Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng


Mộ Đình Nam có lẽ biết Mộ Cẩm Vân sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, ông ta đứng dậy rời khỏi trước, để lại một câu cho Mộ Cẩm Vân: “Trước khi mẹ con chết đã để lại đồ cưới cho con, nếu con muốn trở về vậy tối hôm nay con hãy thức thời một chút cho bai Nếu con không cần đồ cưới kia và bức tranh của mẹ con vậy con thể rời khỏi cùng ba ngay bây giờ”.

Một câu của Mộ Đình Nam trực tiếp đóng băng cả người Mộ Cẩm Vân tại đó, không thể động đậy.

Cô ngẩng đầu nhìn Mộ Đình Nam, trong đôi mắt lạnh đều là sự lãnh lẽo: “Mộ Đình Nam, ông còn là người sao?” Mộ Đình Nam đang nằm mộng đẹp, lúc này cũng khoan dung nhiều với Mộ Cẩm Vân: “Sau này con sẽ biết, ba làm chuyện này là vì tốt cho con”.

Ông ta nói xong thì dùng sức đè vai cô thật chặt: “Yên phận chút!” Ông ta nói xong thì quay đầu nở nụ cười nịnh hót với Tống Lâm, sau đó rời đi, không hề quay đầu lại.

Phòng VỊP bị đóng lại, trong phòng VỊP cũng chỉ có hai người cô và Tống Lâm.

Mộ Cẩm Vân sống hai mươi ba năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải qua chuyện như thế.

Ba ruột của cô muốn cô đi tiếp đàn ông, mà đàn ông này không phải là người khác, chính là người đàn ông từng có hai lần tình một đêm với cô.

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tống Lâm ngồi trên ghế sa lông, anh cũng đang nhìn cô, tay khoác lên trên ghế sa lông, ngón trỏ hơi công lên, sờ sờ lớp da một cái.

Anh không nói lời nào, Mộ Cẩm Vân cũng không nói chuyện, trong phòng VIP một mảnh yên tĩnh.

Mộ Cẩm Vân thật sự không chịu nởi sự yên tĩnh này, cô mấp máy môi, đứng thẳng người cúi mình chào Tống Lâm: “Tổng giám đốc Lâm, chuyện hôm nay là Mộ Đình Nam tự chủ trương, không liên quan đến tôi, nếu ngài không có chuyện gì thì tôi liên đi trước”.

Cô nói một hơi, nói xong cũng không nhúc nhích, khẽ ngẩng đầu nhìn Tống Lâm trước mặt.

“Cô Vân”.

Anh mở miệng, gọi cô một tiếng.

Mộ Cẩm Vân nghe giọng nói của anh, trái tim khẽ run lên, hơi thở gấp gáp.

Cô có hơi sợ người đàn ông trước mắt này, hai người chạm mặt hai lần, cô ăn thiệt hai lần, hết lần này tới lần khác còn không thể nói ra miệng.

“Cô cảm thấy hôm nay cô tới đây, tôi sẽ để cô cứ đi ra ngoài như vậy?” Nghe anh nói, sắc mặt Mộ Cẩm Vân trực tiếp trắng bệch: “Tôi và anh không oán không hận, phụ nữ của tổng giám đốc Lâm dạng gì chẳng có, vì sao không giơ cao đánh khẽ tha cho tôi một mạng?” “Tôi có một thói quen, cho tới bây giờ tôi đều sẽ không để vịt đến miệng chạy mất”.

Cô bây giờ chính là vịt đến miệng của anh, bị Mộ Đình Nam trực tiếp đưa tới trước mặt anh, đổi ai cũng sẽ không ngốc như thế.

“Tổng giám đốc Lâm, dưa hái xanh không ngọt…
Nghe cô nói vậy, người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, chỉ là anh cười, trên mặt không có chút ấm áp nào: “Cô Vân vô cùng ngọt”.

“Tôi…
Mặt cô lúc đỏ lúc trắng, chuyện tối hôm đó bây giờ vẫn còn rõ mồm một trước mắt.

Nhưng làm sao có thể giống nhau, đêm hôm đó là cô hứa hẹn trước, bây giờ là cô bị ép tới tiếp khác, tình huống khác nhau.

Mộ Cẩm Vân ăn mềm không ăn cứng, Mộ Đình Nam ép buộc cô đi tiếp Tống Lâm, trong lòng cô mọc một cái gai, sao lại ngoan ngoãn nghe lời.

Cô cắn môi một cái, sắc mặt hơi lạnh lẽo: “Tổng giám đốc Lâm, không có người phụ nữ nào bị ba ruột mình đưa lên giường đàn ông còn có thể cười được.

Tống Lâm nhìn cô, không nói chuyện.

Hai người giằng co gần một phút, cuối cùng Mộ Cẩm Vân trực tiếp xoay người rời khỏi.

Cô vừa đi đến cửa, giọng nói lạnh nhạt của người đàn ông truyên đến từ phía sau: “Mộ Cẩm Vân, cô cảm thấy cô trốn lần này, cô còn có thể trốn tiếp lần sau sao?” Toàn thân cô cứng đờ, vội vàng kéo cửa ra, chạy mất dạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui