Trợ lý Hoa vừa mới mật báo, thì một tiếng bước chân trầm ổn đã tới cửa, trợ lý Hoa quay đầu nhìn lại, lão Kỳ tổng đã đi tới cửa.
Trợ lý Hoa nhanh chóng chưng nụ cười tươi hướng tới Lão Kỳ tổng chào hỏi, "Xin chào Kỳ tổng, tiểu Kỳ tổng đang xem văn kiện."
Thật là sợ hãi, không biết có để cho ông ấy nghe được lúc nãy cô gọi là lão Kỳ tổng.
Kỳ Huy lãnh đạm ừ một tiếng, "Cô đi làm việc đi."
Trợ lý Hoa đứng ở cửa liên tục gật đầu, đi nhanh về vị trí làm việc của mình, đôi mắt cũng kén mà nhìn lão Kỳ tổng đi vào văn phòng.
Trong văn phòng, Kỳ Thanh đang cố gắng để cho tay phải mình không run, nhưng mà lại run càng lợi hại hơn, thấy ba mình đã đi vào văn phòng, Kỳ Thanh từ chỗ ngồi đứng lên, "Ba, sao ba lại đến đây?"
Lặng lẽ chắp tay ra sau lưng.
Nhìn thấy con gái, vẻ mặt lạnh lùng của Kỳ Huy lập tức tươi cười, ông đi đến bàn làm việc nhìn thấy trên bàn chất đầy văn kiện, trong lòng rất vui mừng.
Con gái của ông không phải là người có vợ mà bỏ bê công việc nha.
"Ba đến xem con gái của ba a." Mặc kệ con cái có lớn thế nào rồi, thì ở trong mắt cha mẹ vẫn chỉ là những đứa con bé bỏng, Kỳ Huy vui vẻ mà nhìn con gái mình đánh giá, gương mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn, trạng thái rất tốt.
Kỳ Thanh mới không tin ba cô đến đây chỉ để thăm hỏi cô, cô dùng cái tay trái ôm lấy cánh tay của lão Kỳ tổng, trêu chọc ba, "Kỳ tổng, có phải ba đến đây để tuần tra, đôn đốc công việc đúng không?"
"Tiểu Kỳ tổng làm việc rất nghiêm túc, còn sợ ba tuần tra sao?" Kỳ Huy vỗ vỗ bả vai con gái, tiếng cười của ông vang trong văn phòng, người ở ngoài cũng có thể nghe thấy được.
Tần Phụ Tuyết lại đây tìm Kỳ Thanh, dừng chân ở cửa, trong lòng nghi hoặc, sao trong văn phòng Kỳ Thanh lại có tiếng đàn ông? Lại còn nói chuyện rất vui vẻ.
Tần Phụ Tuyết không có trực tiếp đến văn phòng tổng tài, ánh mắt dò hỏi trợ lý Hoa, ai tới?
Trợ lý Hoa chỉ vào văn phòng tổng tài mấp máy môi nói, "Lão Kỳ tổng."
Hoá ra là lão Kỳ tổng.
Cô từng nhìn thấy lão Kỳ tổng, nhưng chưa cùng nói nói chuyện với ông, cho nên không đoán ra được đó là giọng của lão Kỳ tổng.
Tần Phụ Tuyết ở bên ngoài chờ một lúc, sau đó lại nói với trợ lý Hoa khi nào lão Kỳ tổng đi thì nói cho cô một tiếng.
Cùng với con gái nói chuyện với nhau về việc nhà cửa, Kỳ Huy mới đi vào mục đích chính của hôm nay, ông ngồi vào chiếc ghế của Kỳ Thanh, chỉ mới ngồi xuống thôi, nhưng mà khí thế của một tổng tài không thua kém ai.
Kỳ Huy nhấn điện thoại nội bộ trên bàn, trên bàn trợ lý lập tức phát ra tiếng chuông, trợ lý Hoa vội vàng nghe, giọng nói của lão Kỳ tổng truyền đến, "Trợ lý Hoa, cô thông báo với giám đốc của các bộ phận, mười lăm phút sau mở cuộc họp ở phòng hội nghị lớn."
"Vâng, Kỳ tổng." Trợ lý Hoa nhanh chóng nhắn tin thông báo cho các bộ phận.
Kỳ Huy giao việc cho trợ lý Hoa xong, mở két sắt đặt ở góc văn phòng, tìm kiếm cái gì ở trong đó.
Vẻ mặt Kỳ Thanh khó hiểu mà nhìn ba cô, "Ba, ba muốn tìm cái gì?"
Két sắt là nơi đặt tài liệu quan trọng, mấy ngăn ở trên là tiền mặt, dùng trong trường hợp gấp.
"Lát nữa con sẽ biết." Kỳ Huy không ngẩng đầu lên, lật một hồi lâu, từ tầng dưới cùng của két sắt lấy một cái túi văn kiện màu đen ra.
Ông thở một hơi, đóng két sắt lại mang túi văn kiện đen trở lại bàn làm việc, lấy ra chứng nhận cổ phần đưa cho cô, "Công ty này về sau, là của con."
Mấy năm nay, công ty đều do Kỳ Thanh quản lý, Kỳ Huy đau lòng cho con gái nhưng mà ông càng đau lòng cho vợ ông hơn, đời người vội vã làm sao đến được trăm năm, ông không muốn đem tất cả thời gian dành cho công ty.
Đối với ông, vợ sẽ là người đi với công đến hết cuộc đời này.
Cuộc họp lãnh đạo rất ngắn gọn, Kỳ Huy tuyên bố đem toàn bộ cổ phần chuyển giao cho Kỳ Thanh, nói bộ phận pháp chế chuẩn bị hợp đồng chuyển nhượng.
Sắp xếp xong mọi việc, tan họp.
Kỳ Thanh có chút hoảng hốt, về sau cô là sếp lớn nhất của công ty sao?
Đem cổ phần trong tay giao cho con gái chỉ là một việc, Kỳ Huy đến công ty còn chuyện khác cùng Kỳ Thanh thảo luận, thấy con gái phát ngốc, ông nhéo nhéo lấy mặt cô, "Thanh Thanh, hiện tại, chúng ta nói đến chuyện hôn lễ."
Nhắc đến hôn lễ, Kỳ Thanh lập tức hồi phục.
"Con và Uyển Đình đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ ở trung tâm triển lãm Giang Lâm."
"Hôn lễ làm như thế nào con và Uyển Đình thảo luận là được, ba mẹ chỉ đưa ra kiến nghị, không can thiệp." Kỳ Huy cười cười, mở một cái danh sách trong điện thoại ra, "Ba chỉ muốn đưa con xem danh sách mời khách của ba và mẹ con."
Hôn lễ ngoài việc mở tiệc chiêu đãi bạn bè của mình, còn có chiêu đãi bạn bè của ba mẹ nữa, Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại nhìn danh sách một lần, cũng không có ý kiến gì.
"Ba, ba gửi danh sách này cho con đi, chờ con và Uyển Đình tổng hợp số lượng khách mời, lên danh sách hết rồi sẽ gửi thiệp cho bọn họ."
Kỳ Thanh đưa lại điện thoại cho ba mình, Kỳ Thanh không tiếp nhận liền, mà cầm lấy tay phải của con gái, đau lòng hỏi, "Tay con bị thương khi nào?"
Lúc Kỳ Thanh xem danh sách khách mời, Kỳ Huy vẫn luôn chú ý đến tay cô.
Tay của con gái hình như không ổn.
Kỳ Thanh: "...." Chỉ là có hơi run thôi mà, có chỗ nào giống bị thương?
Kỳ Thanh nhét điện thoại vào trong tay ba cô, trên mặt có chút xấu hổ, "Con không có bị thương."
"Vậy tay của con..." Kỳ Huy suy nghĩ chút, "Tối hôm qua, đi đánh bóng à?"
Ông còn nhớ rõ khi còn nhỏ hay cùng con gái đánh tennis, ngày hôm sau tay của con gái cũng run như vậy.
"Không phải, tập cử tạ rèn luyện cánh tay ạ." Kỳ Thanh không muốn tiếp tục nói cái chủ đề này nữa, cho nên bắt đầu đuổi người, "Kỳ tổng, nếu không còn chuyện khác, thì mau về chơi với Triệu tiểu thư đi, con còn có việc phải làm.
Kỳ Huy bị con gái kéo đứng dậy, "Được được được, ba về đây, không quấy rầy tiểu Kỳ tổng của ba làm việc." Trước khi đi còn gửi danh sách qua cho Kỳ Thanh, "Có thời gian thì mang Uyển Đình về nhà ăn cơm."
Lão Kỳ tổng vừa đi, trợ lý Hoa lập tức bắn tin cho Tần Phụ Tuyết.
...
Bạn bè của Tần Phụ Tuyết không nhiều lắm, người có thể để tâm sự lại càng ít, tối hôm qua thấy ảnh chụp Tô Hoài Sương mặc áo cưới, trong lòng cô bỗng nhiên xúc động muốn cùng Tô Hoài Sương kết hôn.
"Kỳ Thanh." Tần Phụ Tuyết ngồi vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc, muốn nói nhưng lại thôi, chỉ nhìn Kỳ Thanh.
Thấy bộ dáng ấp a ấp úng của cô nàng, Kỳ Thanh khép văn kiện lại, đặt công tác qua một bên, "Làm sao vậy?"
Tần Phụ Tuyết do dự, cô vốn định nói cho Kỳ Thanh biết cô muốn cùng trợ lý Tô kết hôn, hiện tại ngồi xuống lại nghĩ đến việc cô và trợ lý Tô từ lúc nhận thức đến lúc kết giao, cũng chỉ mới vừa hai tháng, hiện tại kết hôn, có phải quá vội vàng không.
Cô đánh mất ý niệm muốn tâm sự với Kỳ Thanh, nói đến chuyện khác, "Bên tập đoàn Trương Trạch có một sự kiện, cậu có muốn nghe không?"
"Trương Hoàng Nhã bên đó làm sao?" Kỳ Thanh tò mò, chuyện gì mà khiến Tần Phụ Tuyết do dự vậy.
Lúc mà tám nhảm thì nên nhìn đông nhìn tây, nhìn ra cửa có đóng chưa, Tần Phụ Tuyết thấy cửa đóng rồi, đứng dậy đi đến bàn làm việc cúi người, hạ giọng nói, "Không phải Trương Hoàng Nhã, mà là Đông Dã Lam Phong."
Đông Dã Lam Phong? Cô ta lại làm gì nữa à?
Kỳ Thanh ngừng thở chờ Tần Phụ Tuyết nói, Tần Phụ Tuyết dừng lại một chút rồi nói tiếp, "Đông Dã Lam Phong rời khỏi tập đoàn Trương Trạch."
Cô còn nghĩ rằng sẽ nghe được tai tiếng của Trương Hoàng Nhã và Đông Dã Lam Phong, không nghĩ đó chỉ là cái tin từ chức, Kỳ Thanh ngồi thẳng người dậy, "Lần sau nói mấy cái chuyện này, không cần làm ra mấy cái biểu cảm không giống người."
Tần Phụ Tuyết gõ gõ tay ghế, đứng lên, "Không còn chuyện khác, cậu làm đi, mình không quấy rầy."
Lúc cô phải đi, Kỳ Thanh gọi cô lại, "Phụ Tuyết, cậu đến tìm mình, thật ra muốn tâm sự với mình chuyện kết hôn với trợ lý Tô đúng không?"
Bị người khác đoán đúng được tâm tư, trong lòng Tần Phụ Tuyết chột dạ, cô phủ nhận, "Không phải."
Nhưng mà Kỳ Thanh đã nhìn thấu hết qua đôi mắt của cô, Tần Phụ Tuyết cười che giấu cảm xúc của cô, "Thật sự không phải mà, mình và trợ lý Tô mới quen biết nhau có mấy ngày, sao lại có thể nghĩ đến chuyện kết hôn với cô ấy."
Kỳ Thanh cầm lấy cây bút máy, nhẹ nhàng mở cái nắp bút ra, "Những lời này của cậu, ngàn vạn đừng để cho trợ lý Tô nghe được."
Nụ cười của Tần Phụ Tuyết ngưng lại, nhớ tới những lời trước kia đã nói qua với Kỳ Thanh.
Cô nói cô sẽ không thích trợ lý Tô, tuyệt đối sẽ không cùng cô ấy yêu đương, sau lại bị vả vào mặt, cô không chỉ có không thích trợ lý Tô, mà còn thích muốn chết, mỗi buổi tối phải ôm lấy trợ lý Tô mới có thể ngủ được.
Nếu những lời này để trợ lý Tô nghe được, sợ là sẽ hiểu lầm là cô chỉ muốn yêu đương không muốn tiến đến hôn nhân, là tra nữ đùa bỡn người khác.
"Mình muốn cùng cô ấy kết hôn." Tần Phụ Tuyết sửa lại lời nói.
Giọng nói rất nhỏ nhẹ, trong văn phòng yên tĩnh vừa lúc có thể truyền tới tai Kỳ Thanh, Kỳ Thanh nghe được, cười thành tiếng.
...
Mở cuộc họp xong, dự án hợp tác với tập đoàn Trương Trạch khai phá khu dân cư AI, thành lập tổ dự án, mọi công việc sẽ giao cho tổ này làm việc.
Họp xong, Lục Uyển Đình trở về văn phòng.
Ngồi còn chưa ngồi, đã nhớ Kỳ Thanh.
Nhớ lại tối hôm qua thật vui vẻ, khoé môi Lục Uyển Đình cong lên, trên mặt đều là ý xuân nhộn nhạo, nhìn một cái là có thể biết, cô đang nghĩ đến người yêu.
"Lục tổng." Người tới đánh gãy hình ảnh trong đầu Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình ngước mắt, trợ lý Tô buông văn kiện trong tay, nói: "Đây là tài liệu tổng giám Chu đưa đến đây."
"Trông em không vui vậy?" Ánh mắt Lục Uyển Đình nhạy bén, quét mắt nhìn văn kiện, tay mở văn kiện cũng không nhanh mà cũng không chậm.
"Haizzz..." Trợ lý Tô thở dài, đem tâm sự nói cho Lục tổng, "Em chờ rằng khi Phụ Tuyết xem xong ảnh chụp áo cưới của em, sẽ cùng em nói đến chuyện kết hôn."
"Kết quả thế nào?" Lục Uyển Đình cũng có thể đoán được một số chuyện sau đó.
Trợ lý Tô nói: "Tối hôm qua, sau khi về nhà, cô ấy không có nói gì liên quan đến áo cưới hay chuyện kết hôn, chỉ ôm em ngủ thôi."
"Không làm những chuyện khác sao?"
Mặt trợ lý Tô đỏ lên, "Aizz ya, cái chuyện đó đương nhiên là có làm rồi, chị và phu nhân đi ngủ không lẽ chỉ đơn thuần đắp cái chăn rồi đi ngủ, không làm gì sao?"
Lục Uyển Đình trầm ngâm nửa giây, vẻ mặt đứng đắn nhìn trợ lý Tô, "Tôi không hỏi chuyện lăn giường."
Cô cảm giác bản thân đã biết cái gì đó.
Trợ lý Tô: "...Không có ạ, bọn em tắm xong thì đi ngủ liền."
Nhìn mặt trợ lý Tô thẹn thùng, Lục Uyển Đình rất bình tĩnh thản nhiên hỏi một câu, "Hai người mỗi đêm đều..."
Trợ lý Tô che mặt lại, sao Lục tổng lại không biết xấu hổ vậy, đang ở trong công ty mà hỏi cấp dưới chuyện phòng the mỗi đêm có làm không?
"Vâng." Trợ lý Tô ngượng ngùng gật đầu.
Sắc mặt Lục Uyển Đình không thay đổi, "Nếu mỗi đêm đều ngủ cùng nhau, vậy thì trước khi ngủ có thể tâm sự, tâm sự một hồi thì lãng qua vấn đề kết hôn."
Hoá ra cái mà Lục tổng muốn nói chính là cái này, cô hiểu lầm Lục tổng rồi a.
Quen biết với Lục tổng nhiều năm rồi, cô rất là người hiểu rõ nhất, Lục tổng là người rất lạnh lùng thiếu tình người, trước khi gặp Kỳ tổng, trong lòng chỉ có công việc.
Trợ lý Tô buông tay, thu lại nét mặt nhộn nhạo với thẹn thùng của mình, "Cảm ơn Lục tổng, em biết rồi."
Kỳ Thanh nhắn tin đến, gửi danh sách khách mời cho Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình nhìn danh sách, gọi điện thoại cho Kỳ Thanh, giọng nói dịu dàng còn mang theo ý cười, "Chị thấy trong danh sách có vài vị khách mời trùng với nhau."
"Vậy chị muốn lấy danh nghĩa Lục gia hay Kỳ gia mời khách?" Nghe được giọng nói của Lục Uyển Đình, tâm Kỳ Thanh cùng với cơ thể đều có chung một phản ứng, cảm giác ấm áp lại say mê rồi tê tê dại dại từ ngực, sau đó chạy một đường thẳng xuống dưới.
Điện thoại đầu bên kia trầm ngâm, Lục Uyển Đình đưa ra một câu trả lời hoàn toàn làm cho tâm người đẹp chết mê chết mệt, cô cười nói với Kỳ Thanh, "Chúng ta là người một nhà, thiệp mời lấy danh nghĩa của cả hai nhà để phát."
"Được." Khóe miệng Kỳ Thanh cong lên, không che dấu được tình yêu và ý cười từ trong ánh mắt.
Sắp đến giờ ăn cơm, Lục Uyển Đình hỏi Kỳ Thanh, "Em có muốn qua bên chị ăn trưa không?"
Cô vừa hỏi làm Kỳ Thanh mới nhớ, "Trưa nay, em có hẹn ăn trưa với A Châm."
"Tiểu Kỳ tổng, em và cô ấy ăn trưa với nhau, không sợ bạn gái của cô ấy ghen sao?" Ngón tay Lục Uyển Đình nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, đưa ra một đống câu hỏi, "Bọn em đi ăn ở đâu? Ăn bao lâu?"
Kỳ Thanh bậc cười, "Để em nói với A Châm, kêu cậu ấy mang theo bạn gái, em cũng mang theo bạn gái của em nha, như vậy thì bạn gái cậu ấy không ghen nữa rồi.". 𝐓ìm đọc thêm tại ﹛ trumtru𝘺𝚎n.𝑽n ﹜
"Em nói sai rồi." Lục Uyển Đình giúp cô sửa lại cho đúng, "Người em mang theo là phu nhân của em, không phải là bạn gái."
"Vâng, phu nhân." Nhìn đống văn kiện trên bàn không còn nhiều lắm, Kỳ Thanh nói, "Hiện tại, em đi qua đón chị."