Mộ Cẩm Vân ngẩn người một lát, nhưng vẫn nhấc chân đi theo.
Tống Lâm đã ngồi vào trong xe, nghiêng đầu nhìn cô đứng ở bên ngoài cửa xe: “Lên xe”.
Nghe anh nói thế, Mộ Cẩm Vân hơi sợ hãi: “Tổng giám đốc Lâm..” Anh không nói chuyện, nhưng trong đôi mắt đen ấy hiện lên mệnh lệnh rõ ràng.
Mộ Cẩm Vân cứng đờ, mấp máy môi, leo lên xe: “Tổng giám đốc Lâm, TÔI…
Cô còn muốn nói gì đó, nhưng anh đã thu lại tâm mắt, nhìn về phía trước, hờ hững nói: “Đội mũ bảo hiểm lên”.
Tống Lâm vừa dứt lời, Lục Hoài Cẩn đang ngồi trong xe ở cách đó không xa gọi với qua: “Tổng giám đốc Lâm, chúng ta thêm chút tiền đặt cược không? Nếu anh thua, thì thư ký Vân sẽ đến công ty tôi làm.
Nếu tôi thua… Tôi không thể lại thua nữa”.
Tống Lâm nghiêng đầu nhìn về phía Lục Hoài Cẩn: “Hi vọng lát nữa cậu Cẩn cũng tự tin như thế này”.
Anh nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía trọng tài ra hiệu.
Lúc xe bắt đầu chạy đi, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy trái tim mình cũng đi theo.
Đường núi vốn hiểm trở, nhưng mà Tống Lâm và Lục Hoài Cẩn lại lái xe giống như không cần mạng sống vậy.
Tốc độ đẩy lên cao nhất, ở ngã rẽ thứ nhất, chẳng những Tống Lâm không giảm tốc, mà còn tăng tốc lên.
Mộ Cẩm Vân muốn mở miệng kêu lên sợ hãi, nhưng lại sợ quấy nhiễu người bên cạnh, cuối cùng thành xe hư người chết.
Xe chạy như bay, dường như nửa thân xe đều nghiêng qua một bên.
Cô nhắm chặt mắt lại, tay chân lạnh lão.
Sau khi qua ngã rễ đầu tiên, cô vô thức nghiêng đầu nhìn về người đàn ông bên cạnh.
Vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn về phía trước giống như không phải anh đang đua xe, mà chỉ là lái xe bình thường mà thôi.
Tổng hành trình lái xe mất hai mươi tám phút, khoảnh khắc xe dừng lại, tóc của Mộ Cẩm Vân đã ướt sủng.
Cô run tay cởi mũ bảo hiểm ra, đẩy cửa xe đi xuống.
Tống Lâm cũng xuống xe, đi theo sau lưng cô cười một tiếng hiếm hoi: “Cô cũng giỏi lắm đó, Mộ Cẩm Vân”.
Cô nhìn anh một cái, hai đùi mềm nhũn, suýt nữa đã ngã xuống đất.
Lục Hoài Cẩn thua, anh ta đã lái xe rời đi.
Mộ Cẩm Vân không nói gì, lúc đi thẳng đến bên cạnh xe, vừa mở cửa xe, cô đã không nhịn được mà ngồi xổm xuống ói một trận.
Tống Lâm đưa cho cô bình nước, cô đưa tay đón lấy.
Sau khi súc miệng, cô im lặng không nói gì bước lên xe.
Tống Lâm cũng lên xe, cô nhắm mắt lại, kiềm chế lửa giận trong lòng: “Tôi có thể về nhà được chưa, tổng giám đốc Lâm?” “Tức giận à?” Tống Lâm nhìn cô, lông mày khẽ nhíu, giọng nói lạnh lùng càng làm cho cơn giận trong đáy lòng Mộ Cẩm Vân bùng lên mạnh mẽ.
Cô cũng đã nhìn ra, hôm nay Tống Lâm cố ý hành hạ cô.
Anh không phải không có cách đuổi Lục Hoài Cẩn đi, nhưng cứ nhất định đồng ý đến đây đua xe.
Ừ đua xe thì thôi đi, lại còn ép cô phải lên xe ngồi.
Cả đời này, cô chưa từng ngồi lên xe chạy nhanh như thế.
Mộ Cẩm Vân càng nghĩ càng tức giận, nghiến răng, đôi môi trắng bệch đang run run.
Cô nhắm mắt lại, không nhìn thấy vẻ không vui trong đôi mắt người đàn ông.
“Mộ Cẩm Vân, cô có tư cách gì tức giận trước mặt tôi?” Giọng nói của anh vang lên, mang theo vẻ lạnh lẽo.
Mộ Cẩm Vân nghe thấy thì lập tức mở mắt ra, cô quay đầu nhìn anh, cả người như rơi vào hầm băng.
Đột nhiên cô phản ứng kịp, tay nắm chặt vạt áo, cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Lâm ở bên cạnh: “Xin lỗi tổng giám đốc Lâm, là do tôi gây phiên phức cho anh”.
Đúng vậy, ở trước mặt anh, cô có †ư cách gì mà tức giận chứ? Không phải tình nhân cũng không phải người yêu, chỉ là một thư ký mà thôi.
Mà anh lại là cấp trên của cô, đừng nói anh khiến cô chịu khổ một lần, dù cho anh có để cô chịu khổ lần nữa thì cô cũng phải nhận lấy.