","Mộ Cẩm Vân ôm lấy anh: “Có lúc em rất cố chấp, xem xét chuyện tình cũng chỉ nghĩ từ một phía, thực ra năm đó anh cũng không làm sai chuyện gì, chỉ là do em không can tâm.
Chuyện của con anh không biết, chuyện em rời đi anh cũng không biết.”
Cô đang nói, bỗng dừng lại: “cảm ơn anh đã luôn tin tưởng rằng em sẽ trở về”
Lúc rời đi, cô nghĩ rằng mình sẽ ra đi mãi mãi, nhưng anh vẫn cố chấp luôn đợi cô trở về.
Có lúc cô nghĩ bản thân lúc đó rất yêu anh, cô chịu đựng nhiều như thế, thu mình lại thậm chí chỉ cần một câu nói của anh thôi cô cũng có thể sẵn sàng từ bỏ tất cả.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ hoặc là anh ta hơi ngang bướng, hoặc là anh ta hơi ngốc, chẳng nói gì, chỉ biết làm.
Rõ ràng là nhớ cô ấy đến thế, nhưng anh không hề nói một câu nào, chỉ luôn làm những việc như thế.
Cô biết rằng anh không thích ăn mì, trước kia mỗi lần cô nấu mì cho anh ăn, anh đều vô ý thức cau mày lại.
Cô cũng biết rằng anh thực sự không biết nấu mì, nhưng bát mì hôm nay lại là do chính anh học cách nấu của cô.
Cô cũng chẳng biết nên nói anh sao nữa, cảm thấy anh có chút hèn mọn, nếu như đã không muốn nói, tại sao còn để cô biết chứ?
“Không phải là anh tin em sẽ quay về, chỉ là anh tin bản thân có thể khiến em quay lại.”
Vốn dĩ cô đã có chút cảm động, anh vừa nói như thế, Mộ Cẩm Vân vừa lau nước mắt vừa nhìn anh nói: “Em có thể chạy một lần, thì sẽ có lần hai.”
Anh không nói gì, chỉ cười nhạt một tiếng, lẽ nào còn để cô chạy lần hai nữa sao?
Ngây thơ.
Mộ Cẩm Vân ngây thơ phát hiện ra việc Tống Lâm đang ghi âm, cô ngây người ra: “Trời ơi, anh đang làm cái gì vậy”
Anh ta đã bị phát hiện, vội vã để máy ghi âm vào tủ và khóa lại, nói: “Anh chỉ muốn ghi âm lại, sau này nhắc nhở em thôi.”
Cô bật cười: “Logic của anh kiểu gì lạ thế?”
“Em cũng thừa nhận rằng anh có logic cơ à?”
Mộ Cẩm Vân đẩy anh ra, đưa tay muốn mở cánh cửa của chiếc tủ, nhưng chiếc tủ đó có khóa mật mã, cô không mở được, rồi quay qua nhìn anh:
“Mật mã là gì?”
“Anh quên rồi.”
Anh nói xong liền quay lại chỗ chiếc ghế sofa, ngồi đó im lặng nhìn cô, dáng vẻ đầy ngạo mạn.
Mộ Cẩm Vân cười nhạt một tiếng: “Tống Lâm à, anh quên rằng mật mã của cái tủ này là em đặt cho anh rồi đấy à?”
Nói rồi, cô cúi đầu nhập mật mã.
“Tút tút tút….’’
Không mở được.
Cô có chút ngại ngùng.
Thật mất công vừa nãy cô đã cảm động nhiều như thế, anh ta chớp mắt cái đổi mật khẩu rồi.
Mộ Cẩm Vân lại thử thêm vài cái mật mã nữa, tất cả đều không đúng, lúc nhập mật mã, khóa đã nhắc nhở vài lần rằng phải đợi thêm năm phút nữa mới có thể tiếp tục nhập mật mã.
Cô tức đến nỗi bật cười, vừa định đi ra thì phát hiện máy ghi âm đặt trên bàn nằm ngay cạnh máy tính.
Cô liền lấy tai nghe, nhấp vào liên kết, nhưng máy tính hiện thị không có tệp nào cả.
Mộ Cẩm Vân cúi đầu nhìn một lúc, liền phát hiện phía bên kia có một chiếc USB nhỏ.
Cô vừa cắm USB vào, cô đã bị Tống Lâm ôm eo ngăn lại.
‘’ Anh bỏ em xuống! Đây là công ty đấy Tống Lâm.’’
‘’ Cơ mật của công ty, em đừng có nghịch ngợm linh tinh!”
Anh vừa nói vừa lấy lại chiếc USB từ tay cô ra, Mộ Cẩm Vân nắm chặt chiếc USB không đưa cho Tống Lâm hỏi: “Anh nói đi, trong đây có gì?”
Anh ta nhìn cô, khó có thể mà trả lời câu hỏi này: “Đưa cho anh, nhanh lên.”
“Anh nói cho em biết trong đây có gì đã.”
Tống Lâm không có gì để nói, Mộ Cẩm Vân nói: “Nếu anh không nói em sẽ đi hỏi thư kí Lương!”
Tống Lâm nét mặt xám lại: “Em dám!”
“Vậy anh cho em nghe bên trong có gì đi.”
Cô không đưa USB cho Tống Lâm, anh cũng không dám cướp nữa, bế cô vào phòng nghỉ ngơi bên cạnh.
Cô đơ người ra: “Anh định làm gì?”
“Chẳng phải em muốn nghe sao? Anh cho em nghe!”
Nói rồi đặt cô xuống giường, quay người đóng cửa phòng lại.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, cô đã biết anh định làm gì.
Mặt cô bỗng đỏ lên: “Đây là công ty đó! Anh điên rồi sao?”
Đây là ban ngày đó!
“Em nghĩ mà xem, sao anh có thể không đáp ứng nhu cầu của em chứ.”
“Hiện tại em cũng không muốn lắm.”
Cô vừa nói, liền đưa USB ở tay đưa đến trước mặt anh.
Tống Lâm chỉ nhìn một cái, rồi cười lạnh nói: “Không, em muốn nghe nó.”
Nói xong, anh ta đưa tay cởi áo sơ mi của cô xuống.
Hôm nay Mộ Cẩm Vân mặc một chiếc váy, anh kéo nhẹ chiếc váy đã được cởi ra.
Mộ Cẩm Vân ném chiếc USB trong tay ra xa, giữ chiếc váy, có chút sợ hãi nói với anh: “Anh đừng đùa nữa, em biết sai rồi, em không muốn nghe nữa.”
“Đã muộn rồi.”
Sức anh ta rất khỏe, cô lại không muốn buông tay.
Kết quả chiếc váy lành lạnh bỗng nhiên bị hai người xé rách một đoạn ở giữa, Mộ Cẩm Vân đơ người ra: “Thế này thì lát nữa sao em về được.”
“Anh mua cho em bộ mới!”
Vừa nói, anh liền nắm lấy hai chân cô đặt dựa nên người mình.
Không khí trong phòng nóng lên rất nhanh.
Phòng bên cạnh có người đi vào, cũng không biết là phòng này cách âm có tốt không, cô cắn răng, không dám phát ra bất cứ tiếng động nà.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cả hai người toàn thân chảy đầy mồ hôi.
Cô lấy lại hơi, đẩy anh ra, không thể đẩy nổi: “Em muốn đi tắm.”
Anh ta vẫn không hề động đậy, đột nhiên giữ lấy tay cô, đặt cằm lên vai cô nói: “Anh yêu em.”
Giọng anh nói có chút trầm, lời tỏ tình bất ngờ đó khiến tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn.
Mộ Cẩm Vân nuốt nước bọt, đang định nói thì anh tiếp tục nói: “Là em nói, em yêu anh.”
Mộ Cẩm Vân có chút ngạc nhiên, không kịp phản ứng, sắc mặt cô có chút ngượng ngùng: “Anh ghi âm giọng em làm gì?”
“Anh yêu em.”
Nói dứt lời, anh đưa tay vuốt tóc cô, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Mộ Cẩm Vân còn chưa bình tĩnh lại vì sự rung động vừa nãy thì đã bị anh hôn tới tấp.
May mà cô vẫn còn chút lý trí, nhân lúc anh không để ý, cô đẩy anh ra, chạy vào phòng tắm.
Tống Lâm nhìn cô vào nhà tắm liền dậy nhặt chiếc USB dưới sàn nhà lên.
Lúc Mộ Cẩm Vân đi ra, cô đã thay một bộ quần áo mới, cô ngại đến mức không dám ngẩng mặt nhìn ai.
May rằng đây đúng lúc đang là giờ nghỉ trưa, hai người bước ra từ thang máy, phát hiện không ít người.
Cô quay mặt, dựa người lên xe, nghiêng đầu nhìn Tống Lâm: “Anh vẫn chưa trả lời em anh ghi âm giọng em để làm gì?”
Chuyện đã bị bại lộ, Tống Lâm nói: “Để những lúc tâm trạng không tốt thì nghe”
“…..”
Mấy năm nay anh không hay nói những lời ngọt ngào, nhưng một khi đã nói thì toàn khiến người ta chịu không nổi.
Mộ Cẩm Vân quay mặt nhìn ra cửa xe, không nhịn được cười.
Tống Lâm hôm nay phải gặp mặt đối tác bên Đức, Mộ Cẩm Vân bị anh lôi đi đến sân bay cùng anh.
Ăn cơm xong thì đã sắp mười giờ, Mộ Cẩm Vân nhìn người đàn ông cạnh mình, ngoài đường đèn xanh đèn đỏ.
“Sớm thế này đã về nhà sao? Cuộc sống về đêm của tổng giám đốc Lâm đâu rồi?”
Tống Lâm nhìn cô: “Anh cai rồi.”
“Ồ.”
Còn lâu cô mới tin anh.
Sau khi đối tác bên Đức ra về, Tống Lâm phải đi công tác.
Mộ Cẩm Vân vốn dĩ muốn về Thành phố Hòa Bình một chuyến, kết quả bị anh ta bắt phải đi cùng.
Cô có chút tức giận, liền ngủ một giấc.
Kết quả sau khi tỉnh dậy, cô đang dựa vào vai của Tống Lâm.
Cô chưa nói câu nào, anh ta đã mặt dày chen miệng nói: “Là em tự dựa vào anh đó, còn chảy nước dãi nữa.”
Anh nói, rồi cau mày hiện vẻ mặt chê bai.
Mộ Cẩm Vân cười nhạt, cô không nói gì.
Sau khi xuống máy bay, người đón bọn họ ở Hà Giang đã đến.
“Tổng giám đốc Lâm, bà Tống.”
Đối với người ngoài cô không muốn tức giận, chỉ có thể gật đầu: “Mọi người vất vả rồi.”
Tống Lâm đứng một bên, mặt không cảm xúc nắm tay cô đi ra sân bay.
Đến bữa tối, những thói quen khi dùng bữa của Tống Lâm mọi người đều biết.
Nhưng khi Mộ Cẩm Vân từ nhà vệ sinh đi ra, phát hiện không biết từ lúc nào trước mặt Tống Lâm đặt một bình rượu Mao Đài.
Mọi người xung quanh thấy cô trở lại, lòng đầy gánh nặng: “Tống bà bà, tổng giám đốc Lâm uống hai cốc rượu, hình như có chút say rồi.”
Mộ Cẩm Vân hơi cau mày, Tống Lâm tuy rằng không uống rượu bên ngoài, nhưng tửu lượng của anh ta đâu có kém như thế.
Quả nhiên, cô vừa nhìn qua, anh ta liền nhìn lướt qua một lượt: “Anh chưa say.”
Nói rồi, anh nhìn cô: “Đi thôi.”
Anh nắm tay cô rồi đứng dậy, hai người rời khỏi chỗ ngồi.
Mộ Cẩm Vân đầy hoài nghi nhìn anh, muốn hỏi anh tại sao tự nhiên lại uống rượu như thế, cô chợt nhớ ra rằng mình vẫn còn đang giận anh, cô chuyển ánh mắt qua chỗ khác, vẫn là không hợp ý anh.
Xe đã đợi trước cửa nhà hàng, Mộ Cẩm Vân lên xe, Tống Lâm ngồi cạnh cô, cô chẳng nói lời nào, anh cũng không nói.
Cô nhớ ra trước đây cô giận dỗi anh cũng như vậy.
Anh dường như không hề dỗ dành cô, có một lần anh còn để mặc cô một mình ở trên đường.
Nửa đêm như thế, nếu như không có Lục Hoài Cẩn đưa cô về, cô cũng không biết rằng mình đi bộ đến sáng hôm sau cũng chưa chắc đã về đến trung tâm thành phố.
Nghĩ đến chuyện trước kia, Mộ Cẩm Vân lại nhìn anh.
Anh ta đã nhắm mắt tranh thủ chợp mắt một lúc rồi, hoàn toàn không có ý định để ý đến cô.
Được lắm.
Anh giỏi lắm.
Mười lăm phút sau, xe dừng ở trước cửa khách sạn, Mộ Cẩm Vân không chờ lái xe chạy qua mở cửa cho cô, cô tự mình mở cửa xuống xe.
Cô đứng bên cạnh cửa xe, nhìn Tống Lâm đi tới, sau đó lạnh lùng bước vào.
Trong thang máy có một đôi tình nhân, hai người bọn họ bước vào, khiến cho đôi tình nhân kia phải đứng dạt qua một góc.
Sau khi từ thang máy bước ra, Mộ Cẩm Vân tiếp tục đi thẳng, đến cửa phòng, cô lấy ra thẻ phòng, quẹt thẻ, cởi bỏ đôi giày cao gót bước vào phòng.
Tống Lâm đi phía sau cô, cô đang định bỏ túi sách xuống thì anh đè cô xuống.
Mộ Cẩm Vân nhau mày: “Anh làm gì vậy?”
“Anh say rồi.”
Anh vừa nói, cả thân người anh áp sát vào người cô.
Thân hình anh rất nặng, Mộ Cẩm Vân phải lùi lại vài bước, bị anh đè nằm ngã xuống giường.
Mộ Cẩm Vân trừng mắt nhìn anh: “Tống Lâm, anh đừng giả vờ nữa, với tửu lượng của anh đâu có dễ dàng say như thế.”
Anh nhìn cô, sau đó cả đầu anh gục lên cổ cô: “Anh đau đầu quá.”
Nói rồi, còn kéo tay cô, đặt lên đầu anh: “Em sờ thử coi.”
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, không biết rằng anh đang nói thật hay giả vờ.
Nhưng vẫn ấn huyệt thái dương cho anh, anh hắng giọng một tiếng, tỏ vẻ đang rất hưởng thụ.".