Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân nhìn thấy Tống Lâm trong một cuộc họp, anh rất ít khi nói, nhưng mỗi lần anh ấy nói, đều nói trúng chủ đề.
Anh ta ngồi đó như một vị vua, chỉ cần cây bút trong tay anh ta động một chút là ánh mắt của những người trong triều đình đã bất giác đổ vào người anh ta.
Đối với những người không hiểu, một cuộc họp như vậy là rất dài và nhàm chán, nhưng đối với Mộ Cẩm Vân, nó giống như một bài học nhớ đời.
Mọi công ty đã nói xong về kế hoạch của họ, thực tế thì Mộ Cẩm Vân đã nhìn thấy những thứ này vào tối hôm qua, hầu hết họ đều đang bổ sung giải thích tại cuộc họp hôm nay.
Sau khi lật trang cuối cùng của PPT, Tống Lâm quay đầu lại và liếc nhìn cô.
Cô mím môi, toàn thân căng ra.
“Chủ tịch Tống?” Người đối diện nhìn Tống Lâm, hiển nhiên đang chờ ý kiến của anh.
Anh ta liếc nhìn Mộ Cẩm Vân không lạnh nhạt, “Thư ký Mộ, nói cho tôi biết ý kiến của cô.
” Ngay khi giọng nói của anh phát ra, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Mộ Cẩm Vân.
Cô khẽ run tay, cuối cùng cô cũng nhớ ra một vài vấn đề mà cô đã tổng hợp tối qua.
Cô liệt kê từng mục một, sau khi nói xong, cô vô thức nhìn vê phía Tống Lâm.
Anh không nhìn cô mà chỉ nhìn người đối diện, đưa ra vấn đề vừ cơ bản lại quan trọng nhất…
Tống Lâm, đừng nói là khẩu khí uy hiếp, miệng cũng rất sắc bén.
Sắc mặt người bên kia hơi đổi, hắn nhanh chóng nói tiếp: “Đạt Khoa muốn 20% lợi nhuận, dưới 20%, không cần bàn nữa.
” Ngay khi vừa mở lời, anh đã lãi 10% khiến nhiều người có mặt hít một hơi thật mạnh.
Mà Mộ Cẩm Vân lại nhìn anh, anh ngồi ở nơi đó vẻ mặt lạnh lùng, giống như một con sư tử ngạo nghẽ, lời nói vừa rồi lại nhẹ nhàng như việc quyết định đi ăn đồ tây.
Nhưng chính một câu nói nhẹ nhàng bình tĩnh như vậy lại khiến bầu không khí như sụp đổ.
Mộ Cẩm Vân ở bên cạnh, cảm thấy da đầu mình căng ra.
Đối với một dự án, Tống Lâm muốn 20% lợi nhuận ngay khi vừa mở miệng, thành thật mà nói, Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi tàn nhãn.
Mà dự án đầu tư này trước đây cô đều theo, thật ra sau khi tính toán kỹ lưỡng, cô mới biết lúc đầu bên kia đưa 10%, cao nhất cũng chỉ tăng 17%.
Mà Tống Lâm trực tiếp nói rằng đó là 20%, rõ ràng là vượt quá sức chịu đựng của đối phương, nhưng cũng không phải là quá nhiều.
Nếu bên kia muốn dự án này, vẫn có 40% cơ hội đồng ý.
Ngoài ra, Tống Lâm nói một câu chết người ngay khi anh mở miệng, và câu hỏi này rõ ràng đã làm cho vị trí của họ có chút đảo lộn.
Tình hình bế tắc được khoảng hai phút, Tống Lâm đột nhiên nói: “Chủ tịch Lâm, tôi xin lỗi,tôi không có nhiều thời gian.
Nếu anh chưa nghĩ kĩ thì tôi có thể đi trước.
.
” Anh nói, nhìn sang bên cô.
Mộ Cẩm Vân vội vàng đứng dậy đi theo anh ra ngoài, vừa đi được nửa đường thì nghe thấy Chủ Tịch Lâm nói: “Chủ tịch Tống, xin dừng bước!” Sau nửa giờ…
“Chủ tịch Tống, hợp tác vui vẻ.
” “Hợp tác vui vẻ.
” Mộ Cẩm Vân đứng nhìn hai người đã đạt được thỏa thuận, cô phải thở dài, cũng ngạc nhiên với việc nắm bắt nhân tâm của Tống Lâm.
Mặc dù 20% này có chút cao, nhưng với khả năng của anh ta, hoàn toàn không phải là quá đáng.
Cô và Tống Lâm đã mua vé trở lại Thành phố A vào ngày mai.
Để ăn mừng thành công của sự hợp tác này, Chủ tịch Lâm đã tổ chức một bữa tiệc ăn mừng vào đêm hôm đó.
Tống Lâm và Mộ Cẩm Vân đều được mời đến, vốn dĩ cô ấy nghĩ Tống Lâm sẽ không đến đó, nhưng cô không ngời Tống Lâm đột ngột thông báo cho cô tham dự tiệc mừng sau ba giờ chiều.