Từ trong bóng đêm đến thang máy, trong nháy mắt ánh sáng trở nên giống như ban ngày.
Tim đập loạn, trong gương biển quảng cáo trên tường, Trần Tiểu Nghiên nhìn thấy khuôn mặt mình đang đỏ bừng.
Rời ánh mắt đi, ngước mắt lên, trước mặt lại là một khuôn mặt khác.
Hoàng Gia Vĩ đứng đó.
“Tại sao bây giờ cô mới về?”
“Dạo này Lý Du Du thất tình, tâm trạng rất kém, tôi ở bên cô ấy thêm một lát.”
Trần Tiểu Nghiên nói, chưa từng nghĩ tới bản thân lại có thể nói dối tự nhiên như vậy.
Hoàng Gia Vĩ không lên tiếng.
Cô cố tình hỏi: "Còn anh thì sao?”
"Ăn cơm, tiệc rượu.
Liên tục không ngừng.”
Anh ta tiến lên ấn thang máy, dường như cũng không phát hiện ra cái gì khác thường.
Trần Tiểu Nghiên thở phào nhẹ nhõm, vuốt ve cánh tay, lại hỏi: "Gần đây bận rộn như vậy, không có tiến triển gì sao? Vài tháng nữa là cuối năm rồi.”
Trên đỉnh đầu “đinh” một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Hoàng Gia Vĩ đưa tay đỡ lấy eo cô, đưa cô vào thang máy.
Cô không cố ý trốn tránh, chỉ là khoảng cách gần, lại ngửi thấy mùi nước hoa khiến người ta khó chịu.
"Tiến triển thực sự là có.
Vào tháng tới, tất cả tiền đầu tư có thể được ghi lại.”
Câu trả lời ngoài dự đoán.
Trần Tiểu Nghiên sửng sốt, chỉ nói: "Vậy xin chúc mừng.”
Hoàng Gia Vĩ cười cười, trong mắt hiện lên thêm một lớp bóng tối nhìn không rõ: "Đều là nhờ Ngô Thiến Thiến, giúp tôi xử lý không ít chuyện.”
Lời này, là cố ý muốn nói cho cô nghe?
Không nghĩ tới mấy ngày nay giải quyết ổn thoả mọi chuyện, xem ra Ngô Thiến Thiến thật sự có chút bản lĩnh.
Trần Tiểu Nghiên cắn chặt môi, không nói gì.
Hoàng Gia Vỹ cũng im lặng.
Có mấy tầng mà dài như một tiếng.
Cuối cùng cũng đến tầng 8, cửa thang máy mở ra.
Trần Tiểu Nghiên bước ra một bước, người bên cạnh lại không nhúc nhích.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Hoàng Gia Vĩ đang nhìn chằm chằm cô, sau chiếc kính là đôi mắt u ám đến đáng sợ.
“Tiểu Nghiên, có biết không, trên người cô có…”
Dừng một lúc, anh ta lại nói “Bỏ đi”, sau đó trước khi cửa thang máy đóng lại, đi ra, không quay đầu, tiến vào phòng.
Buổi tối, Trần Tiểu Nghiên ở trong phòng tắm rất lâu, lúc đi ra nhìn thấy quần áo vừa thay ra nằm rải rác ở một bên, cầm rồi đưa lên mũi ngửi.
Quả thật có mùi thuốc lá trộn lẫn với nước hoa, nhưng rất nhẹ, dường như không ngửi được.
Cô ném quần áo của mình xuống và cảm thấy rằng bản thân đã quá nhạy cảm.
Khi trở về phòng, Hoàng Gia Vĩ vẫn chưa ngủ.
Cô ngồi trước gương chải tóc và đột nhiên nghe anh ta hỏi: “Có một bữa tiệc vào tuần tới, cô có thể đi cùng tôi không?”
“Tiệc rượu?”
"Ừm.
Giải thưởng doanh nghiệp sáng tạo của năm, công ty Minh Phàm cũng được mời tới.”
Động tác của Trần Tiểu Nghiên chậm lại.
Mỗi lần đến cuối năm, hoạt động như vậy rất nhiều, nhưng những năm trước Hoàng Gia Vĩ chưa bao giờ bảo cô đi.
“Chuyện này, đưa theo thư ký Ngô của anh không phải thích hợp hơn sao?” Cô hừ lạnh một cái.
Không biết từ khi nào, cái tên Ngô Thiến Thiến đã không còn là điều cấm kỵ nữa, có thể nhắc tới như không có chuyện gì.
Hoàng Gia Vĩ không biết có phải đã mặc định quan hệ với cô hay không, dù sao cũng không phủ nhận.
"Đừng nói đùa nữa.
Tất cả những người tham dự, ai lại đưa thư ký đến chứ?” Anh ta mỉm cười và nói: “Sự kiện này là rất quan trọng, rất lớn.
Rất nhiều người có mặt mũi đều tham dự, hơn nữa sẽ có không ít ông lớn trong giới đầu tư…”
Trần Tiểu Nghiên buông cây lược xuống: "Không phải anh nói Ngô Thiến Thiến đã xử lý xong chuyện này rồi sao? Anh vẫn cần phải làm việc với các nhà đầu tư khác?”
"Ở bên chỗ cô ấy cũng có thể sẽ có biến số mà.
Biết nhiều người hơn, sẽ có lúc cần tới.”
Hoàng Gia Vĩ đi tới, hai tay đặt lên vai cô, nụ cười trong gương nhìn còn rất thành khẩn: "Đến lúc đó, cô ăn mặc đẹp một chút.
Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều tin đồn về tôi, tôi muốn nhân cơ hội này để lại một ấn tượng tốt với ngoại giới.”
Trần Tiểu Nghiên cũng khá hiểu, đây là bảo cô đi để giữ thể diện.
Giữa hai người đã tan vỡ rồi, nhưng còn phải giả bộ trước mặt người ngoài, cô đột nhiên cảm thấy đau xót trong lòng..