Đợi Tống Lâm đặt đũa xuống, bát của Mộ Cẩm Vân đã sạch nhẵn rồi, bụng cô cũng hơi no.
Cô nhìn Tống Lâm một cái rồi đứng dậy thu dọn bát đũa.
Tống Lâm ngồi ở đó, ánh mắt thản nhiên nhìn bóng dáng cô, cũng không nói chuyện,
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn thì suýt nữa trượt chân, sau khi vào phòng bếp, cô mới thở ra một hơi.
Tống Lâm tâm tình bất định, bên phía Quảng Bình kia chắc chắn đã xảy ra chuyện, thật sự là cô không dám trêu chọc anh.
Cô rửa bát xong cũng không lên tầng hai luôn.
Lúc này đã là mười rưỡi, Mộ Cẩm Vân lấy nho trong tủ lạnh ra rửa, ngồi trước ti vi vừa xem vừa ăn nho.
Lúc Tống Lâm đi xuống đã tắm rửa xong, thấy cô cầm một đĩa nho, bước chân đi tới ghế sô pha ngồi xuống: “Mười một giờ rồi.”
Mộ Cẩm Vân đang xem phim, đang xem đến cao trào, Tống Lâm nói như vậy làm cô suýt nữa đánh rơi nho.
Cô nhìn Tống Lâm một cái: “Tổng giám đốc Lâm, anh ăn nho không?”
“Không ăn.”
“Ò, nho này khá ngọt đấy.”
Cô nói xong, vặt mấy quả bỏ vào miệng, sau đó đặt nho lên bàn trà: “Em đi tắm đây tổng giám đốc Lâm.”
“Ừ.”
Người đàn ông đáp một tiếng, Mộ Cẩm Vân đứng dậy đi lên tầng.
Ti vi còn chưa tắt, cô xem đến một phần ba bộ phim đang đến đoạn cao trào.
Tống Lâm xem qua cảm thấy hơi vô vị.
Ánh mắt anh rơi vào những quả nho mà cô ăn còn.
Vốn không muốn ăn, nhưng nhớ tới vừa nãy trước khi đi cô còn vặt một tay nho, tay anh đã đến cái đĩa.
Nho đúng là rất ngọt, nhưng lại ngọt quá.
Tống Lâm ăn một quả sẽ không ăn nữa.
Mộ Cẩm Vân tắm xong đã mười một giờ rưỡi, Tống Lâm vẫn chưa lên, cô không muốn xuống dưới.
Nhưng nghĩ đến chỗ nho mình mới ăn được một nửa đành phải nhấc chân đi xuống.
Cũng không biết có phải là ảo giác của cô không, cô cảm thấy nho trên bàn bị lệch.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng nhìn Tống Lâm kết quả anh cũng nhìn cô.
Con người đen hơi lạnh, cô giật mình, vội dời mắt.
Chắc là Tống Lâm không cẩn thận đụng vào, nếu không sẽ không có chuột chứ.
Dù sao một người lớn như Tống Lâm còn đang ngồi ở đây.
Cô không nghĩ nữa, lấy màng bọc thực phẩm bọc nho lại rồi bỏ vào tủ lạnh.
Cô đang định gọi Tống Lâm, quay đầu lại đã không thấy người đàn ông đấy trên sô pha nữa rồi.
Mộ Cẩm Vân tắt điện, đi lên tầng.
Quảng Bình bên kia thình lình xảy ra chuyện, cô muốn đi cùng Tống Lâm nhưng bên này cô vẫn còn rất nhiều việc chưa xử lý xong.
Nghĩ đến đã đau đầu.
Đau đầu cũng không làm được gì, thôi đi ngủ vậy.
Mộ Cẩm Vân lên giường, Tống Lâm cũng đẩy cửa phòng tắm đi ra.
Anh chỉ nhìn cô một cái không nói gì cả.
Lại là một đêm yên tĩnh.
Hôm sau Mộ Cẩm Vân tỉnh sớm.
Cô không hỏi Tống Lâm mà trực tiếp xuống tầng nấu cháo, sau đó đi lên đánh răng rửa mặt.
Hôm nay đến công ty sớm hơn năm phút so với mọi ngày.
Mộ Cẩm Vân mở tài liệu mà Lý Minh Việt gửi cho ra xem.
Buổi trưa ăn cơm trưa xong, cô kéo vali đi cùng Tống Lâm ra sân bay.
Cô cũng không dám hỏi phía Quảng Bình bên kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Có thể làm cho Tống Lâm đi qua thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ.
Cho nên cô cũng không dám hỏi sợ mang họa vào thân.
Hành trình đi từ Hà Nội đến Quảng Bình mất ba tiếng đồng hồ.
Mộ Cẩm Vân gần như là ngủ suốt.
Lúc máy bay bắt đầu hạ cánh cô mới tỉnh, cô nhìn Tống Lâm ở bên cạnh.
Cũng không biết có phải là ảo giác không, hình như từ trong ánh mắt bình tĩnh không sóng gió gì của anh cô thấy một tí ghét bỏ.
Mộ Cẩm Vân không ám nói chuyện, một đường giữ im lặng theo anh ra sân bay.
Hai người vừa đi ra đã có người đợi ở đấy rồi, Mộ Cẩm Vân đưa hành lý cho người ra đón rồi xoay người lên xe.
Tống Lâm bên cạnh đang nhắm mắt, cô nhìn anh một cái quyết định kế tiếp sẽ tận lực giảm cảm giác tổn tại của mình xuống thấp nhất.
Đến ngày hôm sau Mộ Cẩm Vân mới biết phía Quảng Bình bên này xảy ra chuyện gì.
Từ hôm qua tới Quảng Bình cô vẫn đi họp với Tống Lâm.
Bầu không khí của hội nghị rất áp lực, ai cũng không dám nói chuyện.
Cô mở mấy cuộc họp mới biết dữ liệu bên này bị lộ.
Tháng mười sắp trôi qua rồi, sản phẩm mới dự định công bố vào tháng một cũng không còn giá trị.
Mộ Cẩm Vân nghĩ tới đây, bất giác nhìn sang Tống Lâm bên cạnh.
Anh ngồi đó, từ đầu đến cuối không nói gì cả, nhưng đôi mắt đen mang theo ý lạnh, người trong hội nghị đều không dám nói chuyện.
Tình hình trầm mặc này đã giằng co gần mười phút rồi.
Mộ Cẩm Vân nhìn qua tổng giám đốc, sắc mặt của tổng giám đốc đó hơi trắng, cũng hơi đen.
Một chuyện lớn như vậy, bọn họ giấu đến bây giờ mới nói cho Tống Lâm.
Cái này bỏ qua, nhưng rốt cuộc ai đã để lộ dữ liệu thì đến giờ vẫn chưa điều tra ra.
“Giám đốc Trương.”
Tống Lâm bất ngờ nói, cả người giám đốc Trương cứng lại, nhẹ buông tay.
Chiếc bút trên tay rơi xuống đất.
“Ba ngày, tôi chỉ cho ông ba ngày.
Nếu như không tra ra ai làm ra chuyện này thì ông cũng không cần ở đây nữa.”
Nói xong, anh bất ngờ đưa tay đẩy cái bàn, cái ghế dựa lùi xa sau.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn cô một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân sững sờ, phản ứng lại vội vàng đứng dậy.
Cô vừa đuổi tới nơi thì nghe thấy Tống Lâm nói: “Đặt vé máy bay tối nay về.”
“Vâng, tổng giám đốc Lâm.”
Hai ngày nay, Mộ Cẩm Vân không dám nói một câu thừa thãi nào.
Cô cầm điện thoại đặt vé chuyến tám giờ tối, bầu trời bên ngoài đã tối rồi, Tống Lâm lên xe cũng không nói đi đâu.
Lái xe quay đầu hỏi cô: “Thư ký Vân, bây giờ đi đâu?”
Cô nhìn lướt qua Tống Lâm, do dự một lát: “Quay về khách sạn đi.”
Lúc này đã nhá nhem sáu giờ tối, tám giờ bay, bọn họ còn không có thời gian ăn cơm tối.
Khách sạn khá gần đây, đi mất mười phút đã tới khách sạn rồi.
Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm, đang định nói cô lên lấy hành lý anh lại bất ngờ mở mắt ra.
Anh nghiêng đầu nhìn cô sau đó bước xuống xe.
Cô vội vàng xuống xe đuổi theo, cùng anh về phòng lấy hành lý.
May mà lúc này không phải giờ cao điểm tan làm, nếu không thì đến sân bay đoán chừng đã tám giờ rồi.
Vội vội vàng vàng qua kiểm tra an ninh, hai người chưa kịp đứng một lát, loa phát thanh đã báo đã đến giờ lên máy bay.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn thoáng qua Tống Lâm, anh không nói chuyện mà đi thẳng lên phía trước.
Sau khi máy bay cất cánh, tiếp viên hàng không đi tới hỏi cô có muốn ăn cơm máy bay không.
Mộ Cẩm Vân nhỏ giòn gọi cơm hộp, tiếp viên hàng không đang định hỏi Tống Lâm ở bên cạnh, Mộ Cẩm Vân vội nói: “Giống tôi là được rồi.”
Tống Lâm sắp tức điên rồi, cô không muốn tiếp viên hàng không làm phiền anh.
Tiếp viên hàng không đưa cho cô hai hộp cơm, Mộ Cẩm Vân đặt một hộp bên cạnh anh, do dự một hồi vẫn quyết định gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh có ăn cơm máy bay không?”
Cô vừa nói xong, người đàn ông bên cạnh đang nhắm mắt chợt mở mắt ra, tầm mắt dừng trên người cô.
Mộ Cẩm Vân vô ý nắm chặt tay.
Cô biết, chuyện ở Quảng Bình đúng là làm người phẫn nộ.
Dữ liệu bị mất thì thôi đi, người phụ trách lại còn giấu diếm hơn một tuần, thấy sự việc không giấu được nữa mới thông báo cho tổng công ty bên này.
Chuyện xảy ra đến bây giờ đã là mười ngày.
Nhưng đến bây giờ người phụ trách vẫn chưa tìm ra người tiết lộ dữ liệu.
Anh không nói gì chỉ vươn tay lấy một hộp cơm.
Mộ Cẩm Vân tranh thủ gọi cho anh một cốc nước ấm tới.
Khoang hạng nhất ngồi đầy người nhưng không ai nói chuyện, cực kỳ yên tĩnh.
Mộ Cẩm Vân cũng không dám nói nhiều, sau khi ăn xong chờ tiếp viên hàng không thu lại, cô dựa vào ghế ngủ luôn.
Tống Liên áp suất thấp đến tận lúc hạ cánh.
Lúc máy bay hạ cánh, Mộ Cẩm Vân vẫn chưa tỉnh, Tống Lâm ở bên cạnh gọi cô cô mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn Tống Lâm.
Một lúc sau mới phản ứng kịp.
Chiều qua cô cùng Tống Lâm tới Quảng Bình, tối qua ở bên cạnh Tống Lâm họp, ở trong phòng làm việc dây dưa hơn sáu tiếng nhưng không đưa ra được phương án giải quyết cụ thể.
Tối qua lúc về khách sạn đã là rạng ba giờ sáng.
Cô vội vàng tắm một cái rồi đi ngủ.
Ngày hôm sau bảy giờ lại dậy, tiếp tục họp.
Tuần thứ ba của cuối tháng mười, Hà Nội đã bắt đầu lạnh.
Áo khoác của Mộ Cẩm Vân hơi mỏng, lại đang buổi tối, cô vừa xuống máy bay đã thấy lạnh.
May mà xe đỗ ngay bên ngoài, cô kéo vali đi ra ngoài chưa đến hai phút đã tìm thấy xe rồi.
Trong xe rất yên tĩnh, cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cả người vẫn ngu ngơ, Tống Lâm bên cạnh đã nhắm mắt chợt mắt.
Cô nghênh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, rồi cũng nhắm mắt ngủ.
Lúc xe dừng ở dưới khu nhà đã là mười rưỡi.
Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xe ra, một cơn gió lạnh thổi qua, cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Tống Lâm kéo hai chiếc vali đi đằng trước, cô lặng đi một chút rồi đóng cửa xe lại.
Sau khi trở về nhà, cô nhìn Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, em đi tắm đây.”
“Ừ.”
Anh đáp lại một tiếng, người ngồi trên sô pha, tay đặt lên trán, nhắm mắt lại.
Mộ Cẩm Vân cũng không biết anh đang nghĩ gì.
Lúc cô tắm xong đi ra, Tống Lâm vẫn ngồi trên sô pha, chỉ là sắc mặt không tốt lắm.
Cô giật mình, nghĩ đến Tống Lâm ở trên máy bay cũng ăn không nhiều.
Cô nhấc chân đi qua, cô nhẹ nhàng gọi anh: “Tổng giám đốc Lâm?”
Người đàn ông trên ghế sô pha mở mắt nhìn cô: “Tắm xong rồi?”
Tiếng nói của anh hơi trầm, sắc mặt cũng không vui lắm.
Mộ Cẩm Vân hỏi anh: “Tổng giám đốc Lâm, anh không thoải mái sao?”
“Đau dạ dày.”
Anh nói ba chữ giống như là nói “Hôm nay trời rất đẹp”.
Nếu không phải là anh nói thế, cô hoàn toàn không nghe ra anh đau dạ dày.
Mộ Cẩm Vân mím môi, em đã nấu cho anh bát mỳ rồi, anh ăn một ít đi rồi uống thuốc dạ dày, được không?”
Bởi vì mấy tiếng trước Tống Lâm đột nhiên cáu gắt, bây giờ cô nói chuyện khá cẩn thận và dè dặt.
Người đàn ông trên sô pha buồn bực đáp một tiếng: “Ừ.”
Nghe thấy thế Mộ Cẩm Vân thở phào một hơi, vội đứng dậy vào phòng bếp.”