Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Kỳ Thanh đương nhiên còn muốn nghe, trái tim đập kịch liệt khó mà khống chế được, Kỳ Thanh nắm giữ lấy tay Lục Uyển Đình sắp rời đi, kéo trở lại đặt lên mặt mình, "Sau đó thì sao?"

"Những người đó sẽ nói cho chị nghe em đi học, em đến thư viện." Lục Uyển Đình vuốt ve môi Kỳ Thanh, chua chua mà nói: "Hẹn hò với Dương Châm."

Đứa nào mà nói hươu nói vượn vậy! Cô và Dương Châm là bạn từ nhỏ, gặp bạn thân có thể nói là hẹn hò sao?

Kỳ Thanh nghiêng đầu hôn lên lòng bàn tay Lục Uyển Đình một cái, cười lấy lòng, "Em không có, em và Dương Châm chỉ đơn thuần là bạn bè từ nhỏ."

Cô không biết hôn lòng bàn tay có bao nhiêu câu dẫn sao, Lục Uyển Đình ôm lấy đôi má cô, mà chính diện hôn lên đôi môi kia, cánh môi mềm mại bị một đôi môi ngậm lấy mà mút, cơ thể Kỳ Thanh mềm nhũn ra, lỗ chân lông toàn thân như được nở ra, cơ thể mẫn cảm hết sức.

Ấm trà đặt trên cái bếp nhỏ sôi lên, cản trở hai đôi môi kia đang thân mật với nhau, Lục Uyển Đình chưa đã thèm mà xoa xoa mặt Kỳ Thanh, xách ấm trà đặt lên miếng lót gỗ chạm rồng kia.

Lục Uyển Đình tiếp tục nói "Cùng bạn thanh mai trúc mã ôm ôm ấp ấp, cũng là đơn thuần sao?"

Tim Kỳ Thanh vẫn chưa lấy lại nhịp đập, thở dốc nói "Làm gì có chuyện như chị nói! Bọn em nhiều nhất chỉ là tay trong tay!"

Sau khi hôn nhân đồng tính hợp pháp, chuyện mười ngón tay đan xen với nhau được xem là động tác thân mật của các đôi tình nhân, chứ đừng nói là ôm ôm ấp ấp.

Dù sau trong trí nhớ của cô, cô và Dương Châm không có kề vai sát cánh ôm ôm ấp ấp.

Lục Uyển Đình chuyển sang vuốt ve lỗ tai Kỳ Thanh, nụ cười rất nguy hiểm làm cho người đối diện run sợ, "Nhiều nhất chỉ là tay trong tay sao?"

Kỳ Thanh cảm giác nguy hiểm đang ập đến, theo bản năng sinh tồn mà nói, "Hiện tại, em là người đã có vợ, về sau sẽ không nắm tay ai, chỉ tay trong tay với một người."

Trợ lý Hoa đã nhắc nhở qua cô, cô hiện tại đã có vợ, phải bảo trì khoảng cách với những người khác.

Câu trả lời này làm Lục Uyển Đình rất vừa lòng, cô cười ôn nhu trở lại, hào phóng mà nói "Em muốn nắm lấy tay Dương Châm chị cũng không ngại, cô ấy là bạn từ nhỏ của em mà."

Nói dối, đây là lời nói dối.

Trên mặt Kỳ Thanh vẫn duy trì nụ cười lấy lòng, "Chị biết sau đó em sẽ đi đâu sao?"

"Sau đó..." Nhớ lại chuyện cũ, trên mặt Lục Uyển Đình có chút không tự nhiên, "Sau đó, chị đi tìm em."

Lúc đó nếu như không có khóa học, cô sẽ đến khoá học của Kỳ Thanh, biết Kỳ Thanh đi thư viện, cô sẽ đến thư viện nhìn Kỳ Thanh, có đôi khi, đi theo Kỳ Thanh từ bên ngoài đến thư viện.

"Em không phát hiện ra là chị thường xuyên xuất hiện ở những nơi gần em sao?" Rất nhiều lần cô đứng ở trước kệ sách, làm như không có việc gì mà nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cũng chưa phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Từ lời nói Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nhớ đến cái gì đó, mặt đỏ lên, "Em vẫn luôn nhìn chị, nhìn thấy chị ngẩng đầu, sợ chị biết là em đang nhìn lén chị, cho nên vội vàng cúi đầu làm bộ đọc sách."

"Cho nên, em vẫn luôn cho rằng em là kẻ theo đuôi biến thái sao?"

Kỳ Thanh đảo một cái vùi vào lồng ngực của Lục Uyển Đình, mái tóc dài rũ xuống, lộ ra đôi tai đỏ hồng, "Em lôi kéo A Châm đi cọ khoá học của chị, thấy chị đi thư viện thì đi theo, tìm cái đường tắt mà vô tình xuất hiện trước mặt chị, em..."

Những cái đó thật biến thái, khó có thể nói...

Lục Uyển Đình cúi đầu nhìn Kỳ Thanh trong lồng ngực, xoa xoa tóc cô, "Chị biết em hẹn Hà Chỉ để xác định chuyện gì. Kỳ Thanh, những lời nói ngày đó trong phòng của em, là chị nói thật, từ thời đại học, chị đã thích em."

Lục Uyển Đình ôm lấy cô nàng, cúi đầu hôn lên vành tai, ở bên tai khẽ thầm thì "Từ ánh mắt đầu tiên thấy em, chị đã động tâm."

Cô kéo tay trái Kỳ Thanh đặt trên ngực trái mình, "Chị cũng sẽ hồi hộp khẩn trương, cũng sẽ sợ hãi, cũng giống như con nai chạy loạn."

Kỳ Thanh duỗi tay ôm chặt Lục Uyển Đình, cách một lớp áo mà hôn lên chỗ ngực kia, ngẩng đầu nói "Vậy vì sao chị không nói cho em sớm hơn?"

"Là ai vừa gặp đã nói với chị đã nói, tôi nguyện ý vì công ty mà dâng cả cơ thể mình?" Lục Uyển Đình khơi khơi cái cằm kia, "Rõ ràng là thích chị muốn chết lại còn mạnh miệng nói không thích chị, chỉ vì công ty thôi."

"Chị cũng giống em thôi, gạt em nói lãnh chứng là do trong nhà thúc hôn." Kỳ Thanh bắt lấy cái tay Lục Uyển Đình, cắn lên ngón trỏ một cái, lưu lại dấu răng trên đó, "Biết chị cùng Cận Phong muốn kết hôn, em mới phải nghĩ đến cái biện pháp kia, cho dù không thể cùng chị ở bên nhau nhưng ít ra em cũng là của chị."

"Vậy xem ra chị phải cảm ơn Cận Phong nha, nếu không phải bản thân hắn tự tạo lời đồn, thì chắc giờ này chị còn phải ở công ty làm việc, làm gì có chuyện cùng với phu nhân đáng yêu thế này đi hẹn hò."

Chỗ bị cắn qua có chút đau, Lục Uyển Đình nhìn dấu răng trên ngón trỏ, sau đó lại dựng ngón giữa lên cùng với ngón trỏ, cười nguy hiểm, "Kỳ Thanh, em vừa mới cắn chính là tay phải của chị."

Trong nháy mắt, mặt Kỳ Thanh đỏ lan ra đến cổ, bắt lấy hai ngón tay kia mà gập xuống, nâng ly trà trên bà lên uống che giấu xao động cùng với bất an, "Em cắn rất nhẹ, không đến nửa tiếng nữa sẽ biến mất thôi."

Lục Uyển Đình thò mặt lại ở gần bên tai cô hỏi, "Nếu vẫn đau đến tối thì sao?"

Ánh mắt Kỳ Thanh sáng lên, đôi mắt tỏa ra ánh hào quang mong chờ, quay sang nhìn Lục Uyển Đình "Vậy buổi tối em..."

Cô thực sự đã quá xem thường Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình rất biết dẫn dắt người ta vào tròng rồi trêu ghẹo.

Lục Uyển Đình dựng thẳng tay trái lên, tiếp lời nói của cô, "Chúng ta có thể thử xem mức độ hạnh phúc của tay trái nha."

"..." Kỳ Thanh muốn đem cái ly nước trà trên bàn hắt lên mặt Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình thật sự quá xấu xa, "Chị chính là kẻ lừa đảo."

Kẻ lừa đảo trong miệng Kỳ Thanh bậc cười lên tiếng, Lục Uyển Đình ở khoé môi cô hôn hôn một cái, "Lúc em mắng chị là kẻ lừa đảo, sao vẫn cứ đáng yêu như vậy chứ."

"Lời ngon tiếng ngọt." Khóe miệng Kỳ Thanh cong lên.

Lục Uyển Đình lấy đi cái chén trà trong tay Kỳ Thanh, uống hết nước còn dư lại trong đó, "Hiện tại không ngọt, có muốn nếm thử không?"

Quá câu dẫn người, Kỳ Thanh hoàn toàn không thể nào mà chống cự lại sự câu dẫn này, tiếng lòng rung vang, đi theo tiếng gọi, con tim đã bị Lục Uyển Đình mê hoặc, đem ấn Lục Uyển Đình ở trên ghế mà hôn.

Hương trà từ cánh môi kia tản ra, cô còn chưa nếm được vị chua đắng của trà thì đã bị hoà tan bởi sự dịu dàng của Lục Uyển Đình.

Nước trà đã lạnh, bếp lò nhỏ cũng đã tàn, Lục Uyển Đình không gọi phục vụ thêm than, tính tiền cùng Kỳ Thanh rời khỏi tiệm trà.

"Về nhà sao?" Lục Uyển Đình ngồi trên xe, Kỳ Thanh cúi người giúp cô cài dây an toàn, "Giờ này cách giờ ăn tối vẫn còn xa."

Lục Uyển Đình câu lấy Kỳ Thanh, không cho cô ngồi trở lại ghế lái, cười nói, "Chúng ta lại đi chơi lát nữa đi."

Các cô đang ở trên xe, cái từ chơi trong miệng Lục tổng, làm cho Kỳ Thanh nghĩ đến "xe chấn", cô đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây là bãi đổ xe, lúc nào cũng sẽ có người đến đây, kỳ Thanh chống ghế tránh thoát sự giam cầm của Lục Uyển Đình, "Sẽ bị người khác nhìn thấy."

Cô nhắc nhở Lục Uyển Đình, "Cho dù chúng ta là vợ vợ hợp pháp, bị người ta chụp hình quay video tung lên mạng xã hội, cũng sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn Lục Thị."

"Video?" Lục Uyển Đình vẻ mặt đơn thuần, "Chị chỉ muốn cùng em đến hồ Thu Lan xem mặt trời lặn, cái này cũng ảnh hưởng đến hình tượng công ty chúng ta sao?"

"..." Lục Uyển Đình nhất định cố ý.

Mặc cho ai ở trên xe bị ôm lấy lại nghe cái từ chơi này, đều sẽ nghĩ đến chuyện kia.

Kỳ Thanh kéo dây an toàn xuống cài vào, "Lục tổng trăm công ngàn việc, công tác chồng chất như núi, thế nhưng lại tranh thủ lúc rảnh đi xem mặt trời lặn ở hồ Thu Lan, đương nhiên sẽ ảnh hưởng hình ảnh tích cực của công ty đang định hướng."

Lục Uyển Đình cong môi cười, "Vậy cũng hay, bãi miễn cái chức tổng tài này của chị, để cho ba trở về nhận chức vị này nha."

"Vậy còn chị thì sao?"

"Thì an tâm cùng với bạn gái nhỏ của chị yêu đương a."

Lời âu yếm đến từ người mình yêu, lúc nào cũng làm cho lý trí tê dại, Kỳ Thanh xụ mặt, đang muốn giáo huấn chuyện công ty quan trọng, nhưng khóe miệng không nhịn được cong lên, lời muốn nói trước đó thành: "Em mang chị đến hồ Thu Lan."

Xe từ từ ra khỏi bãi đỗ xe, đi vào làn đường chính, một chiếc xe hơi màu trắng đi theo sau, Kỳ Thanh nhìn vào gương chiếu hậu thấy được, nhận ra đó là xe của Lục Uyển Đình.

"Tiểu Lương đi theo chúng ta sao?"

"Ân." Kỳ Thanh không nói cô quên mất Tiểu Lương còn ở đây, "Để chị nói cậu ấy về."

Lục Uyển Đình gọi điện thoại, lời nói thực ngắn gọn, "Không cần đi theo chúng tôi, đem xe mang về nhà đi."

Cô cúp điện thoại, mắt Kỳ Thanh vẫn nhìn gương chiếu hậu, chiếc xe đến giao lộ thì quẹo trái đi đường khác, không đi theo các cô nữa.

Mặt trời dần dần ngả về hướng tây, Kỳ Thanh đem xe dừng ở bãi đỗ xe của khách sạn Duyệt Giang, cùng Lục Uyển Đình đi bộ đến hồ Thu Lan.

Mặt hồ gợn sóng, ánh nắng chiều tà phản chiếu lên mặt hồ, nhìn không xa có chiếc du thuyền cập bến, Kỳ Thanh nhéo nhéo tay Lục Uyển Đình "Chúng ta có thể ngồi trên du thuyền không?"

"Được a." Lục Uyển Đình mang cô đến hướng bên kia, trên đường lấy điện thoại ra nhắn tin.

Tới gần bến tàu, một đám người từ bên trong ra.

"Không phải nói trễ nhất là 7h30 mới tan làm sao? Sao hiện tại lại không đi nữa!"

"Hình như có người ra tiền bao, thật là có tiền a."

Kỳ Thanh cùng dòng người đi nghịch nhau đến bến tàu, quay sang nhìn những người đang rời đi, "Chị bao thuyền?"

Lục Uyển Đình cười lắc đầu.

Một bóng dáng người đàn ông cao lớn từ trên chiếc du thuyền ra tới, ở phía sau có người đi ra theo nhìn trên người mặc bộ vest vừa thấy chính là quản lý tàu, cùng với nhân viên phục vụ. Ở trên bến tàu

Quản lý đi đến, trên mặt còn treo nụ cười xán lạn, cung kính vấn an hai người, "Xin chào, Lục tổng. Chào phu nhân."

Kỳ Thanh hiểu được, cái này lại là một phần sản nghiệp của Lục Thị.

Lục Uyển Đình nắm chặt tay cô, cười ôn nhu với Kỳ Thanh, "Chị không có bao thuyền, đây là sản nghiệp của Lục Thị, thuộc về một phần khách sạn Duyệt Giang."

Hai người lên thuyền, du thuyền chậm rãi rời khỏi bến.

Gió trên hồ thật mát mẻ, Kỳ Thanh đứng ở lan can thuyền xem mặt trời lặn, tâm tình giãn ra, Lục Uyển Đình đứng ở bên cô đưa tay ôm trọn lấy cô, đem cô ôm vào ngực.

Thấy Lục Uyển Đình lấy điện thoại bật camera lên, Kỳ Thanh kinh ngạc, "Chị muốn chụp hình sao?"

Lục Uyển Đình đảo thành camera trước, "Hình chụp duy nhất của chúng ta là trên giấy hôn thú." Cô quay sang nhìn Kỳ Thanh, "Đôi tình nhân nhỏ yêu đương, sẽ không phải chỉ chụp một tấm ảnh thôi chứ?"

Tiếng chụp hình vang lên, Kỳ Thanh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, bên cạnh đã vang lên tiếng chụp hình.

Cái kỹ thuật chụp này Kỳ Thanh không dám mong chờ quá nhiều, cho nên nhanh tay mà lấy đi cái điện thoại trong Lục Uyển Đình, "Để em chụp cho."

Lục Uyển Đình buông tay, đặt tay lên tay vịn, "Được, em chụp đi, chị biết, Kỳ tổng rất có kinh nghiệm chụp hình."

Cái gì mà kinh nghiệm chụp hình, đều là kinh nghiệm chụp lén.

Kỳ Thanh thoát ra khỏi lòng ngực Lục Uyển Đình, ôm lấy bả vai Lục Uyển Đình, thân mật mà tựa vào tai nhau, chụp được bức hình thứ hai.

"Kỳ Thanh." Hai người điều chỉnh tư thế tốt đang muốn chụp hình, Lục Uyển Đình bỗng nhiên quay sang nhìn Kỳ Thanh, cười gọi tên cô, Kỳ Thanh theo bản năng mà quay đầu lại, lúc cô vừa quay đầu sang nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nghiêng đầu hôn lên môi cô.

Kỳ Thanh ấn nút chụp, không quan tâm bức ảnh này chụp được hay không, nắm chặt điện thoại, ôm lấy Lục Uyển Đình đáp lại nụ hôn kia.

Ảnh chụp cực kỳ đẹp, phong cảnh hài hoà, ánh sáng đúng chỗ mà dừng trên người các cô, không chỉ không có hình ảnh mờ nhạt loé sáng, ngược lại làm cho nụ hôn của các cô nhìn thấy rõ.

Lục Uyển Đình nhìn tấm ảnh chụp này, xoa xoa tóc Kỳ Thanh, khích lệ, "Kỹ thuật chụp hình của Tiểu Kỳ tổng rất tốt."

Cô lựa chọn mấy tấm ảnh rồi gửi sang cho trợ lý Tô.

Ảnh vừa gửi đi, Kỳ Thanh khẩn trương, "Sao chị lại gửi mấy tấm hình cho trợ lý Tô?"

Đầy là thể hiện ân ái sao?

Lục Uyển Đình cười, môi hôn lên tai Kỳ Thanh, "Để cho trợ lý Tô đem hình đi rửa ra."

Trợ lý Tô còn đang ở công ty mà làm việc, tay che ngực lại khi nhìn mấy tấm hình, Lục tổng đây là kích thích cô mau nhanh tay nhanh chân bắt lấy Tần Phụ Tuyết sao?

Nhìn bối cảnh chụp ở hồ Thu Lan, trợ lý Tô thở dài, nhớ tới lần đầu gặp mặt Tần Phụ Tuyết ở đó.

Ngồi du thuyền dạo một vòng quanh hồ, chờ Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình từ du thuyền xuống, mặt trời đã lặn sau núi.

Màn đêm bao trùm cả nơi đây, dưới ánh đèn có một người đang đứng chờ, nhìn có vẻ rất đáng thương.

"Lục tổng." Trợ lý Tô nhìn thấy hai người, "Ảnh chụp đều đã rửa ra rồi."

Lục Uyển Đình tiếp nhận túi giấy, "Sao em lại mang tới chỗ này?"

Trợ lý Tô nói: "Sợ chị sốt ruột."

Kỳ Thanh cười cười, "Trợ lý Tô, chúng ta cùng nhau ăn tối đi." Cô lấy điện thoại mở đến số điện thoại của Tần Phụ Tuyết, "Chỗ này rất gần nhà Tần Phụ Tuyết, để tôi gọi cậu ấy cùng đi ăn tối."

Trợ lý Tô sửng sốt, nhận được kinh hỉ ngoài ý muốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui