Tay của Tống Lâm trực tiếp di chuyển ngang qua cô để tắt đèn, ánh sáng trong phòng cứ như thế mà mờ lại.
Chẳng bao lâu, anh trực tiếp nằm xuống, sau đó lãnh đạm nói hai chữ: “Đi ngủ”.
Mộ Cẩm Vân ngồi đó, phải mất một một lúc sau mới có phản ứng.
Chiếc giường một mét tám thực ra rất lớn, nhưng có thêm một người đàn ông trên giường thì sẽ trông không hề lớn nữa.
Mộ Cẩm Vân không dám động, hơi thở của người đàn ông bên cạnh không ngừng truyền tới, cô sợ anh bất thình lình mọc dậy, lôi cô ra làm.
Trời gần sáng, Mộ Cẩm Vân mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, đầu cô có hơi đau, thân thể ngồi ở trên giường có hơi đờ đẫn.
Khi nhìn thấy Tống Lâm, cô sững người một lúc, thấy anh đi tới, cô vô thức nắm chặt chăn bông của mình: “Tổng giám đốc Lâm”.
“Cô định ngủ trên giường cả ngày à? Anh ngồi trên ghế sô pha bên cạnh, ngả người ra sau, thờ ơ nhìn cô.
Mộ Cẩm Vân sửng sờ, vô thức mò mẫm lấy điện thoại di động, khi nhìn thấy thời gian trên đó, cô rất là xấu hổ.
Cô không ngờ rằng, mình trực tiếp ngủ một giấc đến mười giờ rưỡi.
“Tôi, tôi đi tắm rửa”.
Cô nghĩ Tống Lâm có chuyện gì đó nên không dám chậm trễ, trực tiếp nhảy vọt ra khỏi giường chạy vào phòng tắm.
Kết quả là vô tình chạy nhanh quá, khi đến cửa phòng tắm, cả người không đứng vững suýt ngã.
May mà Mộ Cẩm Vân đưa tay ra vịn lấy khung cửa, mới không để mình bị ngã.
Sau khi tắm rửa xong, Tống Lâm đã không còn trong phòng nữa.
Cô có chút không hiểu nhưng vẫn thay trang phục.
Bước xuống lầu thì thấy Tống Lâm đang gọi điện thoại, Mộ Cẩm Vân bước đến ghế sô pha và ngồi yên lặng ở đó.
Mộ Cẩm Vân vẫn chưa được ăn sáng, lúc này bụng có hơi đói.
Cô liếc nhìn điện thoại trên tay, đã là mười một giờ.
Lúc này Tống Lâm cũng đã cúp điện thoại, nhấc chân đi tới chỗ cô, ánh mắt quét qua người cô: “Cô muốn ra ngoài à?” Mộ Cẩm Vân sững sờ: một lúc: “Tôi, không có”.
Cô ấy vẫn chưa tìm được việc làm, không có bạn bè ở thành phố Hà Nội, cô ấy làm gì có việc để đi ra ngoài chứ? Tống Lâm khẽ nhếch lông mày, không nói gì.
Lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Mộ Cẩm Vân vô thức nhìn ra, Tống Lâm không thích tiếp khách, đây là điều mà Lý Minh Việt đã nhắc nhở cô chú ý khi cô còn làm thư ký cho anh.
Nhưng lúc này lại có người đến trước cửa nhà, cô không khỏi thắc mắc đó là ai.
“Cơm trưa, mở cửa lấy đi”.
Là Tống Lâm trực tiếp cắt ngang suy nghĩ của cô, nghe thấy lời này, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh cũng đang nhìn mình, cô nhanh chóng đứng dậy đi lấy đồ ăn trưa.
Khi cánh cửa được mở ra, người đưa đồ ăn trưa tới hơi sững sờ khi nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, có điều người đó cũng không nói gì, chỉ nhắc cô Vân chút rằng đồ ăn nặng và nóng, sau đó đưa cho cô hai cái túi lớn, sau đó rời đi.
Bữa cơm trôi qua rất lặng lẽ, so với Mộ Cẩm Vân lung ta lung túng thì Tống Lâm rõ ràng là bình thản hơn nhiều.
Anh đã ăn xong, chậm rãi lấy khăn giấy ăn lau tay, động tác ung dung tao nhã.
Mộ Cẩm Vân bị anh nhìn chằm chằm nên có chút khó nuốt, cô bỏ đũa xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tổng giám đốc Lâm, tôi có thể đi tìm việc làm không?” “Tôi có cản cô sao?” Anh nhướng mày, nói một cách bình thản.
Nghe được lời này, Mộ Cẩm Vân mím môi, cuối đầu nhìn cái bát trước mặt: “Cảm ơn”.
Lại rơi vào im lặng.
Bàn tay đặt trên đùi của cô không ngừng siết chặt, Mộ Cẩm Vân do dự gần hai phút, cuối cùng cũng lấy hết can đảm nói với người đàn ông đối diện: “Tổng giám đốc Lâm, anh có thể đi cùng tôi về nhà họ Mộ một chuyến được không?” Phòng tranh của mẹ vẫn nằm trong tay của Mộ Đình Nam.
Một mình cô đi về thì không thể đòi lại được trừ khi có Tống Lâm đi cùng.
Đêm hôm đó, Tống Lâm đã cướp cô đi khỏi tay Trương Minh Lâm, Mộ Đình Nam không thể nào không biết được.
Ban đầu ông ta dùng phòng tranh để uy hiếp cô quay về, bây giờ cô nhất định phải lấy lại phòng tranh từ tay ông ta.
Sau khi nói xong, cô ấy nhìn Tống Lâm, trên lưng đã lấm tấm mồ hôi.
Cả căn hộ rộng hơn hai trăm mét vuông, Tống Lâm không nói tiếng nào, trong nhà im ắng đến mức cô cảm thấy chạnh lòng.
Tống Lâm ném chiếc khăn giấy đã lau lên bàn: “Cô muốn đi lúc nào?” “Khi nào thì tổng giám đốc Lâm có thời gian rảnh?” Nghe thấy anh chịu mở miệng, Mộ Cẩm Vân mới cảm thấy mình vừa sống lại.
Hiện tại cô thật sự rất sợ anh, mặc dù cô đã nói muốn anh giúp đỡ, nhưng cô chỉ mới chuyển đến đây ngày đầu tiên đã bắt đầu đòi hỏi, cô sợ anh nói cô được voi đòi tiên.
“Chiều nay đi”.
Tống Lâm quyết định dứt khoát, cô vội vàng đứng dậy thu dọn bộ đồ ăn.
Tống Lâm nói rằng chiêu nay anh sẽ cùng cô trở về nhà họ Mộ, nhưng không nó rõ rằng khi nào anh sẽ vê.
Tối hôm qua Mộ Cẩm Vân ngủ không ngon giấc, sau bữa trưa cô có chút buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ, cô ngồi trên ghế sô pha chán nản đổi kênh tỉ vi chờ Tống Lâm đi làm.
Tống Lâm ăn trưa xong thì đi vào phòng làm việc, Mộ Cẩm Vân cũng không dám đi gõ cửa.
“Ngủ rồi đó à?” Khi giọng nam lạnh lùng truyên đến, Mộ Cẩm Vân gần như đã ngủ say trên ghế sô pha.
Bất thình lình nghe thấy giọng của anh, cô giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt: “Tổng giám đốc Lâm”.
“Đi thôi”.
Anh giơ tay cài chiếc nút cuối cùng trên đường viền cổ áo, chiếc áo sơ mi ôm sát trên người, ngoại trừ trái cổ ra thì không thể nhìn thấy gì khác.
Mộ Cẩm Vân chỉ nhìn một cái rồi nhanh chóng thu hồi tâm mắt, đứng dậy đi giày theo anh ra ngoài.
Hôm nay Tống Lâm không mang theo tài xế mà tự mình lái xe đưa cô đi.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở ghế phụ lái, bàn tay cầm điện thoại đổ mồ hôi, điều hòa trong xe có chút mạnh, cô lạnh đến nỗi môi có chút tái nhợt, nhưng lại không dám nói gì.
Mãi cho đến khi chiếc xe dừng lại, cô mới cử động một chút.
Tống Lâm quay đầu nhìn cô, tâm mắt rơi vào trên đôi tay cô, đôi mắt đen khẽ nhúc nhích, anh mở cửa bước xuống.
Trước khi lên xe, Mộ Cẩm Vân đã gửi một tin nhắn cho Mộ Đình Nam, nói rằng cô sẽ về nhà cùng với Tống Lâm.
Ngay khi cả hai bước xuống xe, Mộ Đình Nam đã tiến tới nghênh đón: “Tổng giám đốc Lâm, Cẩm Vân, hai người vất vả rồi”.
Phải nói rằng da mặt của Mộ Đình Nam dày thật, những chuyện mà ông ta làm đều không đáng làm người, lúc này còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà đối mặt với Mộ Cẩm Vân.
Mộ Cẩm Vân nhìn ông ta chỉ cảm thấy vô cùng buồn nôn.
Cô giơ tay ôm lấy cánh tay của Tống Lâm, mặt không cảm xúc nhìn Mộ Đình Nam: “Ngài Mộ, hôm nay tôi đến đây với mục đích gì thì chắc là ông cũng biết”.
Cô vừa dứt lời thì người đàn ông bên cạnh đột ngột động đậy, Tống Lâm rút cánh tay mà cô đang ôm lại.
“Phụt”.
Lúc này, Mộ Tinh Anh đang đứng phía sau Mộ Đình Nam, đột nhiên phì cười.
Sắc mặt của Mộ Cẩm Vân đanh lại, cô chưa kịp phản ứng thì đã có người nắm lấy tay cô.
Cô sửng sốt một giây, Tống Lâm đã lên tiếng: “Nắm tay thì thoải mái „ hơn”.
Giọng nói thư thả như gió mẹ mây bay, nhưng khi những người có mặt tại chỗ nghe thấy thì sắc mặt liền thay đổi.