Cô vốn tưởng rằng tối nay Tống Lâm sẽ không quay lại nhưng cũng không ngờ, cô vừa tắm rửa xong đi ra thì nhìn thấy người đàn ông đi vào.
Khi nhìn thấy Tống Lâm, tay đang lau tóc của Mộ Cẩm Vân đã đông cứng lại.
Cô nhìn Tống Lâm ở trước mặt, mím môi, một lúc sau mới gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lân”.
Anh liếc nhìn cô, vừa tháo cà vạt ra vừa bước đến bên tủ quần áo.
Thấy anh không lên tiếng, Mộ Cẩm Vân cũng không nói nữa, cô cầm máy sấy tóc đi đến bên phía sô pha, cắm máy sấy tóc, cô hơi nghiêng đầu để sấy tóc.
Cửa phòng tắm nhanh chóng bị đóng lại, cô ngẩng đầu nhìn một cái, ngón tay hơi phát lạnh.
Tóc của cô dài và dày, sấy khô được bảy tám phần cũng mất đến gần 20 phút.
Ngay khi Mộ Cẩm Vân đặt máy sấy tóc xuống thì Tống Lâm đã đi từ phòng tắm ra.
Áo choàng màu xám khoác trên người anh, phần thắt nút quanh eo được buộc rất tùy tiện, phần ngực để lộ ra một mảng da lớn.
Anh gội đầu và mái tóc ngắn lấm tấm nước.
Giọt nước dọc theo đường gò má rơi xuống ngực anh, cuối cùng không rơi vào áo choàng tắm, tiết chế mà quyến rũ.
Mộ Cẩm Vân nhìn vào mà khuôn mặt có chút nóng lên, cô vừa muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng lại không muốn bắt gặp đôi mắt đen kia.
Cô khẽ run lên, ánh mắt của người đàn ông, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một tia khẩn trương không thể cưỡng lại: “Lại đây”.
Nghe thấy giọng của anh, cả người Mộ Cẩm Vân cứng đờ lại.
Cô vô thức nắm lấy ngón tay mình, nhìn anh một lúc rồi mới đứng dậy đi tới.
Cô vừa bước đến bên giường thì Tống Lâm dang tay ra kéo cô lại.
Động tác của anh rất sạch sẽ gọn gàng, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng bị anh đè lên giường.
Cơ thể người đàn ông có mùi sữa tắm giống hệt cơ thể mình, hơi lạnh điều hòa thấm vào giường ở bên dưới cơ thể nên có chút lạnh nhưng người đàn ông ở trước mặt cô lại mang theo hơi ấm.
Cô bị kẹt ở giữa, sau lưng thì lạnh mà ở trước mặt thì nóng, trái tim cô đập nhanh hơn bao giờ hết.
“Mộ Cẩm Vân”.
Anh gọi cô Vânt tiếng, bàn tay anh đặt lên xương quai xanh của cô, ngón tay trỏ khé móc vào đó.
Cả người cô run rẩy, hai tay đặt bên hông vô thức nắm chặt lấy tấm khăn trải giường.
“Hôm nay tôi đã giúp cô”.
Nghe được lời nói của anh, Mộ Cẩm Vân không nhịn được nuốt nước bọt: “Tôi biết”.
Bởi vì lo lắng và còn có chút sợ hãi không rõ nguyên nhân, cô khua miệng và môi run lên.
Tống Lâm nhìn cô, lông mày khẽ nhúc nhích: “Biết là tốt”.
Anh nói xong, bàn tay vốn dĩ đang đặt trên xương quai xanh của cô thì đột nhiên đi xuống cổ áo của cô.
Mộ Cẩm Vân theo bản năng muốn đưa tay lên ngăn cản nhưng khi cô giơ tay lên được một nửa thì cô chợt nhớ ra lời Tống Lâm vừa nói.
Người qua người lại.
Vì cô đã đồng ý theo anh mà anh hôm nay lại giúp cô đến nhà họ Mộ lấy lại mọi thứ.
Về tình và về lý thì cô đều không thể từ chối.
Nghĩ đến đây, cô đã rút lại bàn tay vừa mới giơ lên nửa chừng.
Nụ hôn của người đàn ông chạm xuống, cô chỉ đơn giản là nhắm mắt lại.
Nhưng sau khi nhắm mắt lại thì mọi nụ hôn, mọi hành động của đối phương lại thể hiện càng rõ ràng hơn.
Hơi thở nóng bỏng phả vào người cô, cả người cô nhanh chóng nóng bừng lên.
Mộ Cẩm Vân có thể cảm nhận được tim mình đập càng ngày càng nhanh, như thể nó sắp nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.
Khi quần áo trên người cô được cởi ra, cô vô thức đưa tay lên và nắm lấy cánh tay của anh.
Động tác của anh dừng lại, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô, hừ nhẹ một tiếng: “Sao?” Tay cô buông lỏng, nghiêng đầu qua không dám nhìn vào mắt anh: “Tổng giám đốc Lâm, tôi hơi lạnh”.
Điều hòa ở trong phòng đúng là mở rất mạnh nhưng cô thực ra không lạnh, trong tình hình như vậy cô sao có thể lạnh được.
Chỉ là cả căn phòng sáng như ban ngày nên cô không có cách nào tiếp nhận được.
Nhưng Mộ Cẩm Vân lại không biết rằng nếu như bản thân mở miệng nói muốn tắt đèn thì Tống Lâm có thể tức giận hay không nên cuối cùng chỉ đành thay đổi cách nói.
Ngay khi câu nói của cô vừa dứt thì Tống Lâm giơ tay kéo chăn bông đắp lên cơ thể hai người.
Bằng một bàn tay to lớn, anh đã cởi bỏ quần áo ở trên người cô.
Nhưng áo choàng tắm ở trên người kia vẫn đang khoác trên người, nhưng sau một loạt động tác có chút lộn xộn thì cổ áo ở trước ngực đã mở rất rộng, thêm vào đó anh đang giữ phía trên cô nên Mộ Cẩm Vân có thể nhìn thấy da rất săn chắc ở bên trong từ khe hở.
Cô chỉ nhìn một cái rồi ngay lập tức nhắm mắt lại.
Tống Lâm nhìn cô, anh đưa tay cởi nút thắt ở trên eo mình, chiếc áo choàng tắm được anh cởi ra rất dễ dàng.
Anh cúi người xuống, một tay luôn qua lưng cô và nâng cô lên bằng lòng bàn tay sau lưng cô.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy trái tim mình trống rỗng, vô thức đưa tay ra muốn nắm lấy thứ gì đó nhưng lại vô tình kéo chăn xuống.
Hơi lạnh của điều hòa phả vào đập vào người hai người nhưng vẫn không thể xua tan hơi nóng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên của cô và Tống Lâm nhưng mặc dù như vậy thì cô vẫn rất lo lắng.
Mộ Cẩm Vân chỉ đơn giản nhắm mắt lại và cắn răng chịu đựng.
Từ đầu cho đến cuối, cô đều nhắm chặt mắt lại.
Khi vừa bắt đầu, Mộ Cẩm Vân mím môi để bản thân không phát ra tiếng nhưng Tống Lâm trực tiếp đưa tay cạy môi cô ra: “Kêu lên”.
Giọng nói của người đàn ông trâm hơn bình thường rất nhiều giống như hòn đá rơi vào trong hầm đá, rơi vào trong trái tim cô.
Mộ Cẩm Vân không nhịn được mở mắt nhìn anh một cái, vừa mở mắt ra, cô liền bắt gặp đôi mắt đen láy của đối phương.
Bên trong đôi mắt lạnh lùng ngày thường, bây giờ đang chìm dần giống như xoáy nước, cô nhìn vào và chỉ cảm thấy bản thấn như sắp bị hút vào.
Mộ Cẩm Vân không muốn kêu lên, căn phòng rất yên tĩnh nên tiếng động nhỏ cũng cao vút vô cùng.
Cuối cùng vẫn là Mộ Cẩm Vân thua.
Đầu óc cô trống rỗng và cảm giác mất kiểm soát không thể kiểm soát được khiến cô muốn lên đỉnh.
Khi một khoảng thời gian trôi qua, Mộ Cẩm Vân mới nhận ra bản thân đã làm gì.
Cô nhanh chóng buông tay ra, nghiêng đầu và nhắm mắt lại vừa thở hổn hển vừa khinh bỉ bản thân mình.
Trò chơi như vậy cứ diễn ra không liên tục bốn lần, đến lần thứ bốn cô không chịu được nữa, suýt chút nữa là khóc van xin anh.
Nhưng tiếng khóc lại càng khiến cho người đàn ông hung mãnh hơn, đến cuối cùng, hơi thở của Mộ Cẩm Vân vô cùng dồn dập.
Cô giơ tay đẩy Tống Lâm ra, ôm lấy đôi chân mềm mại của mình định đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì hai chân mềm nhữn ra không chống đỡ nổi, cô trực tiếp ngã xuống đất.
Mộ Cẩm Vân vô thức nắm chặt tấm khăn trải giường quấn quanh người, cô cũng không biết bản thân lúc này vẫn đang dè dặt cái gì.
Tống Lâm nhìn cô một cái, anh cầm khăn tắm ở bên cạnh khoác lên bước tới gần cô, cúi người xuống bế cô lên.
Cô hơi vùng vẫy nhưng ngay khi đôi mắt đen cụp xuống thì Mộ Cẩm Vân không dám động đậy nữa, cô gục trong lòng anh và có chút cam chịu.
Khi Mộ Cẩm Vân được đặt vào trong bồn tắm lớn, đến cuối cùng cô vẫn không có cách nào tiếp nhận chuyện này.