng tại tầng có phòng của Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân nhìn ra bên ngoài, hơi nắm chặt túi của mình một chút vừa đưa chân bước ra ngoài.
Cánh cửa quét thẻ mở ra, cô đi theo phía sau Tống Lâm vào.
Tống Lâm vừa đi vào, thì đưa tay bắt đầu mở cúc áo.
Đây là thói quen của anh, Mộ Cẩm Vân đã sớm biết rồi.
Lúc Tống Lâm ở bên ngoài, chỉ cần là áo sơ mi, khuy áo sơ mi của anh nhất định từng cái cục luôn luôn được cài vào.
Đến khi trở về khu vực cá nhân, anh sẽ cởi khuy áo ở đến cái thứ hai, vừa khéo để lộ ra một nửa lồng ngực.
Mộ Cẩm Vân không có nhìn lâu, chỉ liếc qua một chút rồi thu ánh mắt về, lẳng lặng mà đi theo phía sau anh.
Tống Lâm cởi khuy áo, đưa ta chỉ vào chiếc máy tính trên bàn trà: “Mật mã là sáu số không, trong hộp thư có một bức thư mới, là mới được bên Singapore gửi sang, em xử lý số liệu một chút đi” Mộ Cẩm Vân gật đầu, đặt túi xách xuống sofa rồi ngồi xuống.
Máy tính luôn được mở ra, chỉ có điều là tắt màn hình.
Cô nhập mật mã xong, rất nhanh tìm được phần tài liệu mà Tống Lâm nhắc tới.
Tài liệu viết toàn bộ bằng tiếng anh, nhưng Mộ Cẩm Vân đã ở nước ngoài một thời gian dài như vậy, cái này không làm khó được cô.
Tống Lâm nói xong liền đi vào trong, cô cũng không dám hỏi anh làm gì, chỉ làm theo sự phân phó của anh, xử lý toàn bộ số liệu trong tài liệu.
Số liệu hơi nhiều, đầu Mộ Cẩm Vân nhìn xong có chút đau.
Lúc cô làm việc đều rất tập trung, Tống Lâm làm gì cô đều không biết.
Khi chuông cửa vang lên, Mộ Cẩm Vân đơ ra một lúc.
Cô vô thức gọi Tống Lâm một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm——” Nhưng mà trong phòng tổng thống to lớn này, căn bản không có ai trả lời co.
Mộ Cẩm Vân hơi cau mày, ngay lúc này, chuông cửa lại reo thêm lần nữa.
Cô đành phải đóng màn hình máy tính lại, sau đó đứng dậy đi tìm Tống Lâm.
Bước lên cầu thang, Mộ Cẩm Vân mới nghe thấy tiếng nước phát ra từ phòng tắm.
Tống Lâm đang tắm rửa, còn cô thì không có đủ dũng khí, không biết làm sao để gọi anh.
Ngay lúc cô đang do dự có nên mở cửa hay không, tiếng chuông cửa một lần nữa lại vang lên.
Lần này bọn họ đi công tác, có thể biết được phòng của Tống Lâm, đại khái cũng chỉ có người bên đối phương biết.
Mộ Cẩm Vân nghĩ có lẽ có chuyện gì gấp, do dự một chút, rồi đứng trước cửa mà nói vào trong với Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, có người đang gõ cửa, tôi ra mở cửa một chút.
” Nói xong, cô đợi một lát, nhưng người bên trong không trả lời cô.
Mộ Cẩm Vân mím môi, chuông cửa lại reo lên lần nữa, cô không lập tức mở cửa, chỉ đứng trước cửa mà hỏi: “Ai vậy?” “Tôi tìm tổng giám đốc Lâm” Mở lời là giọng nói của một người phụ nữ, Mộ Cẩm Vân đơ ra một lát, mặc dù có chút tò mò nhưng đối phương nói là muốn tìm Tống Lâm, xem ra là người có quen biết.
Cô nghĩ ngợi một lát, đưa tay mở cửa ra.
Đứng trước của là một người phụ nữ xinh đẹp, cô ta đang mặc một chiếc váy liên thân màu hồng, dưới chân mang một đôi giày cao gót màu bạc, ngay lúc Mộ Cẩm Vân mở cửa, đập vào mắt chính là đôi chân dài của cô ta.
Cô vừa ngẩng đầu, thứ đầu tiên nhìn thấy không phải là mặt của cô ta, mà là bộ ngực căng tròn của cô ta.
Lớp trang điểm trên mặt của người phụ nữ này cực kỳ xinh đẹp, một đôi mắt phượng không có cảm xúc gì, dáng người vô cùng chuẩn làm cô không thể cầm lòng mà nhìn lại thêm vài lần.
“Cô là?” Mộ Cẩm Vân cảm thấy kỳ lạ, nửa đêm nửa hôm, một người phụ nữ quyến rũ như vậy lại đến gõ cửa phòng Tống Lâm, Nếu như không phải cô biết là Tống Lâm nữ không có chút hứng thú nào với tình cảm nam, cô sẽ nghi ngờ Tống Lâm có phải là muốn “xả hơi” một chút rồi.
Nghe xong lời cô nói, Ngô Thanh Diễm nở một nụ cười: “Tôi tên là Ngô Thanh Diễm, Tổng giám đốc Lâm đâu? Buổi đêm hôm nay là ba người hay sao?” Lời của Ngô Thanh Diễm làm tim Mộ Cẩm Vân nhảy tót lên một cái, cô không biết là do bản thân nghĩ nhiều, hay đó chính là ý tứ của đối phương.
Mím môi một lát, Mộ Cẩm Vân vừa định hỏi rõ ràng một chút, thì Ngô Thanh Diễm đã đi vào trong rồi.
Trong phòng có một quầy bar nhỏ, bên trên đặt không ít rượu vang đắt tiền.
Bọn họ là buổi trưa hôm nay mới đến khách sạn này, cho nên rượu vang ở bên trên một bình cũng chưa có mở ra.
Ngô Thanh Diễm trực tiếp mà đi vào, đặt túi xách nhỏ của mình lên trên quầy bar, sau đó bàn tay tô móng giả màu đỏ đặt lên một bình rượu vang.
Mộ Cẩm Vân còn chưa kịp phản ứng lại, cô ta đã trực tiếp thuần thục mà mở chai rượu vang ra.
Mộ Cẩm Vân đang muốn ngăn cản lại, nhưng lại sợ rằng đó là người quen của Tống Lâm, dù sao điệu bộ của Ngô Thanh Diễm, cũng rất giống người quen đã lâu.
Cô còn không dám đưa tay ra lấy ly rượu vang xuống, chỉ có thể cất tiếng nói: “Cô Diễm, tổng giám đốc Lâm đang tắm rửa, cô vẫn là đợi anh ấy ra rồi hãng…” “Tắm rửa? Tắm rửa càng tốt chứ „ sao.
Không đợi cô nói xong, Ngô Thanh Diễm đã trực tiếp mở lời cắt ngang.
Cô ta vừa nói chuyện, vừa rót rượu, rất nhanh, ly rượu vang ở trên tay của Ngô Thanh Diễm đã được rót đây phân nửa rượu vang.
Mộ Cẩm Vân còn đang định mở lời nói cái gì đấy, cô ta vươn tay cầm ly rượu vang đưa đến trước mặt của cô: “Uống chút đi, đối với phụ nữ rất tốt” Cô ta nói úp mở, tuy nhiên Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không thể phản ứng kịp lại đây là đang xảy ra chuyện gì.
Mộ Cẩm Vân không ngờ tối nay đi tham gia tiệc với Tống Lâm cô không uống giọt rượu nào, bây giờ lại uống cạn một ly với Ngô Thanh Diễm.
Khoảng thời gian trước đây cô vừa mới đắc tội với Tống Lâm, còn cô Ngô Thanh Diễm này nhìn vào thấy được bối cảnh xuất thân không nhỏ, Mộ Cẩm Vân không dám lại đắc tội cô ta chọc giận Tống Lâm, vì vậy chỉ có thể cụng ly với cô ta rồi ngửa đầu mà uống hết ly rượu vang.
Ngô Thanh Diễm thấy cô sảng khoái, nở một nụ cười: “Căng thẳng hả?” Câu hỏi này làm Mộ Cẩm Vân không hiểu ra sao, nhưng cô vẫn lắc đầu một cái đáp: “Không căng thẳng” mặt cũng đơn giản, bên dưới mặc quần dài, trong người mặc là nội y không mút, có điều Ngô Thanh Diễm không nhìn ra được qì.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy Ngô Thanh Diễm trước mắt nói chuyện có chút kỳ quái, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng mà lại nói không ra là có chỗ nào không đúng.
“Cảm ơn” Cô thực sự là không biết nên đáp lại như thế nào, đành phải thuận miệng đáp lại một câu.
“Cô không phải lo lắng” Ngô Thanh Diễm nhìn cô có vẻ đang lo lắng, mở lời an ủi một câu.
Nói xong, cô ta lại rót cho cô thêm một ly rượu nữa: “Uống thêm một ly nữa đi” Mộ Cẩm Vân nhìn lên ly rượu được rót đầy rượu vang, nhìn lên Ngô Thanh Diễm có chút khó xử: “Cô Diễm, tửu lượng của tôi không tốt, rất dễ say.
” “Rượu vào dễ nói chuyện” Ngô Thanh Diễm cười lên, bản thân ngẩng đầu uống hết một ly rượu vang.
Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta như thế, lông mày hơi nhíu lại, mặc dù khó xử, cũng cùng cô ta uống hết ly rượu.
Tửu lượng của cô thực sự không tốt, giờ lại uống thêm một ly rượu vang nữa, bây giờ còn chưa bị sao, nhưng đợi thêm lát nữa, cô cảm thấy hơi nóng xông lên mặt lên đầu rồi.
“Cô có thể có bao nhiêu tiền?” Mộ Cẩm Vân bởi vì tưởng là cô ta hỏi về tiền lương của mình, nghĩ một lát, mở lời đáp: “Cũng không tính là nhiều, chưa đến bảy mươi triệu” Ngô Thanh Diễm cười một chút: “Cũng tính là tốt rồi, cơ hội như thế này cũng không nhiều” Mộ Cẩm Vân vốn tưởng rằng, một cô gái nhà giàu như Ngô Thanh Diễm đây, bảy mươi triệu căn bản không bỏ vào mắt, tuy nhiên không ngờ cô ta lại nói như vậy, cô phải nhìn người trước mặt bằng đôi mắt khác.
Hai người đang nói chuyện, Tống Lâm mặc áo choàng tắm mà đi ra ngoài, ánh mắt dừng lại trên người Ngô Thanh Diễm một chút, cuối cùng quay sang phía Mộ Cẩm Vân hỏi: “Cô ta là ai?”