Buổi sáng, Lam Y Tịnh dậy rất sớm để chuẩn bị bữa sáng, lúc cô định đến gọi Tô Hữu Hữu dậy thì nhìn thấy cửa phòng của con trai nhẹ mở ra.
Bên trong Hà Thiên Thiên mặc chiếc áo sơ mi dài rộng của Hữu Hữu nhẹ nhàng di chuyển từ phòng Hữu Hữu chạy về phòng của cô bé.
Lam Y Tịnh ôm trán… con bé chỉ vừa mới mười tám tuổi đêm hôm qua, Tô Hữu Hữu đã làm càn.
Bước vào phòng con trai, bên dưới là quần áo vứt lung tung, nhìn cũng biết con trai đêm qua đã dày vò con bé ra sao… hai cha con nhà này thật giống nhau.
Lam Y Tịnh kìm nén tức giận quay về phòng ngủ, nhìn Tô Húc Hoàn đang thay y phục chuẩn bị đến Tô thị liền bước đến thắt cà vạt cho anh nói:"Anh bớt chút thời gian dạy dỗ con trai anh, Hữu Hữu đã lớn rồi em không tiện mắng thằng bé."
Tô Húc Hoàn nhìn gương mặt có chút giận của Lam Y Tịnh liền đáp:"Chọc giận em sao?"
Lam Y Tịnh lắc đầu:"Anh xem con trai của anh đi con gái nhà người ta mới sinh ra đã đòi bắt về nuôi, con bé chỉ vừa tròn mười tám tuổi thôi đã dụ dỗ con bé làm chuyện đó rồi.
Cha con nhà anh, thật biết hưởng thụ quá rồi."
Chuyện của Tô Hữu Hữu, sao lại lôi anh vào mắng chung một chỗ như vậy.
Nhưng nếu vợ mắng để bớt giận, thì Tô Húc Hoàn cam chịu bị mắng.
Anh gật đầu:"Đúng là cầm thú mà."
"Sao anh lại mắng con em là cầm thú." - Lam Y Tịnh cáu.
Tô Húc Hoàn:"..."
Con của anh thì em mắng được, không để chút mặt mũi.
Đến khi anh mắng, thì em không cho mắng con em.
Lý lẽ này chỉ ở nhà họ Tô có mà thôi.
"Bà xã, đừng giận nữa, được rồi anh sẽ nói chuyện với Hữu Hữu…em an tâm." - Tô Húc Hoàn dẻo miệng.
Lam Y Tịnh lúc này đã nguôi giận đi ra ngoài dọn bàn ăn sáng cho cả gia đình.
Hà Thiên Thiên sau khi tắm xong mới phát hiện trên người có rất nhiều dấu hôn xanh đỏ, sau đó lại nhớ lại chuyện đêm qua… liền đỏ mặt.
Lúc cô đi ra ngoài thì Tô Y Đình đã ngồi bên cạnh Tô Húc Hoàn ríu rít nói chuyện, nhìn thấy Hà Thiên Thiên bước ra liền ngạc nhiên.
"Chị dâu, chị qua khi nào vậy?"
Hà Thiên Thiên cười cười ngượng ngùng:"Đêm qua chị về nhà cùng với anh trai em."
Tô Y Đình nhận ra cái gì đó liền chạy đến khoác tay Hà Thiên Thiên nói tiếp:"Chị dâu, đêm qua hai người ở chung một phòng hả?"
Tô Húc Hoàn cóc đầu Tô Y Đình một cái rõ đau, nghiêm mặt:"Con nít ăn nói linh tinh."
Tô Y Đình bị đánh oan liền bĩu môi:"Giận baba luôn, con đi tìm sư phụ méc sư phụ baba ăn hiếp con."
Chắc Tô Húc Hoàn sợ Thanh Liêm… cũng sợ thật, sợ cậu ta dạy hư con bé của anh.
"Chào bác Tô, con chào mẹ."
Tô Húc Hoàn mỉm cười nói:"Từ giờ gọi bác Tô là baba như Y Đình luôn cũng được…"
Hà Thiên Thiên khẽ cúi mặt… cô đủ tuổi rồi, ba mẹ của anh Hữu Hữu đang muốn rước cô về Tô gia phải không?
Tô Hữu Hữu bước ra khỏi phòng ngủ, đêm qua quả thật đã làm khó anh, vất vả lắm mới kìm nén được bản thân mà chợp mắt.
Nhìn thấy Thiên Thiên đang ngồi cùng ba mẹ anh, cảm giác cô chính là người thân của anh rồi… có lẽ phải nhanh chóng thưa chuyện với sư phụ của anh.
"Ngủ ngon không?" - Tô Hữu Hữu ngồi bên cạnh Hà Thiên Thiên ôn nhu hỏi.
Lam Y Tịnh khinh bỉ, dày vò con gái người ta rồi làm ra vẻ không hay không biết, muốn đóng kịch với phụ huynh.
"Ngủ ngon lắm ạ." - Hà Thiên Thiên mỉm cười đáp.
Tô Húc Hoàn cảm thấy con trai anh còn tốt hơn anh ngày trước… nuôi vợ từ bé, không cần mưu hèn kế bẩn để có được vợ như anh.
Vợ anh cũng thật là, thằng bé đợi mãi cô vợ nhỏ mới đủ tuổi… dù sao cũng sẽ kết hôn, ăn trước một chút cũng không gọi là quá đáng.
Điện thoại Hà Thiên Thiên vang lên, mẹ cô tìm nên Hà Thiên Thiên đành xin phép ra về… hai nhà sát vách, bước mấy bước là đến nhưng Tô Hữu Hữu nhất quyết đưa cô về.
"Anh Hữu Hữu, em vào nhà đây… anh về đi." - Hà Thiên Thiên xoay người tạm biệt anh.
Tô Hữu Hữu mỉm cười sau đó cúi người hôn lên má cô, khẽ nói vào tai cô:"Thiên Thiên, sau này không được phép bỏ trốn nữa, anh muốn nhìn thấy em khi thức dậy."
Hà Thiên Thiên đỏ mặt, vội chạy vào nhà.
Khi Tô Hữu Hữu quay về nhà, Lam Y Tịnh nháy mắt với Tô Húc Hoàn để anh dạy dỗ con trai nhưng Tô Húc Hoàn lại làm như không nhìn thấy.
"Hữu Hữu, con có định sáp nhập Thiên Hữu Nhất Nhất vào Tô thị không… có Tô thị làm chỗ dựa công ty của con có thể phát triển ra thị trường Châu Âu." - Tô Húc Hoàn nói.
Tô Hữu Hữu dừng một chút lại nói:"Ba… con muốn lấy Thiên Hữu Nhất Nhất làm sính lễ đến hỏi cưới Thiên Thiên… sáp nhập với Tô thị không thích hợp."
"Được, con đã quyết thì ba không ý kiến, những chuyện hôn nhân là chuyện hệ trọng, con nên suy nghĩ cho kỹ trước khi ra quyết định."
Ý Tô Húc Hoàn nói là về thời gian, con bé còn nhỏ, còn bốc đồng.
"Cái gì mà suy nghĩ cho kỹ… anh muốn con trai anh là kẻ không có trách nhiệm với con gái nhà người ta sao.
Tô Hữu Hữu, ai dạy con ức hiếp con bé như vậy hả… con bé chỉ mới tròn mười tám tuổi mà thôi."
"Là mười tám tuổi một ngày, lúc tụi con thân thiết là đã qua ngày mới rồi… xem như đã bước qua tuổi mười chín." - Tô Hữu Hữu đáp.
Tô Húc Hoàn nhìn Lam Y Tịnh lắc đầu, chuyện riêng tư của bọn trẻ, không nên nóng vội xen vào.
"Baba hôm nay con muốn đến Tô thị một chuyến, dù sao sắp tới con cũng nên phụ giúp baba điều hành Tô thị."
Tô Húc Hoàn rất hài lòng với đứa con trai này, đứa trẻ chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Văn phòng tổng giám đốc Tô thị,
Tô Hữu Hữu mang cafe đặt lên bàn cho Tô Húc Hoàn, sau đó lại ngồi đối diện cha mình, không biết nên bắt đầu từ đâu.
"Cần baba giúp con?"
Tô Hữu Hữu đối diện với baba, không dám ấp úng liền mạnh dạn nói:"Baba… lần đầu của mẹ con chính là baba phải không?"
Tô Húc Hoàn đang uống cafe liền bị sặc…
"Khụ… sao con lại hỏi vấn đề này… tất nhiên ba mẹ chính là lần đầu của nhau rồi."
Tô Hữu Hữu ra vẻ phấn khởi:"Lần đầu thấy người đó rất đau đớn… thì phải làm cách nào để họ không đau nữa ạ… nhìn cô ấy đau đớn con không nỡ động."
Tô Húc Hoàn im lặng một chút… thật ra lần đầu của anh và Lam Y Tịnh anh nào có nhớ… chắc là đã dày vò cô ấy mà không quan tâm đến cô ấy đau đớn ra sao… anh thật tệ mà.
Lần thứ hai, lúc đó hai người đang hiểu nhầm nhau nên coi như anh ***** *** Lam Y Tịnh đi, chuyện đáng xấu hổ này sao có thể kể cho con trai nghe.
Nhưng con trai đã mạnh dạn hỏi kinh nghiệm, trong mắt con trai Tô Húc Hoàn chính là tài giỏi nhất, thành công nhất nên không thể để mất hình tượng được.
Sau đó, Tô Húc Hoàn truyền hết tất cả kinh nghiệm giường chiếu của bản thân cho con trai, khiến Tô Hữu Hữu phải há miệng kinh ngạc, đúng là baba anh chính là tài sắc vẹn toàn, không có gì là không biết.
Tô Y Đình năm nay mười bảy tuổi, nhìn vẻ bề ngoài có phần già dặn hơn lứa tuổi, ở trường biết bao nhiêu thiếu gia đeo đuổi nhưng Tô Y Đình đều khinh ghét… người tình trong mộng của cô phải vừa đẹp trai, vừa ranh ma như sư phụ Thanh Liêm cô mới cho vào mắt.
Con gái duy nhất nhà họ Tô rất nổi tiếng ở thành phố A, tuy chưa đủ mười tám tuổi nhưng rất có nhiều mối có ý định muốn kết thông gia với nhà họ Tô.
Y Đình chán ghét ngồi tựa vào ghế trong phòng tập của Thanh Liêm.
"Đình Đình, sao con ở đây?" - Thanh Liêm xoa đầu Tô Y Đình.
"Baba lúc nào cũng bám lấy mẹ, anh hai quay về cũng đã có chị Thiên Thiên rồi, không có ai chơi với con."
Thanh Liêm bật cười:"Vậy phải kiếm cho Đình Đình của chúng ta một người bạn trai được không?" - Thanh Liêm đẩy chiếc ghế trượt của Y Đình xoay lưng lại nhìn đám thanh niên đang luyện võ hất mặt nói:"Tùy ý chọn một người, sư phụ cho con."
Tô Y Đình khinh bỉ nhìn Thanh Liêm liền trề môi:"Con không thèm, sư phụ và sư mẫu mau sinh một bé trai… sau này con sẽ là đại tỷ giàu có bao nuôi tiểu bảo bảo."
"Bé ngốc, đừng giận nữa, sư phụ đưa con đi xả giận."
Đi xả giận, Tô Y Đình bật cười nhanh chóng chạy theo Thanh Liêm.
Thanh Liêm chở Tô Y Đình trên chiếc mô tô phân khối lớn, đi theo sư phụ là vui vẻ nhất.
Dừng lại trong một khu bắn súng, Thanh Liêm đeo cho Tô Y Đình tai nghe chống ồn, đưa khẩu súng hơi cho cô nhóc liền nói:"90/100 sư phụ sẽ dần cho Tô Hữu Hữu một trận thay con hả giận."
Tô Y Đình cười tít cả mắt.
Cô nhắm vào bia đạn, nhắm bắn liên tục 10 phát, bảng điểm hiện lên 95/100.
Thanh Liêm xoa đầu cô, đúng là con nhà nòi có khác.
Lúc này, bên cạnh Tô Y Đình là một nam thanh niên cũng đang bắn súng bảng điểm hiện lên 100/100.
Ở đây cứ ai có thể bắn 100/100 thì sẽ phát lên một đoạn nhạc tán dương, thông tin người bắn sẽ được hiện lên bảng điện tử lớn.
"Hướng Hàn." - Tô Y Đình tò mò nhìn thanh niên bên cạnh.
Hướng Hàn nhìn về phía Tô Y Đình đang chăm chú nhìn anh ta, anh ta liền nhoẻn cười với cô rồi rời đi.
"Sư phụ, con muốn bắn lại."
Thanh Liêm không để ý đến ánh mắt của Tô Y Đình nhìn Hướng Hàn, cưng chiều cho cô bắn lại.
Lần này lại là 85/100…
Tim đập mạnh nên rung tay rồi.
"Sao vậy?" - Thanh Liêm nhìn bảng điểm hỏi.
"Sư phụ, súng này có vấn đề." - Tô Y Đình không vui nhìn khẩu súng đổ thừa.
Thanh Liêm cầm khẩu súng trên tay Tô Y Đình, bắn liên tiếp 10 phát, bảng điểm liền hiện lên 100/100.
Không phải súng bị lỗi, là trái tim Tô Y Đình lỗi nhịp.
Màn đêm tĩnh mịch, Hướng Hàn ngồi cùng đàn em nhìn vào đồng hồ, đã nhận được thông tin Tô Hữu Hữu quay về rồi, kế hoạch chuẩn bị bắt đầu.
Hắn nhấc máy gọi cho Hà Thiên Thiên liền nhếch môi cười:"Công chúa, hôm nay em không đến sao?"
Hà Thiên Thiên cũng muốn đi, nhưng Tô Hữu Hữu khi nãy đã dọa cô rồi, không cho cô giao du với người của Hướng Hàn, anh Hữu Hữu nói chuyện thắng xe của cô ngày đó phải để anh điều tra xong, cô mới được phép gặp lại Hướng Hàn và các bạn.
"Hôm nay em có việc rồi, để hôm khác nhé."
Hướng Hàn không vui liền nói:"Được, vậy hẹn gặp lại em."
Hắn ta tắt máy, sau đó liền ra lệnh cho bọn đàn em tập kích nhà họ Hà, nhìn thấy Hà Thiên Thiên liền bắt đi.
Chỉ cần bắt Hà Thiên Thiên, hai nhà Hà - Tô sẽ đi xuống vực thẳm.
Mấy năm nay, hắn ta muốn đợi cho Hà Thiên Thiên đủ lớn, vì năm đó trước mặt sư phụ đã hứa sẽ không ra tay với trẻ con.
Tô Y Đình từ nhà của Thanh Liêm quay về biệt thự nhà họ Tô, sau khi xuống xe đã bị năm sáu tên côn đồ bao vây…
"Các người là ai… dám đến nơi này gây chuyện?"
Tô Y Đình thân thể nhỏ nhắn nhưng vô cùng nhanh nhạy.
Cô nhìn bọn người đang bao vây mình, chăm chú vào tên đang đứng gần cô nhất, bay người đá nhanh và mạnh về phía hắn, đá gương mặt hắn ta vài chiếc răng rơi ra đường khiến rên la thảm thiết.
Cô cúi người, nhặt tuýp sắt đen đua dưới sàn nhếch môi cười khẩy:"Đến đi, bà đây đang không vui."