Tống Lâm đã nhấc chân bước tới, cô đứng đó sững sờ nhìn bóng lưng anh, mặt cô hơi nóng lên khi nghĩ đến việc vừa rồi nắm lấy ngón trỏ của anh.
Ngay sau đó, anh đã vượt qua kiểm tra an ninh, quay lại nhìn lại cô.
Mộ Cẩm Vân mím môi, nhanh chóng nhấc chân bước về phía trước.
Vì mùa hè nên cũng không mặc quá nhiều đồ, cô nhanh chóng vượt qua vòng kiểm tra an ninh.
Sau khi lấy điện thoại di động và vé, cô vừa đi được hai bước thì đã thấy Tống Lâm đang đợi.
Đây là lối VỊP nên cũng không có nhiều người.
Anh đứng đó, toàn thân lạnh lẽo khiến cô cảm thấy người nắm tay cô vừa rồi không phải là anh.
“Mộ Cẩm Vân?” Anh gọi cô khi thấy cô không hề động đậy.
Nghe thấy giọng nói của anh, Mộ Cẩm Vân nhanh chóng nâng chân lên phía trước.
Cô bước đến gần anh, ánh mắt rơi vào tay anh trong vô thức.
Nghĩ đến chuyện đã xảy ra vài phút trước, lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân cảm thấy mình không biết phải đặt tay như thế nào.
Cô không biết Tống Lâm có còn nắm tay không, tay cứng ngắc đặt ở bên cạnh cô, ngay cả tư thế đi đứng cũng có chút kỳ quái.
Đi được khoảng ba mươi giây, người đàn ông trước mặt không có nắm lấy tay cô, Mộ Cẩm Vân thở phào nhẹ nhõm.
Tống Lâm là một người như vậy, cô thà rằng hắn vĩnh viễn lạnh nhạt với mình còn hơn là hắn tỏ ra dịu dàng với chính mình.
Anh như một đoá hoa cà độc dược bên vách núi, khi hoa nở khiến người ta không thể không đi qua nhìn ngắm.
Là phụ nữ, lại là người không có kinh nghiệm tình cảm, thực sự sợ mình có nừa điểm làm không tốt.
Đó là một liều thuốc độc chết người, nhưng cô không thể không kiểm soát bản thân.
Lý Minh Việt sắp xếp cho họ ghế thương gia, cô ở cạnh Tống Lâm, bên cửa sổ.
Mộ Cẩm Vân sau khi ngồi cũng không dám nhúc nhích, máy điều hòa trong cabin hơi nhỏ, cô mặc váy nên khi trước cất cánh liên cảm thấy lạnh.
Nhưng nhìn Tống Lâm, Mộ Cẩm Vân vẫn từ bỏ ý định kiếm chăn.
Máy bay đã sớm cất cánh, Tống Lâm ở bên cạnh đã nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn hắn, nhìn nghiêng ngoài cửa, tay nắm chặt túi xách, trong lòng thất kinh, không khỏi nghĩ đến chuyện được anh nắm tay vừa rồi.
Tối hôm qua cô ngủ không ngon, chưa đầy hai mươi phút sau khi máy bay cất cánh, cô lập tức ngủ say.
Mất tổng cộng hai giờ từ Thành phố A đến Thành phố S.
Khi Mộ Cẩm Vân tỉnh dậy, máy bay đã sẵn sàng hạ cánh.
Cô động đậy thân mình một chút lại thấy rằng mình có thêm một chiếc chăn trên người, Tống Lâm bên cạnh đang xem hợp đồng.
Mộ Cẩm Vân sửng sốt, cô đột nhiên quay đầu nhìn sang, đôi mắt đen lạnh lùng, nên chỉ dám nhìn một chốc rồi quay đi.
“Cảm ơn chủ tịch Tống.
” Cô sững người một lúc trước khi nói, nhưng Tống Lâm không nói.
Cabin rất yên tĩnh, cô mím môi không nói gì.
Khi máy bay hạ cánh là thời điểm hoàng hôn rực rỡ nhất, một vùng sáng rộng lớn lan tỏa từ khoảng cách ngắn, khi bước xuống máy bay, bạn có thể nhìn thấy ánh sáng rực rỡ.
Cô khẽ kêu lên, Tống Lâm trước mặt đột nhiên quay đầu liếc nhìn cô.
Mặt cô hơi đanh lại, không dám nhìn xung quanh nữa.
Ngay khi hai người rời khỏi sân bay, xe đã đợi sẵn, Mộ Cẩm Vân đi theo Tống Lâm lên xe, sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối.
Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố S.
Xe vào thành phố sau khi xuống đường cao tốc của sân bay.
Thành phố S sau khi màn đêm buông xuống, cảnh đêm rất đẹp.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nghĩ về gần mười năm sống ở nước ngoài của mình, nghĩ lại thì chẳng còn gì ngoài tấm bằng tốt nghiệp và chồng sách.
Cho dù phong cảnh tốt đẹp đến đâu, cũng không có cảm giác thân thuộc, cô ấy giống như một bóng ma lang thang.
Lúc trở về nước lòng tràn đầy vui mừng nhưng có chút không nỡ, cuối cùng vẫn trắng tay, cuối cùng lại thành ra thế này.