Lý Minh Việt đã sớm đi, phòng khách không có một bóng người.
Anh ôm cô vào thang máy, lên lầu ba mươi ba.
Lúc Mộ Cẩm Vân bị anh đặt lên giường, cô giơ tay lên muốn đánh anh, lại bị anh đè xuống: ""Mộ Cẩm Vân, bây giờ tốt nhất đừng nên chọc tôi!""
Anh nhìn cô, ánh mắt đỏ rực dọa người.
Cô kinh ngạc, khí lực trên tay đột nhiên mất sạch.
Tống Lâm thấy cô không cử động nữa, anh mới buông lỏng tay.
Anh cũng không để ý cô, cầm điện thoại di động ra ban công bên ngoài gọi điện thoại.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, cũng không biết tại sao hai người phải đi tới nước này.
Nhanh chóng, Tống Lâm cúp điện thoại quay vào.
Anh ngồi ở trên ghế sô pha cách đó không xa, vừa nhìn cô vừa đốt một điếu thuốc.
Ngửi được mùi thuốc lá, Mộ Cẩm Vân hơi run rẩy.
Mới vừa rồi cô ở sân thượng hứng gió gần một tiếng đồng hồ, lúc này đầu rất đau.
Trong phòng không mở lò sưởi, cô mới vừa náo loạn một trận, lúc mới bị ném lên giường còn cảm thấy nóng, nhưng mà bây giờ nằm, cô càng ngày càng lạnh.
Lại qua mấy phút, cô không nhịn được, giơ tay lên kéo chăn qua đắp lên người.
Nghe thấy tiếng cô, Tống Lâm ngẩng đầu nhìn cô, bọc cô vào chăn, tay anh hơi run, dít đầu thuốc lá vào trong cái gạt tàn thuốc, anh đứng dậy vào phòng tắm.
Mới vừa rồi náo loạn cùng Mộ Cẩm Vân, cả người anh đầy mồ hôi.
Cô rõ ràng rất nhỏ con, khí lực ngay cả một cánh tay anh cũng mở không ra, nhưng hết lần này tới lần khác có bản lãnh như vậy, câu nói đầu tiên khiến cho cả người anh run rẩy.
Bên trong phòng rất an tĩnh, cô đại khái là ngủ, nhưng mà anh cũng không dám đi tới.
Anh biết, bây giờ cả người cô giống như con nhím vậy, cả người đều là gai, anh đi tới, cho dù chỉ là muốn ôm cô, cũng sẽ bị cô đâm vào khắp người đều là vết thương.
lúc Mộ Cẩm Vân mở mắt ra, trời đã tối.
Cô nhúc nhích, từ trong mền thò đầu ra, lúc thấy Tống Lâm trên ghế sô pha, cô nhếch mép.
Tống Lâm lúc này cũng mở mắt ra, anh nhìn cô, cầm điện thoại di động bảo người đưa thức ăn đi lên.
Mộ Cẩm Vân từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh: ""Anh tự mình canh giữ tôi?""
Anh không đáp, chỉ là nói tên vài món thức ăn với người đầu bên kia điện thoại di động.
Cúp điện thoại, anh mới đứng dậy đi ra ngoài, chỉ bất quá mười mấy giây, anh trở về, trên tay là một ly nước nóng.
Thức ăn nhanh chóng dẫn đến, Mộ Cẩm Vân cũng không chống đối anh
Trên bàn cơm, cũng không ai nói chuyện, giống như hai người không quen biết dựng bàn ăn cơm.
Có lẽ so với hai người không quen biết còn muốn khó chịu hơn, sắc mặt hai người đều không tốt, ngồi đối diện chẳng khác nào kẻ thù.
Sau khi cơm nước xong, Mộ Cẩm Vân muốn hút thuốc, tay mới vừa lần tới bao thuốc liền bị Tống Lâm ngăn lại.
""Buông ra.
""
Anh khí lực rất lớn, cổ tay gầy đến chỉ còn lại xương của cô ở trong tay anh, tựa như đang kêu lên răng rắc.
Cô không buông tay, cũng không nói chuyện, cứ nhìn anh như vậy.
Tống Lâm trực tiếp đưa tay đoạt lấy gói thuốc lá, anh cướp bao thuốc lá rồi trực tiếp ném đi.
""Anh muốn làm gì!""
""Mộ Cẩm Vân, em cứ ngoan ngoãn là được!""
""Tôi hút thuốc cũng không được sao?""
""Không được!""
""Tống Lâm, anh thật sự là một tên khốn kiếp!""
""Khốn kiếp em cũng phải chịu!""
Anh lôi cô đến trên giường, Mộ Cẩm Vân cả người té nhào ra giường, cô vặn vẹo cổ, đứng dậy đi sang một bên cầm lấy máy tính bảng.
Cô ngủ trưa một lúc, lúc này thời gian còn sớm, tinh thần vẫn tỉnh táo.
Tống Lâm cũng mở laptop xem báo trên ghế sô pha, cô mở loa ngoài, phim ảnh đặc biệt ồn ào, nhưng mà anh tỏ ra không cảm giác.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi bực mình, ngay cả phim cũng xem không vào.
Cô không muốn ở cùng một không gian với anh.
Cô ném máy tính bảng lên giường, xuống giường mang giày đi ra ngoài.
Tống Lâm đưa tay ngăn cản cô: ""Đi đâu?""
""Không mượn anh xen vào.
""
Cô nhếch mép, đẩy tay anh ra.
Anh cũng không nói gì nữa, đi theo cô ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân đi tới thư phòng, thấy anh theo kịp, chỉ cảm thấy tức giận dâng lên ngực làm cô khó chịu.
Cô giơ tay lên liền rút sách từ trong kệ sách ném tới bên chân anh, nhưng anh đứng ở đằng kia nhìn cô, không nhúc nhích.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình giống như là một chú hề, cô lại rút một quyển sách, quyển sách này là bản bìa cứng, bằng tiếng Anh.
Cô nhìn Tống Lâm, cắn răng, giơ tay lên ném quyển sách về phía anh.
""Bịch"" một tiếng, sách liền trực tiếp đập vào mặt anh, sách rơi trên mặt đất, lỗ mũi Tống Lâm bắt đầu chảy máu mũi.
Cô nhìn, ngẩn ra, nhưng nhanh chóng, cô bình thường trở về.
Cô thu tay, không đập sách nữa, cảm thấy hả giận, nhấc chân đi ra ngoài.
Lúc đi đến bên cạnh an, cô cười lạnh một tiếng: ""Đáng đời.
""
Anh không nhúc nhích, chỉ giơ tay lên lau lỗ mũi, trên tay nhanh chóng thấm máu tươi.
Tống Lâm nhíu mày, thật là nhẫn tâm.
Quyển sách kia tuy nện lên mặt anh, còn không bằng nói là nện vào lòng anh.
Sống mũi mơ hồ bị đau, máu mũi càng chảy càng nhiều, Tống Lâm rút rất nhiều khăn giấy, nhưng mà máu mũi vẫn chảy không ngừng.
truyện đam mỹ
Anh nhìn người đàn bà ngồi ở trên giường như không có chuyện gì xảy ra, lòng đau thắt.
Trước đây cho dù anh dập đầu hay đụng phải chỗ nào, cô cũng sẽ hỏi một câu sao vậy, còn bây giờ, anh ngay trước mặt cô, máu mũi chảy không ngừng, cô đều không hề giương mắt nhìn.
Cuối cùng, Tống Lâm gọi bác sĩ gia đình tới.
Trần Thanh Lâm cũng không phải lần đầu tiên đến, lúc vừa bước vào cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái.
Thấy Mộ Cẩm Vân trên giường xem phim, anh đại khái hiểu chuyện gì xảy ra.
Anh thu hồi ánh mắt, bắt đầu kiểm tra lỗ mũi Tống Lâm.
""tổng giám đốc Lâm, lỗ mũi của ngài có thể bị gãy xương tìn, tôi đề nghị ngài ngày mai đến bệnh viện chụp CT, bây giờ tôi cầm máu cho ngài trước.
""
"" Ừ.
""
Tống Lâm đáp một tiếng, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn bà trên giường.
Cô thật sự cũng không nhìn anh, ngồi ở đằng kia, tựa như cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.
Tống Lâm không nói rõ ràng bên trong lòng mình là cảm giác gì, giống như là bị người nện xuống từng quyền từng quyền một.
Trần Thanh Lâm nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mười giờ rưỡi tối, Mộ Cẩm Vân rốt cuộc tháo tai nghe xuống, bỏ đem tính qua một bên, cầm quần áo vào phòng tắm tắm.
Tắm nước nóng rơi xuống, cô thanh tỉnh rất nhiều.
Nước kia lẫn vào nước mắt, cô cũng không biết mình có khóc hay không.
Lúc cửa bị đẩy ra, cô ngẩn người, sau khi kịp phản ứng, giơ tay lên rút chai sữa tắm muốn ném vào người anh.
Nhưng mà tầm mắt rơi vào lỗ mũi anh, cô cuối cùng vẫn nhịn xuống.
""Tống Lâm, có phải anh điên rồi hay không!""
Cô vừa dứt lời, cửa bị đóng lại.
Thấy anh đi ra ngoài, cô cũng không con tâm trạng gì tiếp tục tắm, rửa ráy qua loa rồi đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân từ phòng tắm đi ra, Tống Lâm không ở trong phòng, máy vi tính cô mới vừa dùng qua bị đập nát.
Cô nheo mắt, cười lạnh một tiếng.
Rèm cửa sổ bị thổi bay bay, Tống Lâm đứng ở nơi đó hút thuốc.
Bóng đêm dày đặc, người anh mặc áo lông màu mực, cả người cơ hồ dung hòa vào ánh trăng.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, giơ tay lên muốn đóng cửa sổ lại, lại nghe thấy anh đột nhiên mở miệng hỏi cô: ""Mộ Cẩm Vân, nếu tôi từ nơi này nhảy xuống, em đại khái rất vui vẻ đúng không?""
Nghe thấy anh nói, cô bật cười một tiếng: ""Anh hôm nay rốt cuộc cũng nói được một câu dễ nghe.
""
Sau khi nói xong, cô giơ tay lên khép cửa lại.
Cô xoay người, giơ tay lên che mặt, ngón tay lạnh như băng.
Đứng hai giây, cô không muốn để Tống Lâm thấy cái bộ dạng này của mình, xoay người bò lên giường.
Tống Lâm nhếch mép, anh cũng biết, nếu anh chết, cô mới được giải thoát.
Nhưng mà anh sống không tốt, cô cũng đừng mong sống tốt.
Vứt thuốc lá, anh nhấc chân đi vào.
Mộ Cẩm Vân đã ở trên giường, anh nhấc chân đi tới, giơ tay lên kéo cô: ""Tôi biết em muốn nói cái gì, khốn kiếp, người điên, đúng! Tôi là vậy đó! Nếu em không muốn để cho tôi sống tốt hơn, vậy chúng ta cùng hành hạ lẫn nhau mới đúng!""
Anh vừa nói, đột nhiên dùng sức kéo quần áo ngủ của cô, nút áo kia vung vãi khắp nơi.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cả người cũng phát run: ""Anh buông tôi ra!""
Anh không buông ra, kéo tay cô ụp lên đỉnh đầu, sau đó cúi xuống bắt đầu hôn cô.
Anh hôn rất mạnh, nói là hôn, còn không bằng nói là gặm cô.
Cô không giãy giụa, chỉ nhìn anh, quần áo ngủ trên người nhanh chóng liền bị anh kéo ra toàn bộ.
Anh cúi đầu tiến tới bên tai cô, trầm giọng mở miệng: ""Mộ Cẩm Vân, em tuyệt vọng đi, cho dù là xuống địa ngục, tôi cũng phải dắt em đi cùng.
""
Cô trừng trừng nhìn anh, ánh mắt tựa như muốn giết anh.
""Em đừng vùng vẫy, từ lúc bắt đầu em đã trốn không thoát, bây giờ cũng trốn không thoát được đâu.
""
Anh trước đây rất ít lời, nhưng bây giờ thành một kẻ nói nhiều.
Giữa bọn họ hình như là đổi vị trí, nhưng mà cô biết, con người kia, vĩnh viễn đều là anh.
Anh giống như trước đây, sau khi xuất không rút ra ngay, tựa như làm vậy thì có thể toại nguyện.
Mộ Cẩm Vân biết suy nghĩ của anh, cười khẽ một tiếng.
Trong tiếng hô hấp nặng nề, tiếng cười cô hết sức xuất sắc.
Tống Lâm giơ tay lên giúp cô vén tóc, cúi đầu lên môi cô, hơi vô lực áp đến bả vai cô: ""Tôi yêu em.
""
Cô nháy mắt, một giọt nước mắt nhỏ xuống, cô giơ tay lên lau sạch, nhìn đèn trên đỉnh đầu: ""Tống Lâm, có phải tôi chết, hết thảy có thể kết thúc hay không?""
Anh cứng người, cuối cùng rút ra khỏi người cô.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh vào phòng tắm, hồi lâu mới nhặt quần từ dưới đất lên.
Trong phòng mở lò sưởi, nhưng mà cô ôm chăn, vẫn cảm thấy lạnh.
Sau khi anh đi ra, cô mới đi vào.
Tống Lâm ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn thảm, cả người hoàn toàn mất tinh thần.
Anh từ trước đến giờ đều cao cao tại thượng, nhưng bây giờ, Mộ Cẩm Vân lại để cho anh trải qua hết thảy đau khổ đến bây giờ chưa từng trải qua.
Lúc đi ra, gian phòng đèn chỉ còn lại một ngọn đèn đêm.
Tống Lâm không ở trên giường, cô cũng đã không thèm để ý.
".