Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


','Đôi môi mỏng của người đàn ông hiện ra, khiến cho Mộ Cẩm Vân vô thức nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại được hai giây, cô lại mở mắt ra và nhìn người đàn ông đang hôn mình.
Từ trước đến nay cô luôn nhắm mắt khi hôn nên không biết Tống Lâm khi hôn mình thì như thế nào.
Cô chỉ thấy bây giờ khi anh hôn cô, toàn bộ khuôn mặt anh đều rất ấm áp.
Mộ Cẩm Vân nhắm mắt lại,tay ôm anh siết chặt lại, toàn bộ tâm trí đều đặt vào trong nụ hôn của anh.
Hai người hôn nhau có chút không kiềm chế nổi, lúc này chuông cửa vang lên.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, nhanh chóng lấy tay đẩy anh ra.
Tống Lâm nhìn cô bất mãn, chuông cửa lại vang lên.
Cô đẩy anh: “Ra xem là ai!”
Tống Lâm đứng dậy đi ra, mở cửa, Mộ Cẩm Vân thu dọn đồ đạc trên sô pha, sau đó ngồi nghiêm túc nhìn người đang đi vào.
Cô nhìn người chuyển phát nhanh đi vào cùng với một thùng đồ đầy khó hiểu, sau đó quay đầu nhìn Tống Lâm: “Đây là cái gì?”
“Bếp nướng.”
“Cái gì?”
Tống Lâm ký tên đợi người chuyển phát nhanh rời đi rồi mới quay qua giải thích với cô: “Không phải em thích ăn thịt nướng sao?”
“Đúng thế, đừng nói với em, anh mua cái bếp nướng này là để làm thịt nướng cho em, phải không?”
“Không tốt sao?”
“Đúng vậy!”
Mộ Cẩm Vân không ngờ được Tống Lâm lại có thời gian nhàn rỗi đến như thế.
Không lâu sau, có người mang một đống đồ nướng đến.
Một lúc sau, lại có người chuyển thịt bò tươi và thịt cừu cũng như nhiều nguyên liệu nướng tươi ngon đến.
Mộ Cẩm Vân nhìn Tống Lâm mang bếp nướng ra ban công, cô đi theo anh: “Anh làm được sao?”
“Để anh thử.”
Trong lần nướng đầu tiên Tống Lâm đã thất bại, chắc tại vì lửa nướng khác với lửa ở bếp nên anh không khống chế được.
Nhưng dù sao hai người cũng không có việc gì làm, Mộ Cẩm Vân cùng anh ở trên ban công nướng thịt cả ngày.
Đến tối, đầu bếp Tống dần dần nắm bắt được kỹ thuật, khi Mộ Cẩm Vân ăn được 20 xiên thịt bò, 5 xiên hẹ nướng và 2 miếng cánh gà, cô ấy đã không thể ăn thêm được nữa.
Thế là quá nhiều rồi.
Tống Lâm lo việc xử lý những gì còn lại, chắc là do anh tự tay nướng, nên không để ý những bụi than.
Sau Tết Dương lịch, Tống Lâm sẽ đi công tác.
Đây là lần đầu tiên anh đi công tác sau khi họ kết hôn, vào trước đêm Tống Lâm đi, anh đè cô xuống giường như thể muốn khảm cô vào xương tủy.
Mộ Cẩm Vân nhiều lần cầu xin anh trước khi mà anh chịu buông tha cho cô.
Sáng sớm hôm sau Tống Lâm thức dậy, trước khi trời vừa hửng sáng.
Mộ Cẩm Vân vẫn ngủ say, anh giúp cô đắp lại chăn, rồi nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong, Tống Lâm ngồi trên giường nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng nhận được tin nhắn của Lý Minh Việt, anh cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó xách vali đi ra ngoài.
Mộ Cẩm Vân đã đặt đồng hồ báo thức để đi tiễn anh, nhưng khi cô mở mắt ra, cô thấy rằng đã hơn tám giờ.
Cô nhìn điện thoại của mình thì không biết báo thức đã bị tắt từ bao giờ.
Cô mỉm cười nhìn tin nhắn trên điện thoại của Tống Lâm, sau khi cười xong nhìn về chỗ trống bên cạnh, trong lòng man mác buồn.

Cô không ở trên giường quá lâu, dù sao thì cũng phải đi làm.
Bởi vì đồng hồ bị Tống Lâm tắt, Mộ Cẩm Vân dậy muộn một chút, liền vội vàng chuẩn bị đồ đạc chạy nhanh đến Thụy Hiên, đến nơi thì đã muộn mất năm phút.
Phương Đạt nhắc nhở cô hôm nay có người của An Nặc đến họp, cô gật đầu: “Anh đã đọc báo cáo hằng năm chưa?”
“Nhìn đi.”
Phương Đạt gật đầu, đưa báo hằng năm cho cô: “Không phải vấn đề lớn.”
“Được, anh ra ngoài đi, anh An đến thì báo tôi.”
“Dạ, chủ tịch Cẩm Vân.”
Nếu như người phía sau đã điều tra ra, cái dự án kia lại được tiếp tục tiến hành.
Bởi vì trước đây bọn họ đột nhiên bỏ dở dự án, vốn là những thôn dân có công phu “sư tử ngoạm” đã nhả ra, bây giờ lại khôi phục giá tiền như cũ.
Mộ Cẩm Vân ghét nhất những người “được nước lấn tới”, sau khi bàn bạc với An Kim Hiền, cô muốn định giá là 8 triệu 750 nghìn, có thể ký liền ký, không ký thì bọn họ liền chuyển chỗ khác.
Thái độ của cô rất cứng rắn mạnh mẽ, cuối cùng những thôn dân kia vẫn kí tên, ngày hôm nay đến đây, chính là việc năm sau sẽ khởi công.
Cuộc họp bắt đầu lúc 9 giờ 30 phút sáng, cô vừa ăn xong bữa sáng, An Kim Hiền đã đến rồi.
Mộ Cẩm Vân nhìn An Kim Hiền được Phương Đạt đưa vào, cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.”
Từ sau ngày đó, quả thật hai người đã hơn mười ngày không gặp nhau.
Cuộc họp diễn ra cho đến 11 giờ 30 phút, sau khi kết thúc cuộc họp, Mộ Cẩm Vân và An Kim Hiền tự dùng bữa.
Sau bữa ăn, An Kim Hiền đưa cho cô một cái thẻ: “Đây là số tiền mà Ngô Nhạc bồi thường cho chúng ta, chuyện này là do tôi gây ra.

Tôi không muốn công ty của chúng ta bị tổn thất.

Giao toàn bộ cho Thụy Hiên của các người.”
Mộ Cẩm Vân cũng không có khách khí mà nhận lấy cái thẻ: “Cảm ơn Tổng giám đốc Kim Hiền.”
An Kim Hiền thoáng nở một nụ cười, nhìn cô: “Gần đây cô sống rất vui vẻ.”
“Cái này mà cũng nhìn ra được sao?”
“Tất nhiên rồi, cuộc sống sau hôn nhân trôi qua như thế nào nhìn mặt phụ nữ sẽ biết.”
Lúc này Mộ Cẩm Vân đưa tay sờ mặt mình một chút: “Mập lên sao?”
An Kim Hiền lắc đầu: “Cũng không phải chỉ có nguyên nhân này.”
Nghe được câu nói của An Kim Hiền, cô hơi xấu hổ: “Nghe nói gần đây cô đang yêu đương hả?”
An Kim Hiền cũng không có phủ nhận: “Tuổi đã không còn nhỏ, yêu đương cũng là điều dễ hiểu.”
“Ngược lại cô rất giàu trí tưởng tượng.”
An Kim Hiền năm nay cũng đã 32, cũng đã ly hôn với Kỷ Văn An được một năm rưỡi.
“Trong xã hội này, những người không nghĩ đến cũng có một cuộc sống không tốt.”
“Đúng vậy.”
Cô không nói tiếp, hai người đều im lặng.
Sau nửa ngày, An Kim Hiền nhìn về chỗ cô: “Có phải cô rất ngạc nhiên chuyện của tôi Kỷ Văn An đúng không?”
Mộ Cẩm Vân có chút ngượng ngùng: “Thật ra hai năm trước tôi đã từng gặp cô, không biết cô có nhớ hay không?”
“Nhớ, ở Đà Nẵng.”
“Không phải ở đấy, mà là ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi.”
Lúc ra ngoài mua thuốc, cô nhìn thấy một chiếc ô tô bên đường, trong ngày mùa đông, mở cửa sổ rất lớn nên cô nhìn sang.
Người ngồi bên trong không phải ai khác, là An Kim Hiền, cô đang khóc ở bên trong.
Lúc An Kim Hiền khóc trông cô rất bình tĩnh, nếu không phải là có nước mắt, cô còn tưởng rằng là cô ấy đang ngồi đợi trên xe.

Hiển nhiên, An Kim Hiền nhớ ra: “Làm cho cô chê cười rồi.”
“Không có gì.”
Cô mím môi: “Mỗi người chắc chắn đều sẽ có lúc yếu ớt.”
Nghe thấy lời của cô, An Kim Hiền có chút thất thần: “Đúng vậy, mỗi người đều có lúc yếu ớt.”
Nói xong cô nở nụ cười: “Cho nên, tôi hiện tại không cho mình có cơ hội được yếu ớt.”
“Đây là chuyện tốt.”
Hai người phụ nữ trò chuyện luôn có thể rất lâu, An Kim Hiền lời ít mà ý nhiều, chẳng qua là ngay từ đầu Kỷ Văn An lấy cô là do bất đắc dĩ, về sau có cơ hội cô cũng thức thời mà rời đi.
Chỉ là giữa bọn họ không chỉ bị ngăn cách bởi một cái mạng mà còn là cả một thiên hà.
Cô biết rằng cô không vượt qua được và cũng không có khả năng để vượt qua.
Kỷ Văn An yêu An Kim Hiền, nhưng mà không phải là An Kim Hiền cô, thế nhưng người tên An Kim Hiền này thật sự yêu anh ta.
Lúc bọn họ tạm biệt nhau đã là 1 giờ trưa.

Thời tiết hôm nay rất tốt.

Mộ Cẩm Vân nhìn An Kim Hiền lên xe.
Cô ấy đứng hóng gió và một lúc lâu sau mới lên xe.
Trên đời này, luôn có những người cầu mà không được.
Tống Lâm không có ở nhà, Mộ Cẩm Vân lúc về nhà cảm thấy vắng lặng.
Sau vài ngày thì cô dứt khoát ở công ty ăn cơm tối rồi mới về nhà, vừa rạng sáng ngày thứ hai, tự bản thân đi xuống phòng tập thể thao ở tầng một chạy bộ trên máy chạy bộ.
Lần này Tống Lâm đi công tác ở nước Đức, đi máy bay cũng phải mất thời gian hai ngày, dự án lần này rất lớn nên trong vòng một tuần sẽ không giải quyết được.
Vì chênh lệch múi giờ nên họ không có nhiều cơ hội trò chuyện qua video, trên ô trò chuyện chỉ có “Chào buổi sáng” và “Chúc ngủ ngon”.
Khi Mộ Cẩm Vân ở nhà một mình vào cuối tuần, cô ấy thậm chí không muốn nấu ăn, vì vậy cô ấy đã lấy một cuốn sách và đọc nó ở trên chiếc ghế đặt trong phòng làm việc.

Kết quả là buổi tối ngủ quên lúc nào cũng không biết.
Thực ra cô ngủ cũng không ngon, nên khi quyển sách trên tay bị lấy đi, cô lập tức tỉnh lại.
Mộ Cẩm Vân nhìn người đàn ông một thân mệt mỏi, phải chớp mắt mấy lần mới xác định được đây là người thật.
Cô trực tiếp nhảy ra lên từ trên ghế: “Không phải anh nói thứ hai mới có thể quay về sao?”
Tống Lâm hừ lạnh, giơ tay ôm lấy cô: “Hai ngày sau anh trở về, sợ là em còn không nhớ rõ mình đã kết hôn nhỉ?”
Cô hơi ngượng ngùng: “Là tập hợp đội dự án nên mới lộ mặt!”
Bởi vì khu đất của dự án mới đã được ký kết và sẽ bắt đầu khởi công xây dựng sau lễ hội mùa xuân, hai ngày trước cô và An Kim Hiền đã đề nghị các thành viên trong nhóm của dự án lần này đi ăn liên hoan.
Cô đăng một bức ảnh đầy ý tứ trong vòng bạn bè, hôm sau tỉnh dậy, cô đã thấy anh bình luận ba dấu hỏi chấm.
Cô chỉ trả lời anh là “Liên hoan” rồi Tống Lâm trực tiếp trả lời cô bằng một nụ cười lạnh lùng.
Hai người đã sáu ngày không có gặp nhau, đây là lần đầu tiên mà Mộ Cẩm Vân cảm thấy nhớ anh như thế.
Hơi thở quen thuộc vương vấn ở chóp mũi, cô đưa tay lên ôm chặt anh: “Anh để em ôm một chút đi.”
Tống Lâm không nói gì, chỉ ôm chặt lấy cô.
Không biết qua bao lâu, một tiếng “ùng ục” vang lên, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn anh: “Đồ ăn mà em gọi trưa nay ăn không ngon.”
Tống Lâm chế nhạo cô: “Làm thế nào mà em sống được đến bây giờ?”
“Trước kia là miễn cưỡng sống, bây giờ không phải anh đến để cải thiện cuộc sống của em sao?”
Tống Lâm liền mang áo khoác cởi ra, ném sang một bên: “Muốn ăn cái gì?”
Cô đưa tay lôi kéo anh: “Đừng nấu, chúng ta ra ngoài ăn đi.”
Nói xong, cô chui đầu vào trong lồng ngực của anh: “Để em ôm anh nhiều hơn.”
Tống Lâm cúi đầu nhìn cô ấy một cái, không cử động nữa.
Mộ Cẩm Vân cọ tới cọ lui trước ngực anh: “Tống Lâm, em rất nhớ anh.”
Cô nói xong, nhìn anh một cái, cảm thấy có chút xấu hổ, lại cúi đầu càng thấp thêm.
“Ừ.”
Anh lên tiếng, trực tiếp mang cô bế lên, sau đó đặt ở trên ghế sô pha, cúi đầu hôn trực tiếp hôn lên môi cô.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Hai người đều có chút kích động, lúc đầu Mộ Cẩm Vân chỉ là có chút đói, sau khi kịch liệt vận động, bụng lại càng rỗng tuếch.
Sau khi Tống Lâm tắm rửa xong xuôi, cô ngồi ở bàn ăn chờ, nhìn thấy anh đi ra, Mộ Cẩm Vân nhịn không được nở nụ cười: “Chậc chậc, chú chó hoang nhỏ gợi cảm online?”'.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui