Mộ Cẩm Vân vốn đã bị thương ở chân, đêm hôm qua lúc cô chạy trốn còn khiến cho gót chân của cô ma sát làm chảy nhiều máu hơn nữa.
Dù đã dán miếng dán cầm máu nhưng khi đi giày cao gót, cô vẫn không thể nào đứng vững được.
Cô vô thức đưa tay ra để bắt lấy đồ vật đang ở trước mặt, nhưng vô tình không cẩn thận lại trực tiếp kéo cà vạt của Tống Lâm.
Cả người cô chao đảo nghiêng qua thành ra kết quả là cô dựa nửa người vào người anh.
Mộ Cẩm Vân xấu hổ, vội vàng đứng vững lại: “Thực xin lỗi tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm nhìn xuống đôi giày gót nhọn dưới chân cô: “Đổi giày đi.”
“Nhưng mà…”
Bữa tối hôm nay là để bàn công việc, nếu cô thay giày cao gót, phong cách của cô sẽ thay đổi, thậm chí khí chất của cô cũng sẽ yếu đi rất nhiều.
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì bắt gặp tầm mắt của Tống Lâm, cô bị dọa sợ: “Được, vậy thì anh đợi em một lát nhé.”
Vừa nói cô vừa cởi đôi giày cao gót dưới chân ra, lấy một đôi giày đế bằng trong tủ giày.
Không thể không nói, Tống Lâm đôi khi cũng sẽ rất chu đáo.
Giày của cô để trong chung cư về cơ bản chỉ có một kiểu giống hệt nhau, nếu không thì vào lúc này, cô thực sự không biết ngoại trừ giày cao gót ra thì còn gì khác để cô thay đổi nữa.
Thực ra vết thương ở gót chân dù có đổi sang một đôi giày bệt thì vẫn sẽ bị giày ma sát làm đau chân thôi.
Nhưng bây giờ đã là bảy giờ, nếu cô nói thêm gì nữa, họ sẽ đến muộn mất.
Tài xế đã đợi ở dưới lầu một lúc, Mộ Cẩm Vân lên xe, có thể ngửi thấy mùi rượu đỏ bên trong xe.
Cô vô thức nghiêng đầu liếc nhìn Tống Lâm vừa bước vào xe, vừa vặn đụng phải tầm mắt anh.
Cô hơi cứng người, vội quay lưng đi không dám nhìn anh lần nữa.
Trời bắt đầu tối, khi xe dừng trước cửa khách sạn đã là bảy giờ hai mươi lăm phút.
Tống Lâm bình thản bước xuống xe, cô đi bên cạnh anh, muốn đi nhanh hơn nhưng mà người bên cạnh cô lại không định làm vậy.
Khi hai người được đưa đến cửa phòng thì đã là bảy giờ rưỡi.
Người phục vụ đẩy cửa phòng ra, Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm đi vào.
Mọi người đều đã có mặt đông đủ ở đây, thực đơn nhanh chóng được chuyển đến, như mọi khi trên bàn không hề có rượu.
Bữa tiệc lần này chủ yếu nói về pin điện thoại di động thân thiện với môi trường mới do công ty Samsung phát triển.
Bảo vệ môi trường đang là vấn đề đáng quan tâm và có triển vọng phát triển trong tương lai.
Công ty Samsung đã phát triển pin tái tạo năng lượng từ vài năm trước, năm nay nghe nói đã đạt được thành công bước đầu, sau khi thực hiện một số thử nghiệm và cải tiến dữ liệu, rất nhanh nó sẽ sớm được ra mắt thị trường.
Công nghệ này rõ ràng đã đẩy nhiều dụng cụ điện tử sang một hướng đi khác, không ít người ở đây đang rất quan tâm được hợp tác với Samsung.
Bữa ăn này đối với Tống Lâm không có ý nghĩa gì nhiều nhưng với những người khác có mặt ở đây thì lại không như thế.
Ai mà chẳng muốn hợp tác để được chia miếng bánh, nhưng Mộ Cẩm Vân cảm thấy Tống Lâm không muốn cùng người khác chia phần.
Bây giờ là thời đại của sự đổi mới khoa học kỹ thuật nhanh chóng, công nghệ là tiền bạc, lợi ích của một bước trước và một bước sau là rất khác biệt.
Samsung đã sớm nghiên cứu từ trước, một khi công nghệ này được vận dụng, nó sẽ gây ra một cuộc cách mạng công nghệ trong tương lai.
Trong bữa tiệc này, Tống Lâm tổng cộng chỉ nói được vài từ.
Sau bữa tiệc, Mộ Cẩm Vân nhịn không được muốn đi vào nhà vệ sinh.
Vừa rồi cô uống rất nhiều trà, văn hóa bàn rượu của Việt Nam là vậy, không có rượu thì thay bằng trà.
Kết quả là sau bữa ăn, cô không uống rượu nhưng mà lại phải uống đến mấy bình trà.
Có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng đã rất giỏi rồi.
Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, phó tổng giám đốc của công ty Hoa Quang đột nhiên mỉm cười với cô: “Thư ký Vân, hôm nay tôi đến đây rất vội nên không mang theo bất kỳ món quà nào, cô bỏ qua cho tôi nhé.”
Mộ Cẩm Vân liếc nhìn đồng hồ trên tay của cô ấy, vô thức lùi về phía sau một bước: “Phó tổng giám đốc Anh khách sáo rồi, tôi cũng không mang quà tới, nên món quà này của cô tôi không thể nhận được.”
“Thư ký Vân nói gì vậy, sau này còn phải nhờ cô và tổng giám đốc Lâm cất nhắc chúng tôi nhiều hơn chứ!”
Ai cũng là phụ nữ, khi đối phương chạm vào cô, cô cũng không tiện phản kháng lại.
Mộ Cẩm Vân nhìn chiếc đồng hồ nhét bị vào tay mình, vội vàng đưa lại: “Phó chủ tịch Anh, tôi cũng chỉ là một thư ký nhỏ nhoi mà thôi, phó chủ tịch Anh đừng làm khó tôi.”
Khi cô nói điều này, trên mặt đã không còn cười nữa.
Thấy cô như vậy, Lý Mỹ Anh đành đã phải lấy lại chiếc đồng hồ.
Ban đầu cô ấy cho người điều tra Mộ Cẩm Vân thích hàng hiệu gì, dù sao thì cô cũng là thư ký bên cạnh Tống Lâm.
Nếu lấy lòng được cô, đương nhiên lần sau sẽ dễ dàng làm việc hơn.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân dường như không sử dụng bất kỳ hàng hiệu nào trên người, thương hiệu duy nhất có thể nhìn thấy lại là là chiếc đồng hồ trên tay cô.
Lý Mỹ Anh đã cử người đi tìm hiểu về đồng hồ, chọn được một chiếc đồng hồ có giá hơn bảy trăm triệu, nhưng không nghĩ tới Mộ Cẩm Vân lại từ chối không muốn nhận.
Nhưng kiểu tặng quà ngầm như thế này, vốn là ngầm hiểu với nhau mà thôi, nên nếu một bên không muốn nhận thì đương nhiên không thể ép buộc được.
Sau khi Mộ Cẩm Vân từ chối xong, cô nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cô sợ rằng nếu còn ở lại nữa thì Lý Mỹ Anh sẽ trực tiếp đưa tiền cho cô luôn.
Cô đã làm việc hơn bảy tháng nhưng đây là lần đầu tiên cô bị người ta tặng lễ.
Mặc dù Mộ Cẩm Vân cũng đã nghe nói qua chuyện này, nhưng cô hay đi theo bên cạnh Tống Lâm, cô biết với địa vị của Tống Lâm từ trước đến nay có rất nhiều người chuẩn bị quà cáp cho anh, còn cô cũng không cần chuẩn bị quà cho người khác.
Nhưng Tống Lâm luôn không thích chuyện này, cho nên Mộ Cẩm Vân mới chỉ nghe nói qua chứ chưa từng trải qua bao giờ.
Bây giờ chuyện lại rơi xuống đầu cô, làm cô thực sự rất sợ.
Cô vội vàng quay lại phòng ăn: “Tổng giám đốc Lâm.”
Tống Lâm ngẩng đầu liếc cô một cái, lên tiếng chào hỏi rồi đứng dậy đi ra ngoài cùng cô.
Khi cả hai lần vừa ra khỏi phòng thì tình cờ gặp Lý Mỹ Anh đang quay trở lại.
Lý Mỹ Anh có vẻ hơi ngượng ngùng, nhìn Mộ Cẩm Vân muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt nhìn qua Tống Lâm ở bên cạnh, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ nhìn hai người dần dần rời đi.
“Chuyện thế nào rồi?”
Ngay khi Lý Mỹ Anh quay trở lại phòng, Ngô Chung Thành đã hỏi cô ấy.
Lý Mỹ Anh lấy đồng hồ đeo tay ra: “Cô ấy không nhận.”
“Không nhận? Không thể nào! Cô ta ở bên cạnh Tống Lâm, tiền lương một năm cũng chỉ bằng cái đồng hồ này thôi.
Cô nghĩ kỹ xem, là không chịu nhận hay là không dám nhận ở đây?”
Họ cũng nghe nói Tống Lâm không thích nhận quà nên cũng không dám trắng trợn.
Lý Mỹ Anh trừng mắt nhìn Ngô Chung Thành: “Người ta không phải là xem thường đồng hồ này, mà là người ra không muốn nhận quà! Khi tôi đưa đồng hồ qua, sắc mặt của thư ký Vân cũng thay đổi, sau đó cô ấy đã trả lại đồng hồ ngay cho tôi.”
Nghe những gì cô ấy nói Ngô Chung Thành cau mày: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện này sao có thể được nữa? Tống Lâm đã không muốn, ai có thể ép buộc anh ta chứ.
Chúng ta đã thể hiện thái độ của mình rồi, về chuyện sau này thì chỉ có thể trông cậy vào vận may.”
Ngô Chung Thành thở dài: “Được rồi.”
Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm ra khỏi khách sạn, lên xe rồi cô mới hơi an tâm.
Tống Lâm quay đầu nhìn cô, Mộ Cẩm Vân mím mím môi, do dự nhưng vẫn quyết định kể chuyện xảy ra trước nhà vệ sinh: “Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi phó tổng giám đốc Anh ở nhà vệ sinh, muốn tặng em một món quà.”
“Tặng cái gì?”
Anh dường như không hề kinh ngạc, Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng: “Hình như là đồng hồ.”
Nhắc đến đồng hồ, Mộ Cẩm Vân không thể không kiểm tra chiếc đồng hồ trên tay.
Sau lần trước bị người ta trói, lúc sau đồng hồ còn bị va đập, trước đây cô không để ý, nhưng bây giờ xem lại cô mới thấy phần viền đồng hồ đã hơi móp méo.
Chiếc đồng hồ này được Tống Lâm mua tặng vào ngày hôm sau, sau khi Tống Lâm biết Lục Hoài Cẩn tặng cô một chiếc đồng hồ.
Anh tự tay đeo cho cô, sau này Mộ Cẩm Vân cũng quen rồi, ngoại trừ lúc đi tắm, cô luôn mang theo bên mình, khi đi họp cũng không cần phải kiểm tra thời gian trên điện thoại.
Cô không biết tại sao bây giờ mọi người lại thích tặng đồng hồ làm quà đến vậy.
Nếu Mộ Cẩm Vân biết rằng Lý Mỹ Anh tặng cô một chiếc đồng hồ vì cô ấy nhìn thấy nhãn hiệu của chiếc đồng hồ trên tay cô, có lẽ sau này cô cũng sẽ không dám đeo đồng hồ nữa.
Tống Lâm không nói gì, trong xe yên tĩnh trở lại.
Xe trở về biệt thự, Mộ Cẩm Vân theo Tống Lâm xuống xe, về phòng thì tìm quần áo đi tắm.
Tống Lâm vào phòng làm việc, cô từ trong phòng tắm đi ra, nhìn đồng hồ trên bàn, Mộ Cẩm Vân có chút sợ sệt.
Khi cánh cửa phòng được đẩy ra, cô vô thức sững sờ, vừa nhìn lên đã thấy Tống Lâm vừa bước vào vừa cởi cúc áo sơ mi.
Anh trực tiếp bước đến tủ quần áo, với lấy quần áo rồi đi vào phòng tắm.
Khi Mộ Cẩm Vân nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua, cô nhìn vào cửa phòng tắm, có chút do dự.
Chuông điện thoại vang lên, cô sửng sốt liếc mắt nhìn, hóa ra là tin nhắn trừ tiền.
Tháng mười sắp trôi qua, chớp mắt cô đã ở bên cạnh Tống Lâm hơn nửa năm.
Mộ Cẩm Vân mím môi, xuống giường đi xuống lầu tìm một chai rượu đỏ ở quầy bar nhỏ dưới lầu.
Cô không biết uống rượu, cũng không biết mở rượu vang đỏ.
Quản gia lúc này đã trở về phòng của mình, người hầu cũng đã về từ sớm.
Trong căn biệt thự khổng lồ, dường như chỉ có cô và Tống Lâm.
Mộ Cẩm Vân tốn rất nhiều thời gian mới mở được chai rượu.
Cô chỉ muốn uống một chút, nhưng tay run một chút lại rót ra một ly đầy.
Lúc này Tống Lâm từ trên lầu đi xuống: “Em muốn uống rượu?”
Mộ Cẩm Vân gật đầu, để bình rượu xuống, cẩn thận nhìn anh: “Không được sao?”
“Được.”
Tống Lâm trả lời, sau đó cầm lấy chiếc cốc cao ở bên cạnh đưa cho cô.
Mộ Cẩm Vân sững sờ một lúc mới nhận ra ý của anh.
Cô nhanh chóng đặt ly rượu đỏ trong tay xuống, sau đó rót rượu cho anh: “Tổng giám đốc Lâm, như vậy đủ chưa?”
“Ừm.”
Anh đáp lại, nhấp một ngụm rượu.
Mộ Cẩm Vân cũng cầm ly rượu của mình lên nhấp một ngụm.
Rượu thuần vị vang đỏ êm dịu, Mộ Cẩm Vân không biết thưởng thức rượu nhưng cũng biết đây là một chai rượu ngon.
Cô muốn nói gì đó để phá vỡ sự im lặng giữa hai người, nhưng mỗi lần muốn mở miệng, cô lại phát hiện mình thật sự không biết ngoài công việc thì còn có thể nói chuyện gì với Tống Lâm nữa.
Mộ Cẩm Vân uống được một nửa thì không dám uống nữa, nhưng nhìn Tống Lâm ở bên cạnh, cô cũng không dám lãng phí nhiều như vậy, lại nghiến răng uống một hơi.”