Phu Nhân Hôm Nay Chị Đã Thích Em Chưa

Một tin nhắn gửi đến điện thoại Kỳ Thanh, mặt Lục Uyển Đình tối đen nhìn cái điện thoại, tay nắm chặt lại.

Kỳ Thanh đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, trong nhà đều bật máy sưởi, hơn nữa còn có bàn tay không an phận của Lục tổng, cô nóng muốn cởi quần áo ra.

"Phù..." Kỳ Thanh thở dốc, ngước mắt nhìn mình trong gương, Lục Uyển Đình không đi theo cô đến nhà vệ sinh, có chút ngoài dự kiến của cô.

Chờ nhiệt độ cơ thể bình thường lại, Kỳ Thanh mới đi ra ngoài.

Cô đi ra phòng khách, Lục Uyển Đình nhìn lại đây, đôi mắt đẹp đang uỷ khuất giống như là thiếu hơi cô.

Cái gì mà thiếu hơi, chỉ là cô đi nhà vệ sinh thôi mà.

Chắc ảo giác rồi.

Kỳ Thanh ngồi xuống bên cạnh Lục Uyển Đình, mông vừa chạm ghế, Lục Uyển Đình đã đưa điện thoại cho cô, trong giọng nói không nghe ra được cảm xúc, "Dương Châm tìm em đi ra ngoài chơi."

Hai đôi mắt bỗng nhiên nhìn hai cô, Kỳ ba và Kỳ mẹ nghe đến tên Dương Châm, lập tức đi nhìn phản ứng của con gái.

Đêm giao thừa, kiếm con gái ông bà đi ra ngoài chơi, ngoài đi phóng pháo hoa thì còn chơi cái gì nữa.

Lục ba và Lục mẹ cũng cảm thấy kỳ quái, gia đình thông gia sao lại khẩn trương?

"Cậu ấy tìm em đi phóng pháo hoa." Dư quang thấy ba mẹ vợ cũng đang nhìn cô, tim cô đập như đang khua chiêng gõ trống.

Lão Kỳ tổng không có hố nữ nhi, nghe được Dương Châm tìm con gái đi phóng pháo hoa, ông giải thích mới Lục ba Lục mẹ, "A Châm là con hàng xóm, chơi cùng với Thanh Thanh từ nhỏ đến lớn."

Lục Uyển Đình nhìn cô, "Vậy em muốn cùng cô ấy đi phóng pháo hoa sao?"

"Không... không đi đâu, trời lạnh lắm." Một bên trả lời Lục Uyển Đình, một bên khéo léo từ chối Dương Châm.

Lục Uyển Đình giống như không để ý cho lắm hỏi tiếp, "Mỗi năm, bọn em đều đi phóng pháo hoa à?"

Thái độ rất hững hờ làm cho những người xung quanh không nhìn ra được là cô đang ghen.

Kỳ Thanh biết nếu cô không trả lời thì giống như chột dạ, mà trả lời lại sợ Lục Uyển Đình nghĩ nhiều, hơi do dự, Kỳ Thanh nghĩ trả lời một câu không có mờ ám, "Khi còn nhỏ không có đi phóng."

"Khi đó nhà nước còn lệnh cấm phóng pháo hoa." Lục Uyển Đình mỉm cười, "Em có muốn phóng cùng với cô ấy cũng không phóng được."

Kỳ Thanh: "...." Cô đã quên người này là Lục tổng, muốn nói dối cũng không dễ.

Dương Châm lại nhắn tin tiếp, Lục Uyển Đình quét mắt nhìn điện thoại, "Đồng ý đi đi."

Độ hào phóng ngoài dự đoán của mọi người.

Tâm Kỳ Thanh có chút run run, "Vậy còn chị?"

"Hửm?" Nụ cười trên mặt Lục Uyển Đình tắt luôn.

"Chị của em đương nhiên phải đi cùng chị rồi." Cô em chồng ngồi các đó không xa tắt điện thoại, trực tiếp hố các cô, đem điện thoại cất trong túi, đứng lên nói, "Em đi nữa."

Giống như ngày trước, Dương Châm ở bên ngoài chờ cô, tuyết đã ngừng, thỉnh thoảng có gió thổi, lá cây rung sàn sạt, Dương Châm quấn khăn cổ rất dày, đôi tay cắm vào trong túi, nhìn cửa nhà Kỳ Thanh.

Cửa mở, Dương Châm vui vẻ cười tươi, vừa muốn gọi tên Kỳ Thanh, phát hiện người mở cửa là Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình đã có thể tưởng tượng ra được, giao thừa trước kia Dương Châm làm như thế nào để đợi phu nhân nhà cô, cái nụ cười tươi vừa rồi, cô không muốn ăn dấm cũng không được.

Có một người, từ thời thơ ấu ở bên cạnh đến lúc trưởng thành, cùng nhau đi học, cùng nhau về nhà, ăn tết còn rủ nhau đi phóng pháo hoa.

Kỳ Thanh từ phía sau đi ra, nhìn thấy Dương Châm ở ngoài cổng, vẫy vẫy tay với cô, "A Châm."

Dương Châm không nghĩ tới việc Lục Uyển Đình sẽ đến nhà Kỳ Thanh ăn tết, càng không nghĩ tới là bản thân hẹn Kỳ Thanh đi phóng pháo hoa, Kỳ Thanh ngoài mang theo Lục Uyển Đình còn mang theo cô em chồng.

"Chúng ta đi đâu phóng pháo hoa?" Lớn từng tuổi này mà chỉ mới đứng từ xa xem pháo hoa, Lục Vân Tạ chưa bao giờ tự phóng, khó có thể che giấu được sự hưng phấn trong đáy mắt, cách chị gái hỏi Kỳ Thanh.

Bốn người các các cô dàn hàng ngang đi trên đường, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ở giữa, Dương Châm đi bên cạnh Kỳ Thanh, còn Lục Vân Tạ đi bên cạnh Lục Uyển Đình.

Thỉnh thoảng có tiếng pháo hoa nổ, Kỳ Thanh nhìn về hướng quảng trường của khu nhà mà chỉ, "Qua bên đó phóng."

Ở bên quảng trường nhỏ đầy khắp tiếng người, xung quanh đều treo lồng đèn đỏ, mới vào quảng trường, Lục Vân Tạ đã dẫm phải xác pháo.

Lục Vân Tạ bị dọa nhảy dựng lên, ôm lấy cánh tay Lục Uyển Đình nhìn khắp nơi, trên quảng trường đều là xác pháo hoa và người phóng pháo hoa, căn bản không phân biệt cái nào dùng rồi cái nào chưa dùng.

Đông quá.

Bên cạnh có một cái siêu thị nhỏ, trước cửa hàng trưng bày đủ loại pháo hoa, Kỳ Thanh mang mọi người đến đó mua pháo hoa.

Thừa lúc Lục Vân Tạ lôi kéo Lục Uyển Đình chọn pháo hoa, Dương Châm đến gần Kỳ Thanh, nhỏ giọng hỏi, "Sao cậu không nói cho mình biết, Lục Uyển Đình cũng ở đây?"

Kỳ Thanh nhìn về phía Lục Uyển Đình quan sát, "Mình quên mất."

Cái này có thể quên sao!

Dương Châm cạn lời mà liếc cô một cái, chọn cho bản thân mấy cái pháo hoa, Kỳ Thanh thấy thế, cầm lấy cái pháo hoa mắc nhất là pháo hoa mẫu đơn, phóng lên trời có thể nở rộ ra, đưa cho Dương Châm, "Đêm nay, pháo hoa mình mời."

Dỗ dành bạn hàng xóm thực dễ, Dương Châm lập tức cười tươi, cầm lấy cái pháo hoa Kỳ Thanh ôm vào trong người, nhướng mi nói, "Bao nhiêu đây không đủ."

"Được rồi, cậu muốn mua bao nhiêu thì mua." Một năm cũng chỉ có mấy ngày này có thể phóng pháo hoa, phóng cho đã cái nư đi.

Lục Uyển Đình vẫn chú ý đến hai người, ban đầu còn dựa dựa vào mà to nhỏ với nhau, hiện tại thì không coi ai ra gì mà dỗ dành nhau, Lục Uyển Đình nhìn mà mắt muốn viết ra, đang ghen.

Bên ngoài quảng trường tiếng pháo vang lên không dứt làm cho cô không thể nghe được hai người đó đang nói cái gì, Lục Uyển Đình nhíu mày, tính đi qua đó.

Cô vừa mới động, thì em gái đã giữ cô lại, "Chị, cái này thì sao?"

"Lấy đi."

Lục Vân Tạ vén một bên tóc ra sau tai, chỉ vào một cái pháo hoa khác hỏi Lục Uyển Đình, "Vậy cái kia thì sao?" Cô ngẩng đầu phát hiện chị cô còn chưa thèm nhìn, đã nói được.

Lục Vân Tạ nhìn theo ánh mắt của chị gái, thấy hai người kia nói nói cười cười.

Lục Vân Tạ hiểu rõ mà buông tay, "Chị, em tự chọn vậy."

Kỳ Thanh vừa nhấc mắt đã thấy được Lục Uyển Đình.

Lục Uyển Đình đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào.

Lục Uyển Đình nhìn pháo hoa trong tay Kỳ Thanh, cười hỏi, "Em chọn xong rồi sao?" Nói thực sự rất tự nhiên, cầm lấy pháo hoa trong tay của Kỳ Thanh.

"Ừ, em chọn xong rồi, mấy cái này thôi." Kỳ Thanh vứt bỏ cô bạn hàng xóm, hoàn toàn chỉ để mắt đến Lục Uyển Đình, "Chị thì sao, muốn lấy cái pháo hoa này."

Lục Uyển Đình cười cười.

Trái tim nhỏ của cô lại thiếu nghị lực, mới nhìn thấy nụ cười của Lục Uyển Đình thì đã đập thình thịch.

Lục Vân Tạ cũng đã chọn xong.

Kỳ Thanh đi thanh toán hết đống pháo hoa này, thanh toán xong đi ra ngoài, các cô tìm một chỗ trống đặt pháo hoa xuống.

Dương Châm muốn đốt lửa, thấy Lục Vân Tạ nóng lòng muốn thử, đưa bật lửa cho cô bé.

"Tôi tự đốt sao?" Lục Vân Tạ kích động lại sợ hãi, việc phóng pháo hoa cô không có kinh nghiệm, đưa bật lửa trả lại, "Cô đốt trước một cái đi."

Giữa bầu trời đêm, pháo hoa nở rộ thành những màu sắc rực rỡ, Kỳ Thanh ngẩng đầu nhìn pháo hoa, Lục Uyển Đình không cầm lòng được mà ôm cô từ sau lưng.

Kỳ Thanh nghiêng đầu hỏi, "Có phải ồn lắm không?"

"Không phải." Lục Uyển Đình dựa vào bên tai Kỳ Thanh cười, tiếng nói ôn nhu cùng theo tiếng pháo hoa đi vào trong tai Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình nói, "Hoá ra cùng với người mình thương phóng pháo hoa, là cảm giác thế này."

"Cảm giác gì?" Nhiệt độ đã xuống thấp, các cô không có mang bao tay, Kỳ Thanh lấy tay ra khỏi túi áo, dùng tay mình mà sưởi ấm đôi tay đang vòng trên eo cô.

Hai đôi tay giao chặt với nhau, Lục Uyển Đình càng ôm chặt hơn, lúc một tràn pháo hoa nổ lên trời, hôn hôn môi khoé môi Kỳ Thanh, "Muốn hôn em."

Nụ hôn của cô giống như pháo hoa, chỉ trong giây lát rồi biến mất, làm cho người ta chưa đã thèm.

"Đốt xong đống pháo hoa này, chúng ta về nhà đi." Kỳ Thanh xoay người, mặt đối mặt với Lục Uyển Đình.

"Được." Lục Uyển Đình cười nguy hiểm.

Hai người đứng ở phía trước, quay đầu nhìn thấy các cô đang mùi mẩn với nhau, bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiếp tục ngẩng đầu xem pháo hoa.

Trên quảng trường nhỏ, người tụ tập ngày càng nhiều, đoàn người Kỳ Thanh ngược dòng đi ra ngoài, đi một lát đã về đến nhà, Dương Châm là người nói chúc mừng năm mới với các cô.

0h đã đến, tiếng pháo hoa liên tục vang lên, Kỳ Thanh chủ động tạo một nụ hôn mới cho một năm mới, trong lòng tràn đầy tình yêu mà ôm lấy Lục Uyển Đình, ở trong lòng thầm ước một nguyện vọng cho mình.

"Khụ." Kỳ Huy khụ một tiếng, nhắc nhở các cô, ở đây còn có phụ huynhhhh!

Nhưng mà âm thanh ho quá nhỏ, đã bị tiếng pháo hoa lấn át.

Kỳ Huy nhìn vợ bên cạnh, thôi kệ hai đứa nó đi.

Kỳ Huy ôm vợ, "Chúc mừng năm mới."

Hai vợ chồng già ngượng ngùng trước mặt đám nhỏ, chỉ có thể ôm như vậy để biểu đạt tình yêu.

Lục ba và Lục mẹ nhìn nhau, thông gia cũng ôm, bọn họ còn thẹn thùng cái gì nữa, Lục ba mở đôi tay ra ôm lấy Lục mẹ, "Chúc mừng năm mới, bà xã."

Nhìn thấy ai cũng có đôi có cặp ôm nhau, Lục Vân Tạ chỉ có thể vờ xem pháo hoa.

Không được, vẫn cảm thấy thật chua xót.

Ngày đầu năm mới, Lục Vân Tạ hiểu rõ, chỉ có tình thân không đủ, cô cũng cần có tình yêu.

Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh tách ra, Lục Uyển Đình sủng nịnh vuốt đầu Kỳ Thanh, "Chúc mừng năm mới."

Quay đầu nhìn ba mẹ mình và ba mẹ vợ đều ôm nhau, nhìn thấy em gái lẻ bóng, Lục Uyển Đình cũng qua ôm em gái một cái, "Chúc mừng năm mới."

Lục Vân Tạ mới cảm thấy cần tình yêu lập tức sửa lại suy nghĩ, cái gì mà tình yêu, chị mình có Kỳ Thanh rồi vẫn không quên cô, cũng sẽ đến lượt cô thôi.

Cô ôm lại Lục Uyển Đình, hôn lên trên mặt Lục Uyển Đình một cái, "Chị, chúc mừng năm mới, đêm nay em ngủ cùng với chị nha." Mắt nhìn Kỳ Thanh, "Ngủ chung với hai người."

Đương nhiên, Lục Uyển Đình không có khả năng đồng ý.

Mừng tuổi xong, Kỳ Thanh mang Lục Uyển Đình về phòng mình, dì Vương mang Lục ba Lục mẹ cùng với cô em chồng đến phòng đã chuẩn bị trước.

Bên ngoài, tiếng pháo hoa vẫn không dứt, Kỳ Thanh không ngủ được, nhìn người bên gối, có một loại cảm giác ở trong mộng.

Loại cảm giác này vẫn không chân thật cho đến khi Lục Uyển Đình xoay người phủ lên người cô, mới cảm nhận được lửa nóng.

"Uyển Đình..." Kỳ Thanh nắm chặt chăn, không ngừng mà gọi tên cô, Lục Uyển Đình cười vuốt ve gương mặt Kỳ Thanh, đôi mắt lưu luyến nhìn người dưới thân, "Chị đây..."

...

Kỳ nghỉ Tết m Lịch qua đi, rồi Tết Nguyên Tiêu cũng qua, công ty chính thức đi làm.

Ngày đi làm đầu tiền, Kỳ Thanh như thường lệ phát cho nhân viên mỗi người một bao lì xì, so với thưởng cuối năm thì rất nhỏ, chỉ là lấy lộc đầu năm.

"Cảm ơn Kỳ tổng, chúc Kỳ tổng năm mới vui vẻ, tiền vô như nước." Trợ lý Hoa ôm lấy bao lì xì, miệng hót không ngừng.

Kỳ Thanh đánh giá cô một vòng từ trên xuống dưới, nửa tháng không gặp, hình như trợ lý Hoa béo thêm, trở nên càng đầy đặn.

Sợ trợ lý Hoa thương tâm, Kỳ Thanh mắc nghẹn không nói.

Buổi sáng việc công ty không nhiều lắm, Kỳ Thanh ở công ty mình hai tiếng, rồi đi qua tập đoàn Lục Thị.

Lục Uyển Đình còn đang mở họp.

"Kỳ tổng." Trợ lý Tô pha trà cho cô, còn trêu ghẹo, "Mới đi làm ngày đầu đã đến Lục Thị a."

"Đến hẹn Uyển Đình đi ăn cơm." Kỳ Thanh bưng tách trà lên ngửi, "Sẵn tiện nói chuyện dự án mới."

Cũng may còn có cái dự án mới chưa nói xong, thuận tiện cùng Lục tổng ăn trưa.

Trợ lý Tô nhìn đồng hồ, "Lục tổng cũng sắp họp xong rồi."

"Ừm." Kỳ Thanh cười uống trà.

Nhìn chiếc nhẫn trên tay trợ lý Tô, Kỳ Thanh tò mò, ăn tết xong, trợ lý Tô nên giải thích một chút về chiếc nhẫn trên tay chứ nhỉ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui