Theo bản năng Mộ Cẩm Vân muốn giấu chiếc cúp đi, nhưng chiếp cúp này không lớn cũng không nhỏ, cô không biết phải giấu ở chỗ nào, hơn nữa cũng không giấu được.
Tống Lâm nhìn một cái, tầm mắt liền rơi vào chiếc cúp trong tay cô.
Anh nhấc chân đi qua, nhìn chằm chằm cái cúp một lúc, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cô: “Cậu Cẩn tặng à?”
Ngón tay Mộ Cẩm Vân run run: “Tối qua cậu Cẩn nói muốn tặng cúp cho em, em nghĩ là nói đùa thôi.”
Lời còn lại cô không nói, cũng không có gì để nói, lời cô nói đều là thật.
Tống Lâm không tiếp câu này của cô: “Vào đây.”
Mộ Cẩm Vân mím môi, để cúp ở một bên, đi vào phòng với anh.
Tối qua khó khăn lắm mới dỗ được người ta, kết quả hôm nay lại bị một cái cúp của Lục Hoài Cẩn chọc giận rồi.
Lục Hoài Cẩn này không phải là có thù với cô đấy chứ?
Vẻ mặt của Tống Lâm trước sau như một, nhưng Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được là anh tức giận rồi.
Cô đứng trước bàn làm việc, nhỏ giọng gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Kế hoạch quốc khánh năm nay chưa đạt, làm lại.”
Mộ Cẩm Vân vươn tay nhận lấy, gật đầu nói: “Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Anh không nhìn cô, lạnh lùng nói: “Không còn chuyện gì nữa.”
Mộ Cẩm Vân đứng yên, còn gọi anh một câu: “Tổng giám đốc Lâm.”
Lúc này Tống Lâm mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có chuyện gì?”
“Em không thân với Lục Hoài Cẩn, chiếc cúp kia của anh ta em thật sự không biết phải xử lý thế nào.
Hay là anh trả lại giúp em?”
Cô nói xong, thận trọng nhìn người đàn ông trước mặt.
Nói thật là Mộ Cẩm Vân không muốn lại chiến tranh lạnh với anh nữa, chiếc cúp đấy của Lục Hoài Cẩu cô không có yêu cầu.
Nếu như hy sinh một cái cúp có thể làm cho Tống Lâm vui vẻ, thế thì cô sẽ chọn vế sau.
Nghe thấy lời của cô, Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô, nhíu mày: “Thế vừa hay có một chỗ chưa có đồ trang trí, nếu em không biết xử lý thế nào thì để ở đó đi.”
Nói xong, anh chỉ tay vào một cái giá sách cách đó không xa.
Mộ Cẩm Vân nhìn giá sách, suy nghĩ nếu lần sau Lục Hoài Cẩn mà đến rồi nhìn thấy, không biết anh ấy có bùng nổ luôn không.
Cô cảm thấy chắc chắn là Tống Lâm cố ý.
Nhưng ánh mắt dừng ở khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt anh không có biểu cảm gì, không có thay đổi gì.
Đại khái là thấy cô không nhúc nhích, anh mới mở miệng hỏi một câu: “Không muốn à?”
“Không, không, em chỉ đang nghĩ để thế nào cho đẹp một chút.
Em ra ngoài mang cúp vào, tổng giám đốc Lâm.”
Nói xong, cô không đợi Tống Lâm trả lời, xoay người đi luôn.
Mộ Cẩm Vân muốn chọn một vị trí không dễ thấy, nhưng chọn hồi lâu mới phát hiện, vị trí nào cũng dễ thấy.
Cuối cùng, cô mặc kệ đặt cúp lên luôn.
“Tổng giám đốc Lâm, như này được chưa?”
Thật ra cô chỉ hỏi tượng trưng một câu thôi, cô không tin Tống Lâm quản cả việc này.
Nhưng ai mà biết được, Tống Lâm thật sự quản việc này.
Anh quay đầu nhìn cô, sau đó chỉ tay: “Để ở vị trí thứ hai kia đi.”
Mộ Cẩm Vân kinh ngạc, nhưng vẫn làm theo.
Cô đặt chiếc cúp ở vị trí mà anh chỉ.
“Như này đã được chưa, tổng giám đốc Lâm?”
“Ừ.”
Cuối cùng anh cũng thở phào một hơi, Mộ Cẩm Vân nhìn cái cúp chỉ hy vọng Lục Hoài Cẩn đừng có mà tới tìm Tống Lâm, nếu không mọi người đều ngượng ngùng.
“Chuyện đấu thầu thế nào rồi?”
Cô đang định hỏi Tống Lâm còn chuyện gì nữa không, nếu không có thì cô định ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân nghĩ một hồi: “Trước mắt tổng cộng có mười bảy công ty dự thầu.”
Anh gật đầu: “Ngày dự kiến cạnh tranh đấu thầu là ngày nào?”
“Ngày hai bảy tháng này.”
Hôm nay đã là ngày hai mươi rồi, mấy hôm nữa giấy mời thầu sẽ đưa lên.
Đối với bọn họ mà nói, ngoài chọn những công ty xây dựng có thực lực mạnh còn phải cân nhắc về vấn đề giá thành, giá niêm yết là một điểm quan trọng nhất.
“Được rồi, em ra ngoài đi.”
Mộ Cẩm Vân đi ra từ văn phòng, bỏ cái hộp chuyển phát vào thùng rác.
Tống Lâm không hỏi, cô cũng quên luôn, tuần tới chính là ngày tranh thầu.
Lần này Samsung dự kiến xây dựng một khu nhà ở rộng gần 1.000 mẫu, ngoài khu nhà ở còn chia khu biệt thự, bao gồm một số tiện ích xung quanh, dự án rất lớn nên tổng cộng có ba hạng mục đấu thầu.
Một dự án lớn như này, tất nhiên Mộ Cẩm Vân không dám sơ suất.
Dự án này cô và Lý Minh Việt cùng phụ trách.
Hôm đó Tống Lâm cũng sẽ tham dự.
Nhưng phần lớn đều là Lý Minh Việt phụ trách, cô chỉ phụ trách bàn bạc với Lý Minh Việt, còn tìm hiểu tình hình của mười bảy công ty.
Bên ngoài hiểu rõ là đương nhiên nhưng chuyện bí mật cũng phải hiểu rõ nữa.
Mấy hôm nay Lý Minh Việt đều ở bên ngoài tìm hiểu tình hình ở mấy công ty xây dựng.
Tài liệu đã gửi vào email của cô rồi, Mộ Cẩm Vân cẫn chưa kịp xem hết, mới xem được một phần.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng viết cho xong kế hoạch tháng tháng, sau đó gửi vào hòm thư của Tống Lâm, tải tài liệu mà Lý Minh Việt gửi đến rồi định đọc hết.
Kết quả cô vừa mở một hồ sơ, Tống Lâm đã gọi điện thoại nội tuyến cho cô.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu lên nhìn, lúc này mới phát hiện trời sắp tối rồi.
Đèn trong phòng làm việc đã bật từ lúc nào không biết, cho nên cô mới không để ý là trời đã tối.
Thu lại suy nghĩ, cô nhanh chóng bắt máy: “Tổng giám đốc Lâm?”
“Em gọi điện cho phía Đông Đô thương lượng một lát, dời bữa tiệc hôm thứ tư sang hôm nay hoặc ngày mai.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
“Ừ.”
Anh đáp lại một tiếng, sau đó cúp máy.
Mộ Cẩm Vân nhìn thời gian, lúc này đã là sáu giờ tối rồi, cũng không biết tối nay trợ lý Ngô có rảnh không.
Nhưng mặc kệ có rảnh hay không, cô cũng phải đi sắp xếp.
Sau khi cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân gọi điện nội bộ thông báo cho Tống Lâm, bữa tiệc dời sang hôm nay.
Khi Tống Lâm đi ra, cô vừa dọn đồ xong, cầm túi xách rồi đứng dậy ra ngoài: “Tổng giám đốc Lâm.”
Người ở văn phòng đã về hết rồi, bây giờ chỉ còn cô và Tống Lâm.
Anh nghiêng đầu nhìn cô rồi nhấc chân đi tới thang máy.
Bữa tiệc dời sang hôm nay, Mộ Cẩm Vân cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Mặc dù cô phụ trách sắp xếp lịch trình cho Tống Lâm, nhưng vẫn còn chuyện bên phía công ty con nữa.
Chủ yếu vẫn là Lý Minh Việt phụ trách sắp xếp.
Mặc dù Tống Lâm để cô dời ngày của bữa tiệc, đoán chừng là công ty con bên kia xảy ra vấn đề.
Mộ Cẩm Vân nghĩ đúng rồi.
Vừa vào thang máy, Tống Lâm đã bảo cô đặt hai vé máy bay đến Quảng Bình.
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Cô không trì hoãn chút nào, vội vàng cầm điện thoại đặt vé máy bay.
Chuyến bay từ Hà Nội bay tới Quảng Bình không nhiều, chỉ có ba chuyến bay, Mộ Cẩm Vân do dự một lát: “Tổng giám đốc Lâm, đặt vé sáng mai hay chiều mai.”
“Chiều mai.”
Anh nói ít mà ý nhiều, thang máy đã đến tầng 1.
Cô vừa bắt đầu đặt vé, còn chưa kịp trả tiền.
Bữa tiệc của Tống Lâm không có rượu, Mộ Cẩm Vân cũng không lo lắng phải uống rượu.
Đông Đô cũng là xí nghiệp lớn số một số hai tại thành phố Hà Nội.
Ngô Chung Thành là một phần tử có tri thức, những năm chín mươi đã ra biển kinh doanh.
Đông Đô phát triển đến bây giờ, không thể không nói Ngô Chung Thành là một nhân vật.
Hôm nay tới nói chuyện quan trọng, cả hành trình Mộ Cẩm Vân đều chưa ăn gì.
Đi ra từ phòng ăn đã hơn chính giờ.
Vừa nãy Tống Lâm đang ăn cơm thì nhận được một cuộc điện thoại, mặc dù Mộ Cẩm Vân không biết trong đó nói gì nhưng cô chắc chắn đó không phải là một cuộc gọi làm người vui vẻ.
Cô vẫn chưa dám nói chuyện, sợ không cẩn thận mình sẽ thành vật hy sinh,
Trở về nhà, vẫn chưa muộn lắm nhưng trên bàn cơm vừa nãy Mộ Cẩm Vân còn chưa ăn được gì, cô muốn nấu gì đó.
Tống Lâm càng chưa ăn được mấy miếng, cô nhìn người đàn ông ngồi trên sô pha, suy nghĩ, vẫn đi sang hỏi một câu: “Tổng giám đốc Lâm, em hơi đói muốn nấu gì đó, anh muốn ăn không?”
Vì biết tâm trạng của Tống Lâm không tốt nên khi nói chuyện cô rất cẩn thận.
Nghe thấy giọng của cô, Tống Lâm mở mắt ra nhìn cô một cái: “Ừ.”
Sau khi có được câu trả lời, Mộ Cẩm Vân chạy đi mở tủ lạnh.
Giờ này mà làm một bữa ăn khuya phong phú thì không khả thi lắm.
Cô lấy sủi cảo đóng đá ra, lại rửa ít rau xanh, lấy ba vắt mỳ, sau đó đun nước.
Cô định làm mỳ sủi cảo ứng phó với cái dạ dày rồi nói sau.
Tâm trạng của Tống Lâm không tốt lắm.
Số liệu nghiên cứu phát triển màn hình mới bên phía Quảng Bình đã bị lộ, nhưng đến giờ vẫn chưa điều tra ra rốt cuộc là bị lộ như thế nào.
Trong bữa cơm vừa nãy anh lại nhận một cuộc gọi.
Lần này, không đơn giản chỉ là để lộ dữ liệu của màn hình, bọn họ mất nửa năm trời mới nghiên cứu phát triển ra màn hình mới, cứ như vậy bị người khác làm ra trước một bước.
Năm nay sắp hết năm rồi, vốn là dự định năm mới sản phẩm mới bây giờ thành công cốc rồi.
Nháy mắt thiệt hại mấy tỷ không nói, còn lãng phí mất nửa năm trời.
Khi phòng bếp bay ra mùi thơm, anh ngây người một chút.
Đau dạ dày làm cho sắc mặt anh rất không ổn, chắc người phụ nữ đó cảm nhận được nên nói chuyện cũng rất dè dặt.
Nhớ tới biểu cảm lo sợ của cô trên đường đi, Tống Lâm buồn cười.
Chẳng mấy chốc, Mộ Cẩm Vân đã từ phòng bếp đi ra.
Cô bưng một cái mâm, trên đó có hai bát mỳ.
Cô bưng mỳ lên bàn ăn sau đó mới gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm, em nấu xong mỳ rồi.”
Anh chợt cảm thấy không tức như thế nữa, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái: “Ừ.”
Mộ Cẩm Vân vào phòng bếp cởi tạp dề, lúc cô trở lại bàn ăn thì Tống Lâm đã ngồi đó chờ cô rồi.
Cô nhìn anh một cái, cô đói lắm rồi, không nói gì cúi đầu vừa thổi vừa ăn.
Cả phòng ăn rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh hai người ăn mỳ.
Mộ Cẩm Vân đói thật.
Bình thường cô ăn không nhanh cũng không chậm, cho dù Tống Lâm ăn nhiều hơn cô cũng ăn xong trước cô.
Nhưng tối nay lại khác.
Lúc cô đặt đũa Tống Lâm ngồi đối diện vẫn chưa ăn xong.
Cả người cô nóng lên, sau lưng ra mồ hôi, ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, khuôn mặt càng nóng, cúi đầu bắt đầu uống canh.”