Anh nói đến chữ “xài”, trong đầu cô lại hiện ngay ra bộ đồ kia, mặt mũi đỏ bừng.
Tống Lâm không chịu buông tay, khom người tiện thể bế cô lên.
Mộ Cẩm Vân nóng nảy, bấu lấy bả vai anh: “Tống Lâm! Em không mặc!”
“Tại sao chứ?”
Anh cúi đầu nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn đến không chịu nổi, vội dời tầm mắt đi chỗ khác: “Không có tại sao hết, em không muốn mặt.”
“Nhưng anh muốn nhìn.”
Anh vừa nói vừa ôm cô vào phòng tắm.
Khí lực của Tống Lâm rất lớn, một tay cũng có thể giữ chắc cô khiến cô không cựa quậy được.
Mộ Cẩm Vân trơ mắt nhìn khăn tắm của mình bị kéo ra, nếu để anh mặc giúp chẳng thà tự mặc còn hơn.
Cô chịu thua nhìn anh: “Anh đi ra ngoài, em tự mặc!”
“Năm phút.”
Anh vừa nói xong liền buông tay đi ra.
Tống Lâm ra khỏi cửa, Mộ Cẩm Vân hừ hừ.
Rõ ràng là ngụy quân tử!
Ngụy quân tử rất thẳng thắn ở ngoài cửa bắt đầu đếm ngược 300 giây, Mộ Cẩm Vân nghe được có chút dở khóc dở cười.
Cô thật hận chết Hứa Thanh Nga, tặng cái gì không tặng lại tặng loại đồ này!
Nhưng mà rõ ràng tối hôm qua cô đã giấu kỹ thứ này rồi mà, Tống Lâm làm thế nào mà tìm được?
Trong lúc Mộ Cẩm Vân thất thần, giật mình tỉnh lại đã nghe Tống Lâm bên ngoài đếm đến 200 rồi.
Cô thật sự sợ anh sẽ xông vào mặc giúp cô, luống cuống tay chân cầm quần áo bận vào.
Nhưng mà sau khi mặc xong, cô phát hiện mình có thêm hai cái tai và đuôi!
Cô nhìn mình trong gương, xấu hổ không chịu được.
Đúng lúc này, Tống Lâm ở bên ngoài gõ cửa một cái, cô nghe thử thì thấy mình còn không đến một phút.
Cô đem đuôi và lỗ tai bỏ qua một bên, lấy cái khăn tắm vừa nãy bị kéo rớt quấn lại.
Mộ Cẩm Vân vừa làm xong thì cửa bị đẩy ra.
Tống Lâm đi đến, tầm mắt rơi vào khăn tắm trên người cô, tròng mắt đen láy hơi trầm xuống, kéo khăn tắm ra thì thấy hai cái tai và đuôi bị cô giấu dưới khăn tắm bung ra: “Nếu em không thích tự mang thì để anh giúp em.”
Lúc nói lời này, âm thanh anh cực trầm thấp giống như một cây đàn với những nốt trầm vậy, Mộ Cẩm Vân nghe vào tai mà lòng run rẩy.
Cô nhìn một cái thấy trong mắt anh tựa như bốc lửa.
Mộ Cẩm Vân vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, sợ mình bị lửa đốt đến.
Nhưng dời tầm mắt cũng tránh không được ma trảo vươn tơi, lòng bàn tay cũng mang theo lửa, Mộ Cẩm Vân bị anh cầm cổ tay kéo mạnh vào trong ngực, nhào thẳng vào lồng ngực anh.
Trái tim của nam nhân rực lửa, mà cô đụng phải cũng bị nóng cháy theo.
Cô mở miệng gọi anh: “Tống Lâm?”
“Hửm?”
Anh ậm ừ, lập tức bế cô lên.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng ôm cổ anh, anh liền nhanh chóng bế cô ra khỏi phòng tắm.
Rất nhanh, cô bị đặt lên giường.
Cả người Tống Lâm phủ lên, anh đưa tay giúp cô hất vài cọng tóc rũ xuống: “Mộ Cẩm Vân.”
“Vâng?”
Cô tới giờ chưa từng mặc qua loại trang phục kỳ cục thế này, xấu hổ vô cùng.
Nghe anh gọi mình, nhỏ giọng trả lời.
“Em đây là Đát Kỷ hử?”
Nghe được lời của anh, mặt cô trực tiếp đỏ bừng: “Em không phải!”
“Nhưng mà anh thấy giống.”
Anh nói xong liền cúi đầu hôn lên môi cô.
“Ngày mai em…”
Cô muốn nhắc nhở anh ngày mai cô phải đi thử áo cưới nhưng mà Tống Lâm đã hoàn toàn mất khống chế.
Anh ôm lấy cô, có chút ác ý bắt cô nhìn thẳng mình, cô cảm thấy mình cũng mất kiểm soát rồi.
Chưa bao giờ trải qua một buổi tối hoang đường như vậy.
Từ lúc Mộ Cẩm Vân đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt nhìn theo đống quần áo bị ném đầy đất, nghiến răng nghiến lợi, Hứa Thanh Nga, phần đại lễ này cô nhất định sẽ trả đủ!
Kết quả của một đêm phóng túng chính là hôm sau cô không thể dậy nổi, thật may cô đã xin nghỉ phép kết hôn.
Cô vốn đã hẹn với studio 10h sẽ đến thử váy cưới, kết quả là ngủ thẳng đến chín rưỡi mới dậy.
Mộ Cẩm Vân vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến trễ nửa tiếng.
Lần này vừa bước vào cửa nhà thiết kế đã kêu cô “bà chủ Tống”.
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, đi theo cô lên lầu thử áo cưới.
Lúc đầu chiếc váy cưới được thiết kế rất vừa vặn theo số đo của cô nhưng giờ phải thay đổi lại một chút, mấy ngày qua cô đúng là mập lên rồi.
Nhưng sau ký trên người cô cũng không thể hiện quá rõ ràng.
Lúc thử áo cưới, vòng eo có chút chật, nhưng chỗ khác thì vẫn vừa vặn bất ngờ.
Mộ Cẩm Vân nhìn mình trong gương, đưa tay sờ cái bụng nhỏ: “Tôi thật có béo hơn một chút.”
Nhà thiết kế cười: “Bà chủ Tống nếu tự nói mình mập thì chúng tôi phải làm sao chứ?”
Cô ngượng ngùng: “Vậy cứ như vầy đi.”
Sau khi thử váy cưới, Tống Lâm nghe cô nói muốn đi spa cũng nối gót đi theo.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn: “Rất chán á, anh sẽ phải ngồi cả buổi chiều đấy.”
“Anh không được làm hộ lý sao?”
Anh nhìn cô, tỏ vẻ không hiểu.
Nghe anh nói vậy, Mộ Cẩm Vân cũng ngẩn ra, hồi sau không nhịn được cười phá lên: “Có thể, đương nhiên có thể nha.”
Cô vốn cho là Tống Lâm chỉ đùa cho vui, ai ngờ anh thật sự làm hộ lý bảo vệ bên người cô.
Nhưng mà nhân viên của spa đa phần đều là nữ cũng không được Tống Lâm chấp thuận cho đụng vào cô.
Cuối cùng spa không còn cách nào đành phải mượn một nhân viên nam trở lại.
Dù sao cũng là tổng giám đốc Tổng, không nên tùy tiện đắc tội.
Cô nửa tháng rồi không có làm sạch mặt, Mộ Cẩm Vân làm sạch sâu cả buổi chiều, lại đắp mặt nạ thuận tiện làm luôn bộ móng tay.
Lúc hai người rời khỏi spa thì trời đã nhá nhem tối, Mộ Cẩm Vân nghĩ đến ngày mốt chính là hôn lễ thì luôn cảm thấy hồi hộp không rõ.
Cũng chẳng biết tại sao, dù sao thì chính là hồi hộp
Trước hôn lễ một ngày, bên tổ chức đã đến căn hộ mới mua của Tống Lâm để trang trí.
Tống Lâm mua một căn hộ ở dưới lầu để rước dâu.
Cho đến giờ Mộ Cẩm Vân cũng không biết đám cưới sẽ được tổ chức ở khách sạn nào, dù sao thiệp mời của tân khách cũng không có qua tay cô.
Tối hôm đó, Hứa Thanh Nga và Mã Cầm đến trong khách sạn.
Hôm qua Triệu Nguyệt Anh cũng vừa đến Hà Nội, vừa mới sinh xong cả người đều mang nét dịu dàng của người làm mẹ.
Hôm nay cô ấy không mang theo tiểu bảo bối, để cho người giúp việc trong nhà trông hộ.
Lúc cô theo Phương Duệ đi vào, Mộ Cẩm Vân thiếu chút nữa không nhận ra cô.
Triệu Nguyệt Anh so với trước kia thì hoạt bát lớn gan hơn nhiều: “Mộ Cẩm Vân, hôm nay cô thật sự đẹp quá!”
Lâm Dịch Đồng đã đến từ sớm, ngay cả An Kim Hiền cũng đến góp vui.
Sáu giờ cô bắt đầu trang điểm, chín giờ thì makeup xong, Lâm Dịch Đồng và An Kim Hiền đang thương lượng xem giấu giày cưới ở đâu thì ổn.
Mười giờ Tống Lâm đến rước dâu, lúc 9h50p, Lâm Dịch Đồng đột nhiên kêu lên: “Trời đất! Tổng giám đốc Lâm lái trực thăng đến đón dâu.”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, theo bản năng cũng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Mấy chiếc trực thăng bay vòng vòng bên ngoài, bọn họ còn thả câu đối từ trên trực thăng xuống.
Lâm Dịch Đồng đọc một chút, bật cười: “Tổng giám đốc Lâm nơi nào tìm được những thứ này vậy?”
Mộ Cẩm Vân cũng đọc thử, không nhịn được cười khẽ, cái gì mà “Chú rể Tống đã công thành, mời cô dâu Mộ Cẩm Vân giao nộp vũ khí.”
“Aa! Đây là kế điệu hổ ly sơn! Bọn họ đang đi lên, chúng ta mau ra chặn cửa.”
Lâm Dịch Đồng hoạt bát kéo mọi người ra “thủ thành”.
Mộ Cẩm Vân ngồi yên, theo dõi mọi chuyện bên ngoài qua điện thoại di động.
Lâm Dịch Đồng lúc đi ra chặn cửa còn thề thốt sẽ không dễ dàng bị thu mua như vậy, kết quả Lục Tấn Bắc mới lôi một bao lì xì ra cho cô, cô đã trực tiếp phản bội.
Nhìn bọn họ một đường đi vào trong, Mộ Cẩm Vân cảm thấy tim mình đang không ngừng gia tốc.
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã bị mở toang.
Cả người mặc âu phục cầm theo bó hoa, chân dài từng bước đi đến.
Lâm Dịch Đồng cản ở bên cạnh, nhìn chằm chằm Tống Lâm lạnh mặt: “Chờ chút, chú rể phải đọc tuyên ngôn đã.”
Tống Lâm nhướng mi: “Tuyên ngôn gì?”
Lâm Dịch Đồng nhìn người bên cạnh một chút, lấy ra tờ giấy đã in sẵn từ trước: “Cái này.”
Tống Lâm nhìn một cái, không thèm cầm lấy, trực tiếp quỳ trên đất: “Sau này, mọi sự đều nghe bà chủ Tống, bà chủ Tống là thánh chỉ, không chọc cho bà chủ Tống buồn lòng, không làm cho bà chủ Tống khó chịu, chỉ thích duy nhất một người bà chủ Tống.”
Anh nói xong, nhìn cô: “Có được không, bà chủ Tống?”
Biểu tình anh mười phần nghiêm túc, Mộ Cẩm Vân nhìn anh, đáy mắt có chút nóng, gật đầu thật mạnh: “Được.”
“Miễn cưỡng qua ải, nhưng mà mọi người phải tìm được giày cô dâu đã!”
Đeo chiếc nhẫn lên tay, Mộ Cẩm Vân kéo váy nhích lên, đưa hai chân không có giày cho anh xem.
Tống Lâm quay đầu nhìn Lục Tần Bắc, Lục Tần Bắc móc trong ngực ra một bao đỏ trắng kín đáo đưa cho Lâm Dịch Đồng.
Lâm Dịch Đồng nhận bao tiền lì xì, cúi đầu ước tính một chút rồi quay lại Mộ Cẩm Vân cười nói: “Chị Mộ Cẩm Vân, không phải là em phản bội chị đâu nhưng mà chú rể quá biết chơi, bao lì xì lớn như vậy em thật sự là bắt người ngắn tay cắn người miệng mềm.”
Cô vừa nói vừa dùng bao lì xì che mắt mình, đưa tay chỉ chỗ giấu giày.
Mang giày xong, Tống Lâm cúi người: “Bà Tống.”
Anh gọi cô một tiếng, Mộ Cẩm Vân liền cười một tiếng, cầm bó hoa dựa vào lưng anh: “Khổ cực rồi, anh Tống.”
Tống Lâm không lên tiếng, chẳng qua là ôm chặt lấy cô.
Chỉ một cái liếc mắt, cô suýt không kiềm được mà rơi nước mắt.
Cô không có người nhà, anh cũng không có.
Nhưng bắt đầu từ nơi này, từ nay về sau đến hết cuộc đời, có hai người họ sánh vai mà đến.
Tống Lâm kết hôn, thanh thế cực lớn.
Trực thăng trên trời mở đường, dưới đất cũng cố ý mời đoàn xe an ning mở đường.
Lúc trước khi ở cùng với cô chưa từng khiêm tốn, bây giờ kết hôn càng không muốn tỏ ra khiêm tốn.
Năm trăm hai mươi chiếc xe hơi sang trọng trên đường, cảnh tượng ngoạn mục chưa từng có.
Trên đường đi, chỉ đi ngang qua, đội ngũ tung hoa đều phát phong bao lì xì đỏ rực cho người đi đường bên cạnh.
Xe đi một vòng quanh thành phố, không ít người nghe được tin tức cũng muốn đến nhân bao lì xì.
Người qua đường nhận được phong bao đỏ không khỏi cảm thấy chua xót.
Chín mươi chín phong bao đỏ rực ước chừng còn đỏ hơn cả ngày lễ tình nhân của bạn trai.
Mộ Cẩm Vân hoàn toàn không biết Tống Lâm sẽ làm như vậy, lúc này cô đang cùng Tống Lâm ngồi trên xe hoa.
Bởi vì hôm nay không phải là cuối tuần nên giao thông trên đường rất thông thoáng.
Xe hoa đi vòng quanh nội thành một vòng, đến bốn giờ chiều thì chuyển lên du thuyền đi đến hòn đảo mà Tống Lâm đầu tư vào.".