Một lúc sau tóc của Cố Nhất Nam đã hoàn thành, Mẫn Mẫn cắt tóc cho cô theo kiểu sedepart bảy ba, "A Nam, mau mở mắt ra xem đi"
Cố Nhất Nam lúc này không biết bộ dạng hóa nam của mình không biết sẽ như thế nào, khi cô mở mắt ra thì thật sự không thể nào tin được người trong gương lại là mình, "Mẫn Mẫn, đây là mình sao"
Cô không ngờ mình lại khác đến như vậy khi háo nam, đến cả bạn cô là Mẫn Mẫn cắt tóc cho cô xong, vẫn không ngờ cô lại đẹp trai đáng yêu đến như vậy,
Ngay cả anh mình cũng há hốc mồm khi nhìn bản diện mạo hóa nam mới này của cô, còn Mẫn Mẫn thì cứ lấy điện thoại ra mà chụp ảnh không ngừng, đã vậy lại còn kiểu chụp cùng cô,
Một lúc sau khi Cố Nhất Nam đã chuẩn bị xong, cô đi xuống cùng với bộ quần tây đen với áo sơ mi trắng kèm theo áo gile đen, và giày da vô cùng đẹp trai tranh và tao nhã,
Mẫn Mẫn lúc này lại say mê lần hai với cách ăn mặc của Cố Nhất Nam, và không ngừng chụp ảnh bạn mình vừa lên tiếng,"Wao, bạn tôi đẹp trai lắm đấy cậu à"
Những hành động của Mẫn Mẫn khiến cho Cố Nhất Nam vô cùng xấu hổ mà lên tiếng,"Mẫn Mẫn cậu thôi đi, màu đứa mình ra bến xe đi"
Mẫn Mẫn nghe xong đầu gật gật, nhưng tay vẫn không thôi chụp ảnh cô, lúc này nhờ có anh Minh nên Mẫn Mẫn mới ngừng lại, sau đó cả hai đưa Cố Nhất Nam ra bến xe tàu hỏa,
Không lâu sau cuối cùng cũng đến bến xe tàu hỏa, mua vé xong chuẩn bị chờ đợi mà thôi, trong lúc chờ tàu đến Mẫn Mẫn không ngừng than thở và thở dài khó chịu,
Một lúc sau nhà ga thông báo tàu sắp đến, Mẫn Mẫn ôm lấy Cố Nhất Nam khóc thúc thít nói, "Sau cậu không để mình và anh Minh đưa đi, lại muốn đi tàu hỏa vậy, mình lo lắng lắm"
Nghe đến đây, Cố Nhất Nam vổ vai bạn mình nói, "Cậu biết là chỗ đó khá xa lắm mà, anh Minh nói đi xe đến đó tận bà tiếng mới đến, nên mình nghĩ là cứ để mình đi bằng tàu chỉ mất có hai tiếng là đến rồi, nên cậu yên tâm đi nhé "
Vốn dĩ nơi đó cũng khá xa, vì vậy Cố Nhất Nam không muốn làm phiền đến bạn của mình như vậy, nên cô mới quyết định sẽ đi bằng tàu đến đó,
Mẫn Mẫn lúc này ôm chặt lấy cô vùng vẫy nói, "Mình không biết đâu, cậu nhớ đến đó phải giữ tin nhắn cho mình, phải báo cáo tình trạng sức khỏe như thế nào nữa biết chưa hả "
Cố Nhất Nam vổ vai cô tiếp tục nói để cho bạn yên tâm hơn, "Mình biết rồi, mình sẽ giữ gìn sức khỏe mà"
Lời nói vừa nói xong thì tàu hỏa cũng đến, cô liền ôm chặt bạn mình thêm một lần nữa rồi lên tiếng, Mình đi đây, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe nhé, mình rảnh rỗi sẽ đến thăm cậu và anh Minh nhé"
Lời hứa nói ra cửa Cố Nhất Nam cũng một phần khiến Mẫn Mẫn yên tâm hơn, nên mới thả bạn mình ra, Cố Nhất Nam đi đến Anh Minh cô vẫn không quên cảm ơn anh ấy, "Anh Minh, em cảm ơn anh vì giúp em, anh nhớ giữ gìn sức khỏe nhé anh, thôi em đi đây ạ"
Anh Minh nghe xong cũng gật đầu, còn Cố Nhất Nam nghe anh nói xong, ngay lập tức cô liền nhanh quay đi, rồi lên hẳn xe tàu hỏa, dù vậy nhưng cô vẫn không quên đưa tay chào tạm biệt cô,
Ngồi trên tàu, khi tàu sắp xuất phát cô nhìn thấy vẻ mặt của Mẫn Mẫn vô cùng buồn bã, sau đó cô mới dùng điện thoại nhắn cho cô một tin nhắn,"Mẫn Mẫn à, cậu đừng buồn như vậy chứ, mình sẽ về đây thăm cậu mà"
Cùng lúc đó Mẫn Mẫn nhận được tin nhắn, tâm trạng cũng một phần yên tâm, sau đó mới nắm tay cùng người yêu ra về,
Ngồi trên tàu lúc này, tâm trạng của Cố Nhất Nam vô cùng hồi hộp, cho đến khi hai tiếng đồng trôi qua quá nhanh khiến cô cũng không để ý là đã sắp đến nơi,
Khi trạm đã đến nơi, cô chuẩn bị đồ đạc bước xuống, lúc này cô vẫn chưa để ý được những ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình,
Những người nhìn cô điều say đắm với vẻ đẹp nam trang của cô, mái tóc cộng thêm dáng vẻ ăn mặc lịch lãm sáng sũa, tuy thân hình cô có vẻ nhỏ nhắn nhưng vô cùng đẹp trai, khiến các cô gái ở nhà ga nhìn đến không chớp mắt, vì cái kiểu ăn mặc như thế này quả thật là gu của rất nhiều người,
Cố Nhất Nam vẫn là thản nhiên đi như vậy nên mới khiến cô càng trở nên thu hút ánh nhìn của mọi người hơn,
Lúc này cầm tờ giấy địa chỉ trên tay, đi đến nơi đón xe taxi, rồi đưa địa chỉ cho chú tài xế xem,
Một lúc lâu sau đó cuối cùng cũng đến nơi, khi cô đến nơi này thì cũng gần hơn một giờ đồng hồ, cô bước xuống và nhìn địa chỉ, quả nhiên đúng là tòa nhà này,
Tòa nhà trước mặt cô cũng khá khang trang, nhưng nó chỉ có hai tầng lầu mà thôi, nhưng nhìn nó giống hệt tiệm làm tóc của Anh Minh vậy,
Đứng một lúc nhìn thật kỹ, thì lúc này đột nhiên có một anh đi đến gần trước mặt cô với gương mặt niềm nở cười tươi mà hỏi, "chàng trai, cậu có phải là người thợ mới đến đúng không"
Cố Nhất Nam lúc này mới hoàn hồn, giật mình nhanh chóng lịch sự cuối thấp người chào hỏi anh, "Ah, em chào anh, dạ em đúng là người thợ mới được anh Minh giới thiệu ạ, em tên là Cố Nhất Nam, em hai mươi mốt tuổi ạ "
Nhìn thấy dáng vẻ của cô, người đàn ông trước mặt nghe xong giới thiệu về cô thì vô cùng hài lòng, sau đó anh ta cũng lịch sự mà đưa tay ra tự giới thiệu bản thân mình luôn,"Chào em, rất vui được gặp em, anh tên Thẩm Mộc Hàng, anh ba mươi mốt lớn hơn em mười tuổi, nên em cứ kêu anh là được "
Cố Nhất Nam nghe xong liền lịch sự đưa tay ra bắt lấy tay anh, gật đầu cúi thấp lia lịa, vừa gật vừa nói, "Dạ mong anh giúp đỡ chỉ giáo đàn em ạ"
Xong xuôi màn chào hỏi của cả hai, thì Thẩm Mộc Hàng lúc này mới háo hức nắm tay cô để đưa đi vào trong, "Thôi em đừng đứng đây nữa trời lạnh lắm, hai anh em mình mau vào trong đi em"
Nghe những lời yêm dịu của anh ấy, làm cho những hồi hợp trong lòng của cô liền biến mất ngay khoảnh khắc, sau đó cô mới cùng anh ấy đi vào bên trong,
Lúc này cô đi vào cùng anh, thì đột nhiên anh Thẩm Mộc Hàng đứng lại khiến cho cô đập đầu vào lưng anh ấy,
Khi chưa kịp phản ứng cơn đau, cô đã nghe tiếng của một cô gái, cô theo phản xạ mà nhìn về phía trước,
Lúc này cô hoàn toàn sốc khi nhìn thấy anh ta, là Trương Minh Quân, cùng ôm ấp với một cô gái xinh đẹp, vóc dáng thon thả vô cùng trưởng thành, mà đi từ bên trong bước ra,
Cô nghe được cô gái đó nói chuyện, nào là anh tuyệt lắm, rồi lần sau hãy gọi cho em nữa nhé, ở dưới sau tấm lưng to lớn của anh Thẩm Mộc Hàng mà đã nghe hết những lời cô gái kia nói khiến cô có chút buồn bã,
Lúc này Cố Nhất Nam ngẩn đầu lên nhìn Thẩm Mộc Hàng, cô mới phát hiện gương mặt anh ấy vô cùng khó chịu,
Quả nhiên theo đúng cô dự đoán, Thẩm Mộc Hàng đã lên tiếng nói,"Minh Quân, cậu lại đưa những mấy cô gái đến đây nữa hả, cậu có biết đây là đâu không hả"
Trương Minh Quân nghe bạn nhìn càu nhàu, thì vuốt tóc lên cười lạnh nói, "Được rồi, cậu nói nhiều quá, tôi biết rồi mà "
Thẩm Mộc Hàng nhìn dáng vẻ sắc mặt chưa tỉnh rượu của anh ta biết ngay hôm qua đã làm gì và đi đâu, nên anh tiếp tục cau mày tức giận quát, "Cậu! Cậu đừng nói với tôi hôm qua cậu lại đến quán bar nữa đấy nhé "
Trương Minh Quân im lặng mà chỉ gật đầu nhẹ, Thẩm Mộc Hàng thấy vậy không chấp anh ta, anh chỉ biết vuốt nhẹ tóc mà nói, "A Quân cậu hãy tỉnh táo lại đi, hiện giờ tiệm chúng ta đã mở cửa chào đón khách rồi đấy"
Nói xong anh chỉ nhận lại cái gật đầu nhẹ của Trương Minh Quân, sau đó Thẩm Mộc Hàng lại nhìn cô gái trước mặt anh rồi nheo mày nói, "Cô gái, mong cô hay mau rời khỏi chỗ này đi, trước khi tôi vẫn còn nói chuyện đoàng hoàng với cô"
Cô gái nghe anh nói vậy vô cùng bực mình, cô như vậy mà bị anh ta mắng, thế nhưng lúc này đột nhiên sắc mặt của cô ta ngay lập tức trở lại bình thường, vì cô đã thấy thứ gì đó trước mặt mình mà lên tiếng, "Được rồi tôi sẽ đi, nhưng mà nè ai đang đứng sau lưng anh vậy, là một chàng trai sao "
Cố Nhất Nam thấy cô ta để ý đến mình, mặc dù biết anh Thẩm Mộc Hàng không thích cô ấy, nhưng dù vậy cô vẫn là lịch sự cúi thấp chào hỏi cô ta, "Chào chị, tôi là nhân viên mới đến, tên là Cố Nhất Nam ạ "
Cô ta lúc này mới nhìn thấy rõ mặt Cố Nhất Nam mà miệng cô ta cười tươi vô cùng, "Oho, cậu thật là đẹp trai, và còn đáng yêu vô cùng "
Cô ta lúc này định đưa tay sờ lên mặt Cố Nhất Nam, nhưng lại bị Thẩm Mộc Hàng đứng chặn ngăn lại không cho cô ta động chạm, sau đó mới lên tiếng, "Cô mau đi đi, nếu không đừng trách tôi"
Cô gái nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Mộc Hàng trở nên nghiêm trọng, thế nên không tiện giở trò tán tỉnh Cố Nhất Nam, nên trước khi đi cô dùng tờ giấy ghi tên mình và số điện bên trong rồi đưa nó cho Cố Nhất Nam,
Đưa xong cô ta mới hài lòng bỏ đi, khi đi cô ta vẫn không quên nháy mắt tươi cười với Cố Nhất Nam, sau nhỏ tiếng nói, "Bé cưng, nhớ gọi cho em nhé"
Nghe đến đây Cố Nhất Nam liền trở nên rùn mình một cái, còn Thẩm Mộc Hàng thì vô cùng bực mình,
Trương Minh Quân đứng đó chứng kiến tất cả hành động của cô gái đó, thì trở nên câu mày, sau đó mới nhìn người trước mặt một lúc rồi lạnh Lùng quay đi,