Phu Nhân Em Trốn Không Thoát


Lam Y Tịnh mơ một giấc mơ như tua lại toàn bộ từ ngày cô còn nhỏ ở cùng mẹ thật hạnh phúc cho đến ngày gặp gỡ Tô Húc Hoàn… một giấc mơ thật dài biết bao nhiêu niềm vui và nỗi buồn.
Khi cô tỉnh lại, nhìn thấy Thanh Liêm đang đứng bên ngoài gọi cho ai đó, bên cạnh Hữu Hữu đang nằm ngủ.

Tội nghiệp nhóc con, gương mặt vẫn còn đẫm nước mắt.
"Huy động toàn bộ anh em lại cho tôi… đại ca mà mất một cọng tóc, bọn chúng không còn đường sống." - Thanh Liêm nói vào điện thoại.
"Lục Kính Hoa sẽ chuẩn bị tẩu thoát rồi… nếu không bắt sống được thì thủ tiêu đi."
Lam Y Tịnh đứng phía sau Thanh Liêm nghe thấy, trong lòng vô cùng rối bời.
Cô đã nhớ lại mọi thứ…
"Thanh Liêm… tôi muốn gặp Hà Thiệu Dương."
"Phu nhân, cô quen biết lão già đó?" - Thanh Liêm có chút bất ngờ…
Chuyện anh vừa nói về Lục Kính Hoa, sợ phu nhân sẽ nặng lòng.
"Người quen cũ…"
Lam Y Tịnh ngồi trên xe để Thanh Liêm đưa đến băng Hải Đường.
Lúc cô đến, anh em trong Thiên Dương đã bao vây Hải Đường.
Nội bất xuất, ngoại bất nhập.
Hai bên đều án binh bất động.
"Phu nhân, sao cô lại đến đây, nơi này nguy hiểm lắm." - Lão Lục thấy Lam Y Tịnh liền chạy đến.
"Tôi không sao đâu." - Lam Y Tịnh nhìn về phía Thanh Liêm nói:"Thanh Liêm, tôi vào một mình được rồi."
"Không được, tôi phải bảo vệ phu nhân." - Người phụ nữ này xảy ra chuyện gì chỉ e đại ca không tha cho anh.
"Vậy chúng ta vào thôi."
Hà Thiệu Dương ngồi bên trong phòng khách nhìn thấy Lam Y Tịnh đứng phía trước cổng liền nhíu mày.
Đứa trẻ này, không sợ trời không sợ đất… dám dẫn xác đến nơi này.
Cánh cổng lớn mở ra, người của Hà Thiệu Dương đưa Lam Y Tịnh và Thanh Liêm vào trong phòng khách.
Cô nhìn thấy Tô Húc Hoàn và Hà Siêu ngồi trên bàn trà, ánh mắt anh nhìn lên vết thương trên đầu cô đầy lo lắng.
"Tô phu nhân phải không, hôm nay lão già này lại vinh hạnh đón tiếp cả hai vợ chồng Tô gia." - Hà Thiệu Dương cười nói.
"Đưa con gái này… hôm nay con đến cứu cha hay cứu người muốn giết cha của con." - Lục Kính Hoa mỉa mai.

"Ông không xứng đáng làm cha của tôi, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ có mẹ mà thôi." - Lam Y Tịnh ghét bỏ nhìn Lục Kính Hoa.
"Mày… đúng là con hoang."
Lam Y Tịnh bật cười nhìn về phía Hà Thiệu Dương…
"Hà tổng, ông còn nhớ Hà Như Sương không?"
Hà Thiệu Dương nhíu mày…
"Tôi là con gái của Hà Như Sương."
Hà Thiệu Dương như muốn giấu đi cảm xúc…
Đứa trẻ này, vậy mà lại là con gái của Hà Như Sương.

Năm đó, vì đi theo giang hồ nên ông ta bị truy sát… vợ của ông ta vì vậy mà bế con trốn đi, trách móc ông vì dính tới giang hồ mà liên lụy vợ con.
Từ đó, ông mất liên lạc tới vợ con và cũng không muốn có bất cứ mối quan hệ khác.
Đứa con gái năm đó của ông, tên là Hà Như Sương.
Bức ảnh mẹ cô vẫn luôn giữ chính là ảnh gia đình có mặt của Hà Thiệu Dương.
Cô đã nhận ra ông ta từ lần trạm chán trước… nhưng tình huống đó cô không muốn nói ra.
"Ông có muốn nhận hay không, Hà tổng?" - Lam Y Tịnh hỏi.
"Nhận… mẹ của con có khỏe không?"
Lam Y Tịnh cười trong nước mắt:"Bà ấy đã mất rồi… người gây ra đau khổ cho cả đời bà ấy chính là ông ta…"
Lam Y Tịnh chỉ về phía Lục Kính Hoa.
Hà Thiệu Dương nhìn về phía hướng tay của Lam Y Tịnh.
Tô Húc Hoàn có chút bất ngờ… thì ra cô là cháu gái của Hà Thiệu Dương.
Đúng là trái đất thật tròn.
"Lão Lục…"
Lục Kính Hoa dường như đã nhận ra điều bất lợi liền chột dạ.
"Có hiểu nhầm gì phải không?"
"Hiểu nhầm gì chứ, chính ông là người đã hãm hại đời của Hạ Như Sương, bắt ép Lam Trung đứng ra chịu trách nhiệm… sau đó vì Tô phu nhân cưới Tô tổng nên mới nhận lại để lợi dụng phu nhân… Ông còn ác độc hơn cầm thú, mang con gái của mình làm mồi nhử để cứu đứa con trai bị bắt giam của ông khiến Tô phu nhân một chút nữa thì mất mạng." - Hà Siêu đáp.
Hà Thiệu Dương tức giận đến đỏ mặt, ánh mắt hướng về phía Lục Kính Hoa:"Lục Kính Hoa, ông giám đối với con gái và cháu gái tôi như vậy… tôi có điên mới giúp ông."

"Đó là chồng của tôi.

Ông có chịu thả không?" - Lam Y Tịnh chỉ về phía Tô Húc Hoàn.
Tô Húc Hoàn nhìn cô bật cười… hôm nay vậy mà anh được phu nhân hộ giá, đến tận hang cọp để cứu anh…
"Thả, tất nhiên phải thả.

Húc Hoàn, hiểu nhầm thôi… ta cũng không có ý là hại cháu."
Thanh Liêm bĩu môi, nhận cháu cũng nhanh lắm.
Ông ta thử động đến đại ca xem, còn mạng hay không?
"Hà tổng, có thể đưa người đi rồi phải không?" - Tô Húc Hoàn đứng lên đáp.
Lục Kính Hoa lại không ngờ đến phút cuối cùng sau một kế sách tẩu thoát hoàn mỹ nắm chặt tình thế của ông ta lại xoay chuyển nhanh như vậy.

Ông ta quỳ xuống đất, tiến về phía Lam Y Tịnh van xin:"Con gái, tốt xấu gì chúng ta cũng là cha con, con không thể thấy chết không cứu, phải không… con gái, là do cha sai, cha đê tiện… cầu xin con hãy cứu cha."
Lam Y Tịnh nhìn Lục Kính Hoa là bất động… cô không ngờ người cha thật sự của cô lại hèn hạ như vậy… dám làm nhưng lại không dám nhận.
Không đợi cô kịp suy nghĩ, Lục Kính Hoa đã đứng lên siết lấy cổ cô, trong túi rút ra một con dao đưa vào cận kề cổ Lam Y Tịnh.

Hắn ta lui về phía sau, lấy Lam Y Tịnh về phía trước che chắn…
"Lục Kính Hoa, mau thả cháu gái tôi ra." - Hà Thiệu Dương đưa súng về phía Lục Kính Hoa thét lên.
Tô Húc Hoàn bước đến gần một bước, trên tay không có vũ khí tiến đến.
"Lục Kính Hoa, ông cũng biết bên ngoài kia có hai băng nhóm khét tiếng máu lạnh đang đợi ông.

Ông chỉ bắt cô ấy làm con tin thì e khó có đường thoát… ông bắt tôi thay cho cô ấy không phải rất dễ sao… Thiên Dương hội bị khống chế nghe theo lời ông… đừng nói là một Hải Đường…ngay cả mười Hải Đường cũng muốn dẹp là dẹp."
Hà Thiệu Dương tức giận mắng:"Nhóc con, cậu xem thường chúng tôi vừa thôi."
"Lục Kính Hoa, ông có giỏi thì giết tôi đi… tôi chết ông cũng không có đường sống." - Lam Y Tịnh đau lòng nói… vậy mà cô lại có một chút yếu lòng vì máu mủ.
"Câm miệng hết đi… Tô Húc Hoàn…cũng chính là do mày mới có ngày hôm nay.


Rõ ràng mày biết nó là con gái của tao, mày yêu nó thì ít ra phải nể mặt tao là cha nó.

Nhưng mày hết lần này đến lần khác hủy hoại Lục thị, hủy hoại Lục gia thân bại danh liệt.

Đứa con gái này, tao thà giết chết chứ không gả cho mày." - Lục Kính Hoa hét lên như mất đi lý trí.
Thanh Liêm muốn ra tay… nhưng con dao đang cứa vào cổ Lam Y Tịnh… máu đã rơm rớm chảy ra… anh sợ ông ta làm liều nên chưa có cơ hội.
"Mau bỏ hết vũ khí xuống… ra lệnh cho bọn chúng bỏ hết vũ khí xuống… cho đến khi tao lên tàu rời đi tụi mày muốn giờ trò thì tao sẽ giết nó."
"Hà Siêu, chuẩn bị theo ý ông ta đi." - Tô Húc Hoàn ra lệnh.
"Buông cô ấy ra trước đi, tôi hứa sẽ thả ông đi." - Tô Húc Hoàn xót xa nhìn máu trên vết thương của cô.
"Húc Hoàn… đừng lo cho em." - Lam Y Tịnh mỉm cười nhìn anh.
Anh đã từng sợ kéo cô vào sự thù hận này.
Xem ra những gì anh lo sợ nhất đều đã xảy ra.
"Lão Lục, Húc Hoàn đã nói sẽ để ông đi rồi mà, ông buông con bé ra đi.

Chuyện cũ đã qua rồi, lúc đó có lẽ ông không biết Như Sương là con gái của tôi… nhưng dù sao con bé cũng là con gái ông, cháu gái của tôi… chuyện để ông rời đi quá đơn giản mà, sao ông lại làm tổn thương con bé." - Hà Thiệu Dương nhẹ nhàng nói.
"Đừng hòng qua mặt tôi, con cáo già ăn miếng trả miếng như ông lại nói chuyện tình nghĩa, tôi khinh." - Lục Kính Hoa mỉa mai.
"Đại ca, chuẩn bị xong rồi." - Đàn em trong Thiên Dương hội chạy vào báo cáo.
"Tô Húc Hoàn… mày lái."
Tô Húc Hoàn gật đầu.
Tô Húc Hoàn ngồi lên vị trí lái xe ra bến cản.

Phía dưới là Lục Kính Hoa vẫn đang khống chế Lam Y Tịnh.
"Chỉ cần mày giở trò, con dao này không ngại xiên vào cô cô vợ nhỏ bé của mày." - Lục Kính Hoa dọa.
Tô Húc Hoàn không đáp, lái xe rời đi.
Phía sau Thanh Liêm lái một chiếc moto chạy đường vòng… đi trước một bước đến bến cảng.
Phía sau, Hà Siêu và Hà Thiệu Dương cùng đàn em lái xe đuổi theo sau.
Trên xe, Lục Kính Hoa bắt Tô Húc Hoàn tăng tốc bỏ lại đoàn xe phía sau… và đi theo hướng ông ta hướng dẫn…
"Mày nổi tiếng lắm phải không, tay đua không đối thủ… đừng có giở trò với tao."
"Y Y… bám chắc vào."
Tô Húc Hoàn tăng tốc… chiếc xe lao vun vút trong gió.

Phía sau Hà Siêu nhận ra khác biệt…
"Thanh Liêm, xe của Tô tổng chuyển hướng rồi."
Thanh Liêm chửi bậy một câu, sau đó lái xe rời khỏi bến cảng.
Nơi Tô Húc Hoàn được Lục Kính Hoa ra lệnh dừng lại là một bến cảng nhỏ, một bên là biển sâu, một bên là vách đá.

Ở đó đã chuẩn bị sẵn một chiếc cano có sẵn người đang đợi.
Lục Kính Hoa kéo Lam Y Tịnh xuống xe…
"Thả cô ấy ra… ông đi đi."
"Mày có quyền gì ra lệnh ở đây.

Tao đã mất hết tất cả thì mày cũng phải mất đi thứ quan trọng nhất này, mày sẽ không bao giờ có được hạnh phúc."
"Lục Kính Hoa, ông là kẻ đê tiện… tôi thà chết cũng không muốn làm con gái ông." - Lam Y Tịnh tức giận.
"Không muốn thì sự thật cũng không thể thay đổi, dòng máu trong người mày là của tao.

Tao giết mẹ của nó… nó lại yêu con gái của tao…hahaha."
Lam Y Tịnh đã từng không muốn nghĩ đến rằng cô là con gái của kẻ đã giết chết mẹ anh, là con gái của kẻ mà anh luôn muốn trả thù.
Nhưng… dù anh có quyết định ra sao… thì ông ta cũng đáng nhận cho những gì mà ông ta đã gây ra…
Lục Kinh Hoa lôi Lam Y Tịnh lên cano đã chuẩn bị sẵn.
"Lái đi." - Lục Kính Hoa ra lệnh.
Nam thanh niên lái cano thân hình vạm vỡ, đội một chiếc nón lưỡi trai đen che đi nửa khuôn mặt.
Hắn ta không khởi động máy, nhanh như chớp đoạt được con dao từ trong tay Lục Kính Hoa vì hắn không cảnh giác.
"Mày… mày là ai.?"
"Lục tổng, xin thứ lỗi."
"Tử Lâm, thằng phản bội." - Lục Kinh Hoa tức giận.
Lam Y Tịnh được Tô Húc Hoàn đỡ lấy ôm chầm vào lòng.
Bên dưới, Tử Lâm vô ý bị Lục Kính Hoa xô ngã xuống biển… hắn ta dùng súng giấu sẵn trong người nhắm về phía Tô Húc Hoàn và Lam Y Tịnh.
Lam Y Tịnh xoay người về phía vách núi nên không nhìn thấy gì, chỉ biết Tô Húc Hoàn ôm cô thật chặt, xoay người nữa vòng… cô nhìn thấy Lục Kính Hoa đưa súng về bọn họ.
"Đoàng."
Tiếng súng âm vang cả núi rừng, từng đàn chim hoảng loạn bay tìm nơi trốn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận