Cả người Mộ Cẩm Vân cứng đờ, cô cắn răng, dự định cửa vừa mở ra thì cô sẽ chạy ra ngoài ngay lập tức.
Không bao lâu sau, cửa đã bị đẩy ra, thậm chí cô có thể nghe được tiếng người nói chuyện ở bên ngoài: “Cậu Cẩn, hưởng thụ vui vẻ nhé”.
Người phụ nữ nói xong thì giãm lên giày cao gót rồi rời đi.
Nghe được xưng hô, sắc mặt Mộ Cẩm Vân tái nhợt, người đàn ông ở ngoài cửa là Lục Hoài Cẩn! Lúc này, cửa bị đẩy ra.
Người vừa tới không phải là ai khác, người đó chính là Lục Hoài Cẩn.
Mộ Cẩm Vân dùng sức đẩy Lục Hoài Cẩn một cái rồi co chân chạy đi.
Cô suy nghĩ rất hay, nhưng sự thật rất tàn khốc.
Lục Hoài Cẩn đưa tay túm cô trở lại, cửa bị anh ta đạp một phát đã đóng lại.
“Thư ký Vân, trùng hợp thế, ở đây mà cũng gặp được cô nữa sao?” Anh ta cười như không cười nhìn cô, Mộ Cẩm Vân nhếch môi lui về sau: “Ngài Cẩn, tôi bị bắt cóc đến đây”.
Nghe cô nói thế, Lục Hoài Cẩn nhíu mày: “Thật sao? Vậy cũng thú vị quá, tôi lại bị người ta mời tới”.
Anh ta nói xong thì dừng một chút: “Thư ký Vân, cô nói có trùng hợp hay không?” Lục Hoài Cẩn khó chơi, Mộ Cẩm Vân vốn không biết phải làm gì mới tốt.
Anh ta vừa cười vừa bước về phía cô, dừng lại cách người cô chưa đến nửa mét, sau đó ngẩng đầu nhìn xung quanh một lần: “Căn phòng này không tệ, tôi tin rằng thư ký Vân sẽ rất thích”.
Sắc mặt Mộ Cẩm Vân tái nhợt, cô vô thức lùi về sau, nhưng bắp chân lại đụng vào ghế sa lon, cô lui tiếp nữa cũng chỉ ngã ra ghế sa lon.
Cô nhếch môi, cố gắng giữ tỉnh táo: “Ngài Cẩn, nói gì thì tôi cũng là thư ký của tổng giám đốc Lâm, anh như thế này không hay lắm đâu!” ” “Hừnr.
Anh ta khẽ hừ một tiếng, đưa tay nâng cằm cô lên: “Tôi chưa từng nói với cô chuyện này sao, Mộ Cẩm Vân?” Anh ta nói, chớp mắt một cái, đột nhiên nhích lại đến trước mặt cô: “Tôi thích giật đồ trên tay Tống Lâm.
Cho dù là người cũng được, vật cũng thế, tôi thích cướp đoạt từ tay anh ta”.
“Nhưng mà tôi không phải là người của Tống Lâm, tôi chỉ là nhân viên của anh ta thôi! Nếu Ngài Cẩn muốn cướp thì tôi có thể đi trở về từ chức, sau đó đến công ty của anh làm mà”.
“Ừm, cô cũng rất thức thời đấy, nhưng mà tôi không phải kẻ ngốc.
Mộ Cẩm Vân, nếu cô đi ra khỏi căn phòng này, có lẽ sẽ trở mặt không quen biết ngay lập tức đúng không? Mặc dù trên mặt tôi không thấy dấu bàn tay nữa, nhưng mà cái tát đau kia tôi vẫn nhớ kỹ đớ”.
Mỗi câu mỗi chữ của anh ta đều chặn đường lui của cô.
Ngón tay Mộ Cẩm Vân run rẩy, Lục Hoài Cẩn trước mắt như tên điên vậy.
“Ngài Cẩn, tôi không cố ý tát anh, tôi xin lỗi anh…” “Lời xin lỗi trên miệng thì tôi không cần.
Hôm nay cô đã đến đây rồi thì cũng đừng nghĩ nhiều như thế, còn không bằng ngoan ngoãn một chút, chờ lát nữa cô có thể hưởng thụ rồi, có phải không?” Anh ta vừa hung ác lại hèn hạ, Mộ Cẩm Vân nghe được vừa tức vừa sợ, nhếch môi nhưng lại không dám nói.
Cả người cô đang run rẩy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lục Hoài Cẩn.
Thấy cô không nói gì, Lục Hoài Cẩn khẽ cười một cái, đột nhiên lại đi lên một bước.
Mộ Cẩm Vân không thể lui được nữa, ngã ra trên ghế sa lon.
“Ngài Cẩn, tôi và anh không thù không oán, sao anh cứ túm lấy tôi không buông thế hả?” Lúc nói lời này, cổ họng Mộ Cẩm Vân hơi căng cứng, giọng nói hơi nghẹn ngào.
Một Tống Lâm cũng thôi đi, bây giờ còn thêm một Lục Hoài Cẩn, cô trêu ghẹo ai chứ? Nụ cười trên mặt Lục Hoài Cẩn biến mất: “Nếu có trách thì trách cô không may mắn, đã quen biết Tống „ Lâm.
Dứt lời, anh ta đưa tay nắm lấy cằm của cô, cúi đầu hôn xuống.
Mộ Cẩm Vân nghiêng mặt, nụ hôn của anh ta rơi lên mặt cô.
“Tránh cái gì, cô cho rằng tối nay cô có thể thoát khỏi tôi sao?” Anh ta vừa nói vừa đưa tay đến cổ áo cô, dùng sức kéo một cái, áo sơ mi trắng kia bị xé nát.
“Không muốn…” Đúng lúc này, đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.