Vừa chợp mắt, Mộ Cẩm Vân nhận được điện thoại của Lợi Tín, đại khái ý tứ là anh ta là đã suy nghĩ cẩn thận nhưng vẫn cảm thấy không thích hợp lăm.
Bên kia nói rất nhiều, còn nói cái gì mà năng lực của cô rất xuất sắc, nhưng mà một số vấn đề nhỏ, Bla bla…
Mộ Cẩm Vân không xen vào, cô kiên nhẫn lắng nghe, sau đó chờ người kia nói xong: “Cô Vân, cô có còn nghe không?” “Tôi đang nghe đây, quản lý Lý”.
“Tốt rồi, tôi thật sự xin lỗi, chủ yếu vấn đề chính là ở bên tôi, nếu như cô thật sự cảm thấy được…” “Không sao, tôi rất vui được biết ngài.
Nếu không có chuyện gì thì cứ như vậy trước đã”.
“Được, được, vậy tôi sẽ không làm phiền cô”.
“Được”.
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân mím mOØI.
Kì thật, cô biết vì sao đối phương đột nhiên thay đổi, rõ ràng là vì Tống Lâm.
Tống Lâm người này, hẳn là nhiều người cũng không muốn mời, dù sao thỉnh về cũng chính là một vị Phật, nếu xảy ra chuyện gì cũng không dễ ăn nói.
Cô không nghĩ nhiều về điều đó, các công ty trong nước đều cố kị với Tống Lâm, cô có thể tìm các công ty liên doanh hoặc các doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài, chẳng qua là tốn thời gian mà thôi.
Tống Lâm nói rằng anh sẽ đến tối nay, sau khi Mộ Cẩm Vân ăn tối cảm thấy cả người hơi bồn chồn, đứng ngồi không yên.
Khi cánh cửa được đẩy ra, cô đang ngồi trên ghế sô pha mở TV, nhưng toàn bộ tâm trí của cô đều không đặt trên đó.
Nghe thấy âm thanh, cô vô thức nhìn sang.
Tống Lâm đi từ hành lang vào, mặc bộ tây trang tối màu mà cô đã nhìn thấy vào buổi trưa, và cổ áo sơ mi bên dưới vẫn được cài cúc ở trên cùng.
Thấy cô ngước lên, một đôi mắt đen láy nhìn thẳng.
Anh vừa đi tới, một bên giơ tay cởi cúc áo sơ mi của mình.
Ngón tay thon dài rơi vào trên cúc áo, Mộ Cẩm Vân nhìn thấy, chỉ cảm thấy mặt có chút nóng.
Anh bước bên cạnh cô rồi ngồi xuống, nhấc tay trái ném một tập tài liệu đến trước mặt cô: “Hôm nay Mộ Av,” Đình Nam cho người gửi đến đây”.
Bên cạnh là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, lãnh lão lại tùy ý.
Cô quay đầu nhìn anh vừa đúng lúc anh nghiêng đầu lại nhìn cô, ánh mắt nặng nề, ngón tay cô kinh ngạc run lên.
Mộ Cẩm Vân thu hồi ánh mắt, cúi người cầm lấy túi tài liệu trong tay, vặn dây thừng, tuyên bố cắt đứt quan hệ bên trong đã ký xong, trừ bỏ lần đó ra thì không còn gì nữa.
Cô nhớ tới lời nói của Tống Lâm ngày hôm đó, nhưng hiển nhiên là Mộ Đình Nam vẫn nhớ.
Tống Lâm hiển nhiên cũng nhận thấy điều đó, tâm mắt đặt ở tờ giấy trên tay cô, Sớm muộn ông ta cũng đem cổ phần công ty của cô giao ra”.
Anh nói một cách bình tính, nhưng Mộ Cẩm Vân nghe thấy thì tim nhảy dựng cả lên.
Sợ rằng Mộ Cẩm Vân thật sự không biết người đàn ông này khủng khiếp cỡ nào, bằng không sao còn dám có ý kiến.
“Đi tắm đi”.
Anh liếc nhìn cô, trực tiếp ném ra ba chữ.
Nghe được những gì anh nói, toàn thân Mộ Cẩm Vân đông cứng lại.
Sửng sốt một lúc, cô mới mở miệng nói: “Được rồi”.
Khi đứng dậy, dép bị ghế sofa chặn lại, cô lảo đảo một chút, cả người lại ngã ra ghế sô pha.
Cô vừa ngã ngược về phía sau, đầu đè lên trên đùi của Tống Lâm Đôi mắt của Mộ Cẩm Vân hơi động thì bắt gặp ánh mắt của cặp con ngươi đen láy.
Cô chỉ cảm thấy nhịp tim của mình đã lỡ mất một nhịp, cô nhanh chóng đứng dậy khỏi sô pha chạy lên lầu.
Mộ Cẩm Vân tắm giặt hết nửa giờ, cô không dám tắm quá lâu, nhưng cũng không muốn ra ngoài quá sớm, chỉ có thể tắm trong khoảng thời gian không dài cũng chả ngắn.
Khi cô mở cửa phòng tắm và đi ra ngoài, Tống Lâm cũng đã đi lên.
Hai cúc áo sơ mi của anh mở ra, cổ áo rộng mở làm lộ ra cơ bắp bên trong.
Lúc cô đi ra, anh đang nghe điện thoại quay đầu nhìn cô, tâm mắt của Mộ Cẩm Vân cứ như vậy rơi trên ngực anh.
Yết hầu của người đàn ông rất nổi bật, cô nhìn lướt qua, chỉ cảm thấy mặt rất nóng.
Mộ Cẩm Vân thu lại ánh mắt, chột dạ gọi anh một tiếng: “Tổng giám đốc Lâm, tôi tắm xong rồi”.
“UP Anh bình tĩnh đáp lại, sau đó lấy áo choàng tắm trong tủ ra, quay mặt bước vào phòng tắm.
Mộ Cẩm Vân phát hiện ra, anh rất thích mặc áo choàng tắm.
Nghĩ đến tối hôm qua, anh vừa động tay cởi áo choàng tắm, mặt Mộ Cẩm Vân lại nóng lên.
Suy cho cùng cô vẫn là người chưa từng nói qua quan hệ yêu đương, cho dù không phải một hai lần cùng Tống Lâm, nhưng đối với những chuyện như vậy, hai người vốn không có tình cảm, lại trực tiếp làm chuyện như vậy ngay từ đầu khi chưa quen biết nhau, trong lòng cô vẫn không có gì cách nào chấp nhận được.
Nhưng nếu không có cách nào chấp nhận thì sao, một khi rời khỏi Tống Lâm, Mộ Đình Nam có lẽ muốn đem cô gọt sạch.
Mộ Cẩm Vân lắc đầu, buộc bản thân ngừng suy nghĩ về điều đó.
Dù có là một cặp thì cuối cùng vẫn có thể không tốt đẹp.
Cô và Tống Lâm như vậy rất tốt, theo nhu cầu, không can thiệp vào nhau.
Thu hồi suy nghĩ của mình, Mộ Cẩm Vân bước đến bàn trang điểm, lấy sản phẩm dưỡng da ra và bắt đầu dưỡng da.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên từng âm thanh nhỏ, trong phòng yên tĩnh như vậy có chút rõ ràng.
Cô ngồi đó, nhịp tim không hề chậm lại.
Cánh cửa được đẩy ra, và chiếc gương trang điểm phản chiếu trực tiếp người đàn ông mặc áo choàng tắm màu xám.
Anh lại gội đầu, nước nhỏ xuống sườn mặt, lăn qua cần cổ, cuối cùng thấm vào áo choàng tắm.
Mộ Cẩm Vân nghĩ đến đêm hôm trước, cô mở mắt hai lần vào nửa đêm, một trong số đó nhìn thấy trên trán anh có mồ hôi, vừa mở mắt ra, mồ hôi đã rơi trên má anh …
Không thể nghĩ đến điều đó, tưởng tượng ra thì cảm thấy mình nóng bừng cả người.
Anh nhấc chân bước tới, tay Mộ Cẩm Vân rung lên, mấy cái chai và lon trước mặt cô rơi xuống, âm thanh keeng keeng lách nhách bán đứng sự khẩn trương của cô.
Lọ tinh dâu nguyên chất và bình xít lăn trên bàn trang điểm, Mộ Cẩm Vân chỉ có thể đỡ được bình xịt lớn, không cầm được bình tinh hoa.
Nhìn thấy lọ tinh dâu sắp rơi xuống đất, Mộ Cẩm Vân cảm thấy xót xa khi nhìn lọ tinh dầu trị giá mấy triệu này.
Không nghe thấy tiếng vỡ như mong đợi, bàn tay của người đàn ông trực tiếp bắt lấy cái chai.
Ngay khi Mộ Cẩm Vân nhìn lên, cả người Tống Lâm đã đến đi sau cô.
Trong gương, anh đang cúi đầu bắt đầu hôn cô, đôi mắt đen vẫn lạnh lùng.
“Căng thẳng cái gì?” Một bên hôn cô, một bên không thèm để ý mà mở miệng.
Mộ Cẩm Vân cầm chặt bình xịt đang trong tay, không dám nhúc nhích.
Tay anh trực tiếp rơi xuống cổ cô, vành tai đột nhiên bị cắn một chút.
Cô không khỏi run lên, giọng nói lạnh lùng của anh liên kê bên tai cô: “Cổ của cô rất đẹp”.
Giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy trong lòng hơi lạnh, nhưng thân thể lại nóng lên.
Anh vừa nói, ngón tay thon dài lại di chuyển xuống đặt trên xương quai xanh của cô: “Xương quai xanh đẹp, nhưng mà tôi càng thích…
Anh dừng lại, trước khi Mộ Cẩm Vân kịp phản ứng, Tống Lâm đã xé toạc quần áo của cô.
Hôm nay cô mặc bộ đồ ngủ tơ tằm có nút áo, hai tay anh kéo thế này, cúc áo bung ra, cô không mặc gì bên trong, cứ như vật một đường xuất hiện trước mặt anh.
Hai tay anh nắm lấy bầu ngực của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô, dường như anh nở nụ cười: “Ngực của cô”.