Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Mặc dù cô đang cười nhưng nét mặt của cô rất nghiêm túc.

Tống Lâm nhìn cô một lúc, không lên tiếng, phía trước lại hiện đèn xanh.

Anh khởi động lại chiếc xe, và nó chạy chậm về phía trước.

nhé!
Mộ Cẩm Vân quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mỉm cười: “Em đã từng hối hận.”
Thực ra hồi đó cô cũng có chỗ không đúng.

Dù thế nào thì Tống Lâm cũng có quyền biết đứa trẻ đó, nhưng cô lại không nói gì.

Có lẽ là do cô biết một khi đã nói ra thì cô sẽ không thể rời đi.

Thực ra cô cũng ích kỷ, nhưng người trưởng thành luôn như thế, người ích kỷ một chút sẽ sống tốt hơn.

Điều cô hối hận duy nhất chính là cô đã giấu giếm anh nhiều năm như vậy, đến nỗi mà đến bây giờ anh vẫn canh cánh trong lòng.

Đáng lẽ cô nên bảo Lục Hoài Cẩn nói cho anh biết điều này sau khi cô rời đi.

Nghĩ đến quá khứ, Mộ Cẩm Vân thở dài.

Khi mối quan hệ có kết quả tốt, tất cả các quá trình có thể trở nên đáng nhớ khi mà nghĩ về nó, nhưng khi kết quả tồi tệ, thì một khi nghĩ về cuộc vật lộn với nó, nó sẽ biến thành một vòng xoáy.

Không biết sau này An Kim Hiền có thể buông tha chính mình hay không.

Trở lại căn hộ thì trời đã tối, Mộ Cẩm Vân thu hồi ánh mắt, kiểm tra điện thoại, quay đầu nhìn Tống Lâm ở bên cạnh: “Tối nay ăn gì đây, đầu bếp Lâm?” nhé!
Tống Lâm dừng xe, quay đầu lại liếc nhìn cô, nói: “Lẩu.”
Mấy ngày nay cô cứ luôn miệng kêu muốn ăn lẩu, khi trời lạnh, Mộ Cẩm Vân có chút thèm thuồng thứ này.

Vào tháng Ba, Hà Nội trở nên lạnh giá vào mùa xuân, và có những ngày, thời tiết còn lạnh hơn cả mùa đông thực sự.

Trong dịp Tết Nguyên Đán, Mộ Cẩm Vân đã được vỗ béo lên bốn cân, trong thời gian này, cô kiên quyết không để Tống Lâm nấu ăn, cô nấu bữa tối mỗi ngày.

Tay nghề của Mộ Cẩm Vân còn hạn chế, ít món đồ mặn, về cơ bản chỉ dùng món chay hoặc thịt lợn rán thái nhỏ.

Vì vậy, sau nửa tháng, cộng với việc có ý thức đi tập thể dục hơn, cô đã giảm được hai cân.

Kết quả là mấy ngày trước mấy người của Phòng Kế hoạch của Thụy Hiên rủ nhau đi ăn tối, Mộ Cẩm Vân nghe bọn họ nói đi ăn lẩu, thì bắt đầu thèm ăn.

Tống Lâm bị cô lải nhải mấy ngày liền nên hôm nay sai người mua nguyên liệu về, định làm lẩu ở nhà.

Người ưa sạch sẽ luôn cảm thấy đồ bên ngoài không sạch sẽ.

Mộ Cẩm Vân bây giờ bị Tống Lâm lôi kéo, cô cũng cảm thấy ăn ở ngoài hơi mất vệ sinh.

Cho nên mặc dù mấy ngày nay cứ kêu, nhưng cô cũng không có kéo Tống Lâm ra ngoài ăn lẩu, chỉ đợi Tống Lâm kêu người mang nguyên liệu tới nhà và làm lẩu.

Hơn nữa, nước dùng nhà làm là nguyên liệu thật, còn bên ngoài thì không biết nước dùng chế biến thế nào nữa.

Sau khi Tống Lâm đi họp về, anh đã đun một nồi nước dùng trong, khi anh ra ngoài đón Mộ Cẩm Vân thì nước dùng đã sẵn sàng ăn rồi.

Bây giờ về nhà, vừa kịp làm nồi lẩu uyên ương.

Sau khi Mộ Cẩm Vân biết anh quay về làm nước lẩu sau cuộc họp, không khỏi mỉm cười: “Anh Lâm, anh thật sự định dấn thân vào ngành phục vụ ăn uống sao?”
Nghe cô mỉa mai, Tống Lâm lạnh lùng nhìn cô: “Không muốn ăn sao?”
“Em sai rồi.”
Cô lặng lẽ ngồi xuống và quyết định không cười anh nữa.

Lâu rồi không ăn lẩu nên Mộ Cẩm Vân ăn hơi nhiều một chút.

Tống Lâm cho cô uống hai viên thuốc tiêu hóa, cô ngồi trên sofa nhìn Tống Lâm đang đeo tạp dề dọn dẹp: “Lần sau em sẽ không bao giờ ăn nhiều như thế nữa.”
“Ah.” nhé!
Anh chế nhạo, rõ ràng là không tin những lời vô nghĩa của cô.

Mộ Cẩm Vân: “...”
Cô liếc nhìn xuống bụng mình, mới giảm được có hai cân, e là sau tối nay lại lên lại rồi.

Mộ Cẩm Vân kéo dài bữa ăn trong hai giờ, và cô chỉ cảm thấy tốt hơn sau khi ra khỏi phòng tắm.

Tống Lâm thấy cô đi ra liền nhìn cô: “Giảm cân?”
“...”
Cô ngồi xuống bàn trang điểm và không nói gì với anh.

Anh hừ lạnh, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Quyển sách trong tay bị lấy đi, Mộ Cẩm Vân ngẩn ra một chút, quay đầu lại thì va vào cặp đồng tử màu đen của Tống Lâm, hỏi: “Tắm xong rồi sao?”
“Ừm.”
Anh trả lời, và tay anh không ngừng di chuyển quanh eo cô.

Cô cảm thấy hơi ngứa, vừa cười vừa nắm tay anh: “Anh làm sao vậy? Tắm xong thì đi ngủ thôi.”
“Giúp em tiêu hoá đồ ăn.”
Anh nói một cách nghiêm túc, cố định hai tay cô trên đỉnh đầu, nhìn xuống cô, đôi mắt đen sâu thẳm.

Mộ Cẩm Vân mới sửng sốt, anh đã cúi đầu hôn cô.

Bộ đồ ngủ trên người cô bị cởi ra một cách dễ dàng, khi nhìn thấy anh mở ngăn kéo, Mộ Cẩm Vân có chút khó hiểu: “Anh lấy...”
Nhìn thấy biện pháp an toàn, cô nhíu mày: “Không phải là muốn mang thai sao?”
“Ừm.”
Anh đáp lại bằng một phản ứng không nhẹ nhàng hoặc cũng không nghiêm trọng, nhưng anh ta không dừng động tác của mình lại dù chỉ một chút.

Mộ Cẩm Vân còn muốn hỏi gì nữa, nhưng miệng đã bị môi anh đè lại.

Hai người đã chuẩn bị mang thai một thời gian, đột nhiên có bao cao su, Mộ Cẩm Vân có chút không thoải mái.

Độ nhạy cảm của Tống Lâm bị giảm sút, nên cô bị quăng quật rất thảm.

Cuối cùng, Mộ Cẩm Vân liếc nhìn túi bao bì trên mặt đất: “Có phải anh cố ý không?”
Tống Lâm liếc cô một cái: “Em còn sức sao?”
“...”
Cô không dám nói nữa, kéo chăn bông bên cạnh che thân.

Anh nhìn cô một cái rồi buông tay quay người đi vào phòng tắm.

Nhìn bóng lưng của anh, Mộ Cẩm Vân không khỏi nhíu mày.

Rõ ràng là đã định mang thai từ trước, vậy sao đêm nay lại đột nhiên trở nên không muốn nữa? Cô cố chống lại cơn buồn ngủ, muốn đợi Tống Lâm ra hỏi cho rõ ràng.

Lúc Tống Lâm đi ra, thì cô sắp chìm vào giấc ngủ mê mệt.

Cuối cùng cũng đợi được anh đi ra, Mộ Cẩm Vân đưa tay lên xoa mặt.

Thấy cô vẫn còn thứ, Tống Lâm nhíu mày: “Không thoải mái sao?”
Cô lắc đầu vươn tay nắm lấy tay anh: “Sao tự nhiên anh lại đeo cái đó?”
Tống Lâm nhìn cô một cái: “Em rất muốn có con sao?”
Cô vừa định trả lời anh, anh lại đột nhiên hỏi: “Chỉ có hai chúng ta không phải tốt sao? Sao cứ phải có một đứa “đòi nợ thuê”
chen vào làm phiền chúng ta?”
“Người đòi nợ?”
“Nó không phải là người đòi nợ sao?”
Anh cau mày, với thái độ hoàn toàn khác với mong muốn trước đây của mình, nói: “Phải cho nó đi học và cho nó ăn.”
Cô có chút dở khóc dở cười, nói: “Chúng ta không thiếu tiền.

Những điều này nghiêm trọng lắm sao?”
“Nếu anh phá sản thì sao?”
Mộ Cẩm Vân sửng sốt một chút, lại càng cảm thấy khó tin: “Phá sản không có nghĩa là không có tiền.”
“Anh không muốn giảm chất lượng cuộc sống”.

“…”
Lý do của anh rất nực cười, và Mộ Cẩm Vân biết rằng không thể hỏi anh thêm câu nào nữa.

Cô đành phải để mấy câu hỏi lại trước: “Thôi, em buồn ngủ quá, anh đi ngủ đi, ngủ ngon nhé, anh Lâm ba tuổi.”
Người nằm phía sau ôm chặt lấy cô, nói: “Mộ Cẩm Vân, anh chỉ muốn em khỏe mạnh.”
Mộ Cẩm Vân mơ màng trả lời: “Em vẫn luôn khỏe mạnh.”
Vừa nói, cô vừa ngáp dài, cô không nhịn được nữa, mắt nhanh chóng khép lại.

Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Tống Lâm đã không còn trên giường.

Cô nhớ lại chuyện tối hôm qua, liền bò đến phía góc giường anh ngủ mở ngăn kéo ra, phát hiện bên trong toàn là bao cao su.

Mộ Cẩm Vân cau mày, với tình trạng thể chất hiện tại của cô, liệu đứa trẻ có thể đến được không còn là cả vấn đề, thế mà anh lại sỉ nhiều như vậy, thật sự không muốn con nữa sao? Nhưng rõ ràng trước đây anh rất muốn có con, vậy tại sao lại đột nhiên thay đổi quyết định? Cô không hiểu tại sao, họ ở bên nhau suốt thời gian qua, rốt cuộc Tống Lâm đã chịu kích thích gì? Thực sự trong một lúc Mộ Cẩm Vân không nghĩ ra.

Đảo Mộ Cẩm Vân chính thức ra mắt công chúng vào ngày mồng 3 tháng Tư.

Vào ngày ra mắt, Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm đã lộ diện trước truyền thông.

Hai người bắt chuyến phà đầu tiên đến đảo.

Nửa tháng sau, đảo Mộ Cẩm Vân bỗng chốc trở thành điểm nóng và trở thành địa điểm nổi tiếng trên mạng.

Mà Mộ Cẩm Vân cũng nhận được cuộc gọi từ Lý Minh Việt.

Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Lý Minh Việt nói với cô rằng Tống Lâm đã yêu cầu anh ta liên hệ với bệnh viện để làm phẫu thuật triệt sản.

Có tiếng gõ cửa, Mộ Cẩm Vân tỉnh táo lại: “Mời vào.”
Phương Hiểu Đồng mang một tài liệu tới: “Chủ tịch Vân, đây là đơn xin kinh phí cho dự án lần này từ bộ phận tiếp thị.”
“Để xuống trước đi.”
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Thư ký Đồng, bữa tối hôm nay, sắp xếp quản lý Đổng tới đó thay cho tôi, cứ nói là tôi thấy không khỏe.”
Phương Hiểu Đồng nhớ ra một chút, nói: “Vâng, chủ tịch Vân.”
“Không có chuyện gì nữa, cô có thể đi ra ngoài.”
Sau khi đọc xong, Mộ Cẩm Vân ký vào tài liệu mà Phương Hiểu Đồng vừa gửi tới, sau đó tắt máy tính rồi đi ra ngoài luôn.

“Tôi đã ký xong, tôi chuyện gì, phải đi trước, nếu có việc khẩn cấp thì liên hệ với tôi.”
“Vâng thưa chủ tịch Vân.”
Sau khi rời khỏi Thụy Hiên, Mộ Cẩm Vân bắt luôn taxi đến công ty Samsung.

Lý Minh Việt mỉm cười khi nhìn thấy cô: “Bà Tống, ông Lâm đang gặp khách bên trong.”
Cô gật đầu cười: “Cảm ơn thư ký Việt.”
“Bà Tống chỉ cần không cho ông Lâm biết là được.”
“Tôi biết rồi.”
Cô ở bên ngoài đợi một lúc, nhìn thấy Lý Minh Việt đón khách đi ra, Mộ Cẩm Vân liền đi vào.

“Sao em lại tới đây?”
Mộ Cẩm Vân không trả lời câu hỏi của anh, xoay người đóng cửa trước sau đó bước đến bên anh: “Tống Lâm, chúng ta nói chuyện đi.”
“Ừm?”
Tống Lâm cau mày nhìn cô ngồi xuống ghế trước mặt: “Nói về chuyện gì cơ?”
“Nói về chuyện anh muốn triệt sản.”
“Thư ký Việt nói cho em biết sao?”
Mộ Cẩm Vân đã đồng ý không khai Lý Minh Việt ra, nói: “Em đã xem những lịch sử tìm kiếm trên máy tính trong phòng làm việc của anh.”
Tống Lâm không nói gì, anh chỉ nhìn cô như vậy.

Đây là lần đầu tiên họ đối mặt với nhau như thế này kể từ khi kết hôn được hơn 8 tháng.

Mộ Cẩm Vân không ngờ rằng cô và Tống Lâm không bị phát sinh mâu thuẫn bởi những thứ tầm thường của cuộc sống, mà lại bị ngăn cản bởi chuyện có con.

Một lúc lâu sau, Tống Lâm nói: “Anh không muốn có con”.

Gương mặt anh lạnh lùng và nét mặt nghiêm túc.

“Tại sao?”
Thực ra cô không có nỗi ám ảnh nào với lũ trẻ, nhưng cô nghĩ Tống Lâm quá cô đơn rồi.

Đôi khi cô đi công tác và anh ở nhà, mặc dù anh không nói, nhưng cứ nửa tiếng lại nhận được tin nhắn Zalo là của anh, cô đều biết những điều đó.

Cô biết điều gì đã gây ra chuyện này, nhưng cô không thể thay đổi những gì đã xảy ra trong quá khứ.

Điều duy nhất cô ấy có thể làm đó là sinh cho anh một đứa con, một đứa thôi cũng được, ít nhất là để anh cảm nhận được tình thân.

“Trẻ con rất phiền phức.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui