Phu Nhân Hào Môn Kẻ Thứ Ba Chết Đi!


“Đừng quên, tôi vẫn là chồng danh chính ngôn thuận của cô!” Hoàng Gia Vĩ cười, duỗi người về phía trước: “Không ai có thể quản được chuyện chồng làm với vợ đúng không?”
Hơi thở gần trong gang tấc, Trần Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy ghê tởm và bẩn thỉu.
Cô cuộn tròn lại ngồi trên sofa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi uy hiếp: “Anh dám chạm vào tôi một chút, tôi cũng sẽ không nể nang gì đâu! Chuyện giữa anh và Ngô Thiến Thiến, tôi sẽ công bố cho toàn bộ mọi người được biết! Cùng lắm thì cá chết lưới rách thôi mà!”
Hoàng Gia Vĩ ngẩn người trong chốc lát, thế nhưng cũng không đứng dậy, giống như là không tin cô có thể làm ra những chuyện như vậy.
Trần Tiểu Nghiên cũng đỏ mắt: “Đừng tưởng tôi không dám! Anh còn ép tôi, tôi có thể làm cho anh trắng tay ra đi, cũng có thể khiến anh thân bại danh liệt! Nói thật cho anh biết, chuyện của anh và Ngô Thiến Thiến không phải hôm nay tôi mới biết đâu, chúng cứ đã sớm nằm trong tay tôi rồi!”
Sau khi một hơi hét ra những lời này, hô hấp của cô gần như không thể kiểm soát được, lồng ngực cũng phập phồng lên xuống.
Không biết Hoàng Gia Vĩ đang nghĩ cái gì, nhanh chóng buông tay, có thể là thật sự kiêng dè.
Đứng lên, anh ta lại nở nụ cười: “Tiểu Nghiên, cô đúng là làm cho người ta bất ngờ đấy… nhưng mà, cô không đếm xỉa gì đến công ty sao? Tiền của cha mẹ em cũng để ở trong đó cả, công ty phá sản thì có thể có lợi gì cho cô chứ? Hơn nữa…”
Tim Trần Tiểu Nghiên điên cuồng đập thình thịch, chỉ thấy anh ta đi tới bàn làm việc, mở ngăn kéo ra.
Khi quay lại, trong tay anh ta cầm một cái gì đó quơ quơ trước mặt cô.
“Muốn nói tay trắng ra đi, chỉ sợ không tới lượt tôi!”
Đợi đến khi nhìn rõ tấm màu đen quen thuộc kia, trong nháy mắt, Trần Tiểu Nghiên giống như bị nước đá lạnh ngắt dội từ đầu xuống chân.
Danh thiếp của Nguyễn Chi Dập…
Thì ra là bị anh ta lấy đi? Cô hoàn toàn không biết chuyện này xảy ra lúc nào.
Thực ra trước đó khi phát hiện danh thiếp bị mất, cũng không phải là không nghi ngờ nhưng cảm thấy không có lý do gì cả.
Anh ta lấy đi một tấm danh thiếp bình thường không có đủ thông tin thì có ích gì chứ?
“Đây là gì?” Hoàng Gia Vĩ trầm giọng hỏi.
“Ý của anh là gì?” Cô có chút không hiểu.
“Nói đi, cô và người này có quan hệ gì?”
“Tôi không hiểu anh đang nói cái gì cả!”
Đàu óc quay cuồng, Trần Tiểu Nghiên nhíu chặt ấn đường, theo bản năng cướp lấy tấm danh thiếp đó, Hoàng Gia Vĩ đã nhanh tay rút tấm danh thiếp lại.
“Vốn dĩ tôi cũng không muốn nghi ngờ cô, nhưng mà cô, rối cuộc đã ở sau lưng tôi làm chuyện gì?”
Giọng điệu chất vấn vừa hung dữ vừa tàn bạo.

Trên trán Trần Tiểu Nghiên nổi gân xanh: “Tôi không làm gì cả.”
Hoàng Gia Vĩ cầm tấm danh thiếp trong tay, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ngày càng u ám.
“Cô không nói, được thôi, để tôi nói! Không phải là cô lên giường với anh ta rồi chứ?”
“Quả thực là không ra sao cả! Một tấm danh thiếp, có thể nói rõ được điều gì chứ?”
Hoàng Gia Vĩ cúi người xuống, dường như muốn ép cô không còn đường lui.

Trần Tiểu Nghiên nhịn không được dùng sức đẩy một cái, nhưng bị anh ta nhanh tay hơn kìm chặt cổ tay lại.
“Tấm danh thiếp này, cô có biết không nhiều người muốn có còn không được! Nếu như không phải là có quan hệ gì đó đặc biệt thì anh ta dựa vào cái gì mà cho cô chứ?”
Một tấm danh thiếp, cầu còn không được?
Trần Tiểu Nghiên ngẩn người ở đó, trong đầu có chút hỗn độn.
“Nói đi, bắt đầu từ lúc nào?” Hoàng Gia Vĩ nói.
“Tôi không có.”
“Tôi đã nhìn thấy rồi.” Anh ta nghiến răng, các cơ bắp nổi lên.
Lúc này Trần Tiểu Nghiên mới phát giác, anh ta cũng không phải chỉ dựa vào tấm danh thiếp này mà nghi ngờ, có lẽ ngày hôm đó ở dưới lầu, hành động của Nguyễn Chi Dập đối với cô đã bị anh ta nhìn thấy hết rồi…
Mỗi lời nói mỗi hành động của anh ta đều được giấu sâu đến vậy, người này, so với tưởng tượng của cô thì còn hiểm ác đáng sợ hơn nữa.
“Anh rốt cuộc là muốn nói cái gì?” Cô bình tĩnh nói, giọng nói khàn khàn.
Hoàng Gia Vĩ trầm mặc nửa phút, buông cô ra mỉm cười.
“Tiểu Nghiên, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, không ai hơn ai cả? Chuyện ly hôn tôi sẽ không đồng ý đâu, cô cũng đừng nghĩ nữa.

Nếu thật sự muốn ra đi, trừ khi cô từ bỏ quyền sở hữu công ty… tay trắng ra đi.”
Trần Tiểu Nghiên sửng sốt một lúc lâu.
Tay trắng ra đi.
Thì ra bốn từ này, là một chuyện hao tổn tâm tư như vậy, tiền và tài sản.
Trong lòng bàn tay, đầu ngón tay đau nhức.

Cô càng dùng sức nắm chặt lòng bàn tay, giống như cố tình khoét sâu thêm vào nỗi đau.
Hoàng Gia Vĩ đứng thẳng người, vẫn là áo mũ chỉnh tề.

Có lẽ trong mắt người ngoài, anh ta là một nhân tài mới nổi tài giỏi, nhưng Trần Tiểu Nghiên càng ngày càng cảm thấy, anh ta đã không có trái tim nữa rồi.
“Nếu như cô không muốn để tôi chạm vào cô, cũng được thôi.

Sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng mà…” Anh ta sửa lại quần áo, đi tới cửa mới xoay người lại nhìn thoáng qua: “Tiệc rượu ngày mai, cô vẫn phải tham gia như đã hẹn.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui