Dòng nước ấm xối lên người, làn da dưới ấm cũng biến thành hồng nhạt, Tần Phụ Tuyết nhắm mắt đối mặt với vách tường, đôi tay rũ bên người nắm chặt lại, nhớ tới những lời Kỳ Thanh nói.
Những hình ảnh hỗn độn rời rạc xuất hiện trong đầu cô, Tần Phụ Tuyết đem tóc ướt vén ra sau đầu, vuốt nước ở trên mặt, mở mắt ra thở gấp.
Chờ một khoảng thời nữa, chờ các cô ở chung được ba tháng, cô sẽ đem áo cưới cầu hôn Hoài Sương.
Tô Hoài Sương rưng rưng nước mắt mà cười, cô nhẹ nhàng vuốt chiết áo cưới, xem nó như một trân bảo, tay cảm nhận được sự mềm mại của tơ lụa, Tô Hoài Sương nhớ đến cảm giác mặc áo cưới vào hôm đó.
Áo cưới đặt ở đây không biết đã bao ngày, Tô Hoài Sương cẩn thận mà đóng nắp hộp lại, đem khăn phủ lên lại, sau đó đặt nó lại về vị trí ban đầu, làm như không phát hiện.
Cảm xúc kích động đã được kìm hãm lại, Tô Hoài Sương lau nước mắt trên mặt, trong khoé mắt còn đọng lại chút nước, cũng đủ cho người nhìn vừa nhìn đã biết được cô vừa mới khóc, huống chi là Tần Phụ Tuyết đã ở bên cô sớm chiều.
Muốn làm cho đối phương không phát hiện cũng khó.
Tiếng nước trong nhà tắm vẫn chưa dừng lại, Tô Hoài Sương biết rõ Tần Phụ Tuyết tắm mất bao lâu, sẽ không nhanh như vậy mà đã tắm xong, cô chớp chớp mắt, ánh mắt chuyển sang ngăn tủ để khăn trải giường, nhưng mà ánh mắt lại trở lại về chiếc hộp kia.
Cô lại mở hộp ra.
Trong lòng Tô Hoài Sương có một ý tưởng, cô cắn chặt răng, ôm hộp đi vào trong phòng ngủ.
Giờ này còn thay chăn đổi khăn gì nữa, hiện tại, cô muốn mặc váy cưới cầu hôn Tần Phụ Tuyết!
Tô Hoài Sương cởi bộ đồ ngủ ở nhà ra, dựa theo kinh nghiệm lần trước thử áo cưới mà mặc lại, cô ngồi ở mép giường, kéo áo cưới từ dưới lên trên.
Lúc trước có nhân viên hỗ trợ, sau khi mặc áo cưới vào, cô chỉ cần đứng một chỗ để nhân viên kéo khoá áo cưới ở phía sau lên là được. Hiện tại, những việc này phải tự tay cô làm.
Tô Hoài Sương vòng tay ra phía sau lưng, khó khăn mà kéo khoá áo cưới lên, cuối cùng cũng hoàn thành việc mặc áo cưới.
Nhẫn cô đặt ở tủ đầu giường, Tô Hoài Sương nhấc làn váy phết dưới sàn nhà lên, đi đến bên tủ đầu giường, cúi người kéo ngăn kéo ra, lấy chiếc nhẫn bên trong đó.
Chiếc nhẫn được đặt trong một cái hộp nhung màu đỏ rượu, viên kim cương ba cara, lúc mua có chút đau lòng, nhưng nghĩ đến việc dùng nó, từ đau lòng thành phấn khích và hưng phấn.
Tiếng nước dừng lại, tâm Tô Hoài Sương căng thẳng, giờ phút này, cô mới chân chính cảm giác được cái gì gọi là kích động và hứng phấn, đi cùng đó là bất an.
Tần Phụ Tuyết tắm xong, trên người mặc áo ngủ, cầm khăn vừa đi ra ngoài vừa lau tóc.
Có vài giọt nước chưa kịp thấm vào khăn nhỏ xuống áo ngủ, Tần Phụ Tuyết dừng chân lại ở cửa, cúi đầu xoa xoa.
TV trong phòng khách mở ra, nhưng ở trên sô pha lại không thấy bóng dáng của Tô Hoài Sương, Tần Phụ Tuyết nhìn khắp nhà, thấy trong phòng ngủ bật đèn, cô đột nhiên cười lên, đã lớn như vậy rồi, mà cô còn khẩn trương, sợ bị Tô Hoài Sương bỏ rơi sao?
Cô ngồi trên sô pha, lấy máy sấy tóc, điều chỉnh nhiệt độ sấy, ngồi ở trên sô pha vừa thổi tóc vừa xem tivi.
Tóc rất nhanh đã được hong khô.
Từ lúc nãy đến giờ, cô vẫn không thấy Tô Hoài Sương từ phòng ngủ đi ra, cô thu máy sấy lại cất vào chỗ cũ, nhìn thoáng qua phòng ngủ, nghĩ ngợi một lát rồi đi vào phòng.
Tiếng bước chân ngày càng gần, Tô Hoài Sương hít một hơi thật sâu, nín thở.
Cửa phòng ngủ đẩy ra.
Nhìn thấy Tô Hoài Sương đang mặc chiếc áo cưới đứng nhìn cô, Tần Phụ Tuyết ngây cả người, cô ngơ ngác chớp chớp mắt, sau đó nhìn về phía để đồ.
Cô khi nào tặng áo cưới cho Hoài Sương?
Cô bị mất trí nhớ sao?
Người đứng ở mép giường chậm rãi đi đến chỗ cô đang đứng, Tần Phụ Tuyết quay đầu lại, ánh đèn sáng người dừng lại trên người Hoài Sương, cũng giống như tên của cô, phát sáng trong màn sương, làm người ta chói mắt nhưng tâm lại động.
Tần Phụ Tuyết không thèm nghĩ đến việc tại sao áo cưới lại ở trên người Hoài Sương, cô kinh ngạc nhìn người phụ nữ mặc chiếc áo cưới, kích động đến nói lắp, "Chị... mặc áo cưới rất đẹp."
So với hình chụp còn đẹp hơn nhiều, càng làm cho tâm cô rung động.
Tô Hoài Sương mím môi cười nhạt, hốc mắt lần nữa lại phiếm hồng, "Vậy em nguyện ý lấy tôi sao?"
Một câu này lập tức làm lòng người rối tinh rối mù, Tần Phụ Tuyết đang muốn trả lời, thì Tô Hoài Sương đã đưa tay lên, một chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trong lòng bàn tay cô.
Chiếc nhẫn này từ lúc nãy đến giờ vẫn bị Hoài Sương nắm chặt trong tay, từ viên kim cương lạnh lẽo giờ đây cũng đã mang hơi ấm của cô.
Mặc áo cưới không tiện quỳ xuống cầu hôn, Tô Hoài Sương nâng tay trái của Tần Phụ Tuyết, giơ chiếc nhẫn kim cương mà cầu hôn, "Phụ Tuyết, từ lần đầu tiên, tôi nghe tên của em, tôi đã thích em, nhìn thấy ảnh chụp của em, thì trong tâm tôi lại kích động không thôi. Tôi muốn làm quen với em, muốn kết bạn với em, sau đó lại muốn kết giao với em."
"Lời nói ở khách sạn đêm đó, là lời nói mà tôi thấy hối hận nhất trong cuộc đời của mình, sau khi em đi rồi, tôi sợ hãi đến phát run, sợ chúng ta cả đời này vì một câu nói kia mà bỏ lỡ nhau."
Nhớ đến chuyện tối hôm đó, Tô Hoài Sương đến giờ vẫn còn sợ hãi, trên tay cô không còn sức lực, càng nắm chặt lấy tay Tần Phụ Tuyết, "Ngày chúng ta ở suối nước nóng, em đáp đứng kết giao với tôi, em có biết tôi vui vẻ biết bao không, tôi hận không cùng em đến Cục Dân Chính ngay lập tức, giống như Lục tổng đối với Kỳ tổng vậy."
Trong lòng Tần Phụ Tuyết chua xót, có loại cảm giác muốn khóc.
Nước mắt hình như tương thông với tâm tình của cô, lập tức tràn ngập, cô cố gắng đảo mắt để nước mắt không rơi xuống.
"Bây giờ, tôi mặc chiếc áo cưới em mua để cầu hôn em, vậy em có nguyện ý gả cho tôi không?"
Cuối cùng, cô cũng không khống chế được nước mắt nữa, để nó tự do rơi xuống, để cho bản thân cô cũng tự do theo trái tim mình, cô gật đầu mạnh đồng ý, mặc kệ là cưới hay gả, cô đều nguyện ý.
Nhưng mà gật đầu vẫn chưa đủ.
Tần Phụ Tuyết nức nở nói, "Em nguyện ý."
"Về sau cho dù có phát sinh việc gì, em cũng không thể đổi ý đâu đó." Chiếc nhẫn từ đầu ngón áp út, cuối cùng cũng đi đến điểm đích của nó.
Tô Hoài Sương cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô một cái, lại ngẩng đầu sửa cách xưng hô, "Bà xã ~."
Một tiếng gọi bà xã này làm tâm Phụ Tuyết thấy vi diệu.
Cô chưa từng đến một ngày bản thân sẽ đi lấy chồng, càng không nghĩ đến sẽ có một người gọi cô là bà xã, mà chính bản thân cô lại nguyện ý tiếp thu tiếng gọi này.
Tần Phụ Tuyết lên tiếng, giang đôi tay ra ôm lấy Tô Hoài Sương, nghĩ đến những trả giá của cô ấy trong đoạn tình cảm này, tâm cô thấy buồn, còn tim thì đau.
"Thực xin lỗi, việc gì cũng phải để chị làm." Nhiệt độ trong ngực không ngừng tăng lên, nước mắt Tần Phụ Tuyết đọng lại trên bờ vai của Tô Hoài Sương, cô nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tần Phụ Tuyết, dịu dàng mà trấn an, "Là do tôi quá vội vàng, nhìn thấy áo cưới lập tức muốn cầu hôn em."
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tần Phụ Tuyết khóc, sao có người khóc mà vẫn đẹp như vậy.
Tô Hoài Sương cũng nhìn lại bản thân vừa khóc vừa cười, thẹn thùng mà nói, "Có phải tôi nên kiên nhẫn một chút, chờ em cầu hôn không?"
Tần Phụ Tuyết nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay cô, hiện tại, cô thực sự tin lời Kỳ Thanh nói, Tô Hoài Sương rất muốn kết hôn với cô.
Từ kết giao đến cầu hôn đều là Tô Hoài Sương chủ động, vậy những việc còn lại, để cô.
"Hoài Sương, ngày mai chị có rảnh không? Em muốn mang chị đến một nơi."
"Đi đâu?" Tô Hoài Sương rời khỏi lòng ngực của Tần Phụ Tuyết.
Tần Phụ Tuyết nghiêm túc nhìn cô nói, "Cục Dân Chính."
Ngay lập tức, nụ cười của Tô Hoài Sương sáng như ánh mặt trời, "Đương nhiên rảnh."
Vừa dứt lời, cô đã bị Tần Phụ Tuyết ôm lên, Tô Hoài Sương khoanh tay ôm lấy cổ Tần Phụ tuyết, làn váy uốn lượn có chút vướng víu, Tần Phụ Tuyết ôm cô đặt trên giường, tùy ý mà hôn.
Giữa lúc thở dốc, Tần Phụ Tuyết chống tay gối đầu nói, "Cái áo cưới này thật khó cởi a."
Tô Hoài Sương cúi đầu nhìn váy đã bị làm cho nhăn nhó, lớp lụa mỏng thật dễ xé, cô thẹn thùng mà ám chỉ, "Xé rách rồi có thể mua lại, còn cái áo cưới này, đem cất làm kỷ niệm." . Truyện Hài Hước
Tần Phụ Tuyết dùng hành động để thực hành theo lời nói của Tô Hoài Sương, chiếc áo cưới này cũng thật dễ xé.
Hai cơ thể ấm áp dán lên nhau, Tần Phụ Tuyết hôn lên vành tai Hoài Sương, ở bên tai mà gọi "Bà xã ~"
Người nằm ở dưới nghe được, cả cơ thể rùng mình, Tô Hoài Sương ôm chặt lấy Tần Phụ Tuyết, thừa nhận hết nhiệt tình cùng với ôn nhu.
Dưới nhiệt độ cao, Sương Tuyết hoàn tan với nhau.
Đêm khuya, Tần Phụ Tuyết ngủ rồi, nhưng mà Tô Hoài Sương còn kích động không ngủ được, nghĩ đến ngày mai còn phải đi lãnh chứng, đầu óc càng tỉnh táo.
Từ từ...cô vẫn chưa xin nghỉ!
Mắt nhìn người ngủ yên bên gối, Tô Hoài Sương rón ra rón rén cầm điện thoại, sợ ánh sáng màn hình quấy nhiễu Tần Phụ Tuyết, cô trốn trong chăn mà nhắn tin.
[Lục tổng, ngày mai, em muốn xin nghỉ một ngày.]
Chờ sáng mai Lục tổng thức dậy, có thể nhìn thấy tin nhắn của cô,
Không nghĩ đến tin vừa gửi đi thì lát sau đã có tin nhắn lại, Lục tổng gửi lại [Được.]
Lục tổng giờ này còn chưa ngủ?
Kỳ Thanh đi lấy nước, quay đầu nhìn thấy Lục Uyển Đình cầm điện thoại nhắn tin, nghi hoặc hỏi, "Trễ vậy rồi chị còn nhắn tin với ai vậy?"
Cô đi đến mép giường đưa nước cho Lục Uyển Đình, "Công ty có vấn đề gì sao?"
Lần trước thấy Lục Uyển Đình nhắn tin giữa đêm khuya, chính là dự án của công ty xảy ra vấn đề.
Lục Uyển Đình nhận lấy cái ly uống nước, ngước mắt cười nói, " Là trợ lý Tô, em ấy nói ngày mai muốn xin nghỉ một ngày."
"Còn muốn uống nữa không?" Kỳ Thanh nghiêng người ngồi xuống giường, đút cho tiếp cho Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình uống hai ngụm, "Đủ rồi, chị không uống nữa."
Gương mặt Kỳ Thanh nóng lên, nhớ tới bộ dạng yếu ớt xin tha của mình, "Sao lại đột nhiên xin nghỉ? Chẳng lẽ muốn cầu hôn Phụ Tuyết sao?" Nói xong uống hết nước còn dư lại trong ly.
Lục Uyển Đình nhích người vào bên trong giường, Kỳ Thanh lên giường, nghiêng người để đầu tựa lên vai Lục Uyển Đình, cùng xem tin nhắn trợ lý Tô gửi qua.
"Trợ lý Tô đã cầu hôn rồi." Lục Uyển Đình nói cho Kỳ Thanh biết, "Ngày mai, hai người đi Cục Dân Chính lãnh chứng."
"Nhanh như vậy sao?" Nhìn tin nhắn trợ lý Tô gửi đến, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Trợ lý Tô làm sao lại hạ quyết tâm cầu hôn vậy? Chị xúi giục cô ấy sao?"
Lục Uyển Đình đặt điện thoại xuống, xoa xoa tóc Kỳ Thanh, ôm cô vào trong ngực, "Chị vẫn luôn ở bên cạnh em, có lén lút xúi giục em ấy hay không, em là người biết rõ nhất."
Đương nhiên là không có.
Các cô điều chỉnh lại tư thế, Lục Uyển Đình ôm Kỳ Thanh, giọng nói ôn nhu mang theo ý cười, "Ngủ đi em, trễ rồi. Chờ mai rồi em hỏi trợ lý Tô, vì sao lại cầu hôn."
Ngày mai, trợ lý Tô cùng với Tần Phụ Tuyết đi lãnh chứng, xong rồi còn phải cùng nhau đi ăn mừng, làm gì có thời gian mà trả lời cho vấn đề của cô.
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, "Chờ ngày kia rồi hỏi, ngủ ngon."
Một ngày không có xuất hiện ở Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, Kỳ Thanh sáng nay đến công ty sớm, trợ lý Hoa lập tức bay lại, "Kỳ tổng, sớm."
Nói chào buổi sáng xong, trợ lý Hoa gấp không chờ nổi muốn nhiều chuyện cùng với cô. "Kỳ tổng, sáng nay cố vấn Tần đến công ty, trên tay cô ấy còn mang một chiếc nhẫn kim cương!"
Trợ lý Hoa so sánh lớn nhỏ, "Một viên lớn như vậy nè."
Người đang bị bàn tán thình lình xuất hiện ở cửa, nhìn tay trợ lý Hoa đang mô tả, Tần Phụ Tuyết bình tĩnh mà làm sáng tỏ, "Không có lớn như vậy."