Trần Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm vào dòng chữ “chứng minh tài sản” trên tài liệu, cô sửng sốt.
Thật sự không ngờ, có người đã sắp xếp ổn thoả đường lui nhanh như vậy.
“Các người đã sớm có chuẩn bị?”
Chẳng trách hôm đó nói cái gì mà “đừng hối hận”, chẳng trách Ngô Thiến Thiến có thể nói với cô câu đó “xem ai cười đến cuối cùng”
Trần Tiểu Nghiên trừng mắt nhìn anh ta, cổ họng nghẹn lại, suýt nữa nói không ra tiếng: “Anh biết bố tôi đang ở ICU không? Biết tôi bây giờ cần nhất là gì không…?”
Không đợi cô nói xong, Hoàng Gia Vĩ nhíu mày nói: “Sao tôi lại không biết? Hôm đó không phải không đưa tiền cho cô, mà là chính cô không cần, có thể trách tôi sao? Tình hình bây giờ đã như vậy rồi, có nói nữa cũng không có gì để nói…”
Trần Tiểu Nghiên đột nhiên đứng lên, bất động một lúc lâu.
Hoàng Gia Vĩ nhìn cô chằm chằm, không có chút xấu hổ nào, nửa phút sau mới nói: “Yên tâm, tôi sẽ không để cô phải gánh vác khoản nợ, lúc nào cô muốn ký tên thì nói một tiếng là được.”
Có chất vấn, tranh luận thêm dường như cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, cô không nói gì, đóng sầm cửa đi ra.
Trở về bệnh viện, Lữ Lệ Hoa thấy dáng vẻ ủ rũ của cô, có lẽ cũng đã đoán được hai ba phần, vì vậy không hỏi gì.
Chỉ trao đổi ngắn gọn với cô vài câu về những rủi ro khi phẫu thuật, những vấn đề sẽ gặp phải trong giai đoạn sau, và vô tình để lộ chuyện đã nhờ người đăng căn nhà ở quê lên mạng, đại khái là muốn cô đỡ buồn phiền.
Trần Tiểu Nghiên nghẹn lại như có cục đá trong cổ họng, chỉ gật đầu chứ không nói gì.
Buổi chiều, khó khăn lắm mới khuyên được Lữ Lệ Hoa về nhà nghỉ ngơi, một mình cô ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn bố nằm giữa đống thiết bị y tế, trong lòng vô cùng khó chịu và xót xa.
Hai ngày sau, cuộc phẫu thuật diễn ra như dự kiến.
Kết quả không khả quan.
Sau khi phẫu thuật, mặc dù Trần Trạch đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, nhưng đáng tiếc ông ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Mãi đến tối, bác sĩ mới tế nhị nói với bọn họ, phải chuẩn bị cho tình huống bệnh nhân không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Chính là… người thực vật?” Trần Tiểu Nghiên ấp úng hỏi.
Bác sĩ gật đầu.
Trước mắt cô loáng một cái, suýt nữa ngã vào trong lòng Lữ Lệ Hoa.
Và cũng chỉ có Lữ Lệ Hoa, tới lúc nãy vẫn kiên cường: “Không sao, tôi hiểu… tôi hiểu, quả thực là có khả năng này, bác sĩ cũng không phải là vạn năng.”
Bà ấy càng thể hiện rằng có thể chấp nhận kết quả xấu nhất thì Trần Tiểu Nghiên càng không kìm được nước mắt.
Rốt cuộc thì nếu như không phải vì bản thân cô, sao bố có thể trở nên như thế này?
Có lẽ, ngay từ đầu đã lật bài ngửa với Hoàng Gia Vĩ, quyết đoán chia tay, thực sự sẽ không đi đến bước đường như hôm nay!
Ngày hôm sau, cuối cùng Trần Tiểu Nghiên cũng làm xong thủ tục ly hôn.
Tốc độ rất nhanh, chỉ vài phút đồng hồ.
Từ đầu đến cuối, cô không nói một lời nào với Hoàng Gia Vĩ.
Cuối cùng sau khi thoát khỏi vũng lầy, cô cũng không rõ là đã trút được gánh nặng, hay là cảm thấy trên vai càng thêm nặng trĩu.
Chiều hôm đó, Trần Tiểu Nghiên và Lữ Lệ Hoa đưa bố về nhà.
Đỗ Vũ khăng khăng muốn xin nghỉ lái xe hộ tống bọn họ, Lữ Lệ Hoa cũng không ngăn cản.
Về đến quê, mọi việc diễn ra suôn sẻ.
Bố được sắp xếp ở một bệnh viện nơi ông ấy đã làm việc cả đời, cách nhà không xa, phía bệnh viện cũng tận tình chăm sóc, cũng coi như là trong cái rủi có cái may.
Những ngày đầu, Lữ Lệ Hoa còn ôm chút hy vọng, hầu như lúc nào cũng có mặt ở bệnh viện chăm sóc, nói chuyện với ông ấy.
Trần Tiểu Nghiên vẫn không thể nhìn nổi khuôn mặt tái nhợt của bố mình, mỗi ngày đều tự nhốt trong phòng khóc lóc.
Áy náy giống như một đôi tay khổng lồ, giữ chặt lấy cô khiến cô không thể thoát ra.
Vừa nghĩ đến người nhà của mình phải gánh chịu hậu quả khó mà gánh chịu nổi, mà Hoàng Gia Vĩ, Ngô Thiến Thiến và Lê Thị Liên có lẽ đang vui mừng hớn hở ăn mừng thành công.
Cô hận, hận nghiến răng nghiến lợi, hận đến nỗi hít thở cũng khó khăn.
Ba năm trước, năm năm trước, còn trước đó nữa, cho dù thế nào cũng không ngờ rằng, hôm nay cô sẽ bị Hoàng Gia Vĩ, bị cuộc hôn nhân này dồn ép tới mức gần như tan cửa nát nhà.
Cứ ngờ nghệch như vậy, cũng không biết đã bao nhiêu ngày trôi qua, một buổi tối, bất ngờ nhận được một tin nhắn trên điện thoại.
Là Phạm Chí Thành gửi.
Lúc chưa mở ra xem cô cảm thấy có chút bất ngờ, nhưng lập tức nhớ ra chuyện trước đây anh ta từng nhờ vả mình.
Quả nhiên, một thời gian dài, trong từng câu chữ có thể nhìn ra sự vội vàng: “Em gái, còn nhớ chuyện anh nói với em không? Bảy tám ngày rồi, tên họ Nguyễn đó không phải đến cả điện thoại của em cũng không nghe chứ? Hay là số điện thoại có vấn đề? Anh gửi lại lần nữa, phiền em giúp anh hỏi chút, coi như anh xin em.”
Đọc xong tin nhắn, số điện thoại ngay lập tức cũng được gửi đến.
Trần Tiểu Nghiên thực sự không dám nói với anh ta, mấy ngày ngắn ngủi xảy ra quá nhiều chuyện, đối với người khác là khởi đầu của một năm mới nhưng đối với cô, đó là thay đổi hoàn toàn cuộc sống.
Nhưng đột nhiên, tin nhắn này dường như cũng khiến cô nhìn thấy một con đường khả thi…
Bị người ta đổ hết lên đầu, cô thực sự muốn cứ yếu đuối như vậy mà chấp nhận tất cả sao?
“Xin lỗi, mấy ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, bây giờ em đang ở nơi khác, đợi em về Nam Thành, sẽ đi tìm anh ta.”
Sau khi trả lời tin nhắn, Trần Tiểu Nghiên đột nhiên cảm thấy bản thân căm giận đủ rồi, khóc đủ rồi.
Cô sốc lại tinh thần, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, đi siêu thị mua một đống đồ nhét đầy tủ lạnh, buổi chiều làm một bữa tối thịnh soạn, đúng lúc chuông cửa vang lên.
Mỗi ngày vào đúng giờ này Lữ Lệ Hoa đều sẽ từ bệnh viện trở về, vừa vào phòng ngước mắt lên, không khỏi khựng lại.
Một lúc sau, trong mắt hiện lên ý cười: “Đồ ăn đã làm xong hết rồi sao… thơm quá.”
Cũng vào lúc này, Trần Tiểu Nghiên mới để ý thấy, chỉ trong mấy ngày, Lữ Lệ Hoa trông già đi nhiều, cũng gầy đi, ánh mắt đượm buồn.
Đột nhiên nhận ra, người đau khổ không chỉ có mình cô, và điều nên làm cũng không phải là chìm đắm trong cảm xúc thất bại và cô đơn.
Lúc ăn cơm, tâm trạng Lữ Lệ Hoa khá tốt, không ngừng khen ngợi khả năng nấu nướng của cô.
Trần Tiểu Nghiên cũng liên tục gắp thức ăn cho bà ấy.
Hai người nói những chuyện khiến cho tâm trạng con người cảm thấy vui vẻ, ngầm hiểu không nhắc chuyện liên quan đến ly hôn hay Hoàng Gia Vĩ nửa lời.
Lúc sắp ăn cơm xong, Trần Tiểu Nghiên cầm bát đũa ngồi ngay ngắn, tương đối nghiêm túc, gọi một tiếng: “Mẹ, con vẫn muốn trở về Nam Thành.”
Lữ Lệ Hoa sững sờ, theo phản xạ hỏi: “Về Nam Thành làm gì?”
“Con cảm thấy, ở đó vẫn phù hợp với con hơn.
Nhân lúc bây giờ vẫn còn chút năng lực, lại phấn đấu xem sao.
Con không muốn cứ nằm ở nhà như vậy.”
Nói như vậy thực sự khiến người ta không có cách nào phản bác, Lữ Lệ Hoa nghĩ ngợi một lát, bỏ bát đũa xuống gật đầu: “Nếu con đã muốn bay đi, mẹ cũng không có lí do gì để nhốt con trong lồng.
Vẫn câu nói đó, gia đình sẽ luôn là chỗ dựa cho con.”
Vừa nói, khóe mắt lưng chừng nước mắt: “Mặc dù, bây giờ bố con không ổn…”
Trần Tiểu Nghiên vội vàng buông đũa xuống, nắm tay bà ấy: “Con tin, với sự chăm sóc của mẹ, bố sẽ tỉnh lại.”
Lữ Lệ Hoa cúi đầu, dụi mắt một hồi lâu, mới trở lại dáng vẻ bình thường: “Thế con định lúc nào đi?”
“Ngày mai, con đã đặt vé rồi.”
“Vội vậy sao?”
Lữ Lệ Hoa có chút bất ngờ, nhưng có lẽ biết rằng không thể thuyết phục cô nên đành chấp nhận sự thật.
Một lúc sau, giống như nhớ ra gì đó, chuyển đề tài nói chuyện: “Mẹ không phản đối con đi Nam Thành, chỉ là bây giờ con có một mình, không có ai chăm sóc cũng không được.
Như vậy đi, mẹ gọi điện nhờ Đỗ Vũ…”
“Mẹ.” Trần Tiểu Nghiên vội vàng ngắt lời bà ấy: “Lúc nào cũng làm phiền người ta sao có thể không biết ngại?”
“Sao lại gọi là làm phiền?” Lữ Lệ Hoa gắp một miếng cà nhồi thịt bằm vào bát cô , lải nhải nói: “Bây giờ nó ở Nam Thành, một năm cũng kiếm được không ít, có nhà có xe, sống rất tốt, một người đàn ông độc thân hơn ba mươi tuổi thiếu cái gì, không phải là thiếu một…”.