Kỳ Thanh sửng sốt cực kỳ sửng sốt, mặt đỏ tai hồng, ôm lấy mặt Lục Uyển Đình mà chất vấn, "Còn buổi tối nào chị làm như vậy với em nữa hả?"
Đêm hôm qua là đêm tân hôn của hai người, do cô uống nhiều rượu cho ngủ sớm, dưới tình huống như vậy Lục Uyển Đình làm chuyện đó với cô về phương diện tình cảm có thể tha thứ được, nhưng mà còn những đêm khác thừa dịp lúc cô ngủ có thể làm chuyện quá mức như vậy được sao.
Rõ ràng là có thể đánh thức để cùng vui, mắc cái gì mà làm chuyện lén lút như vậy, động tình hay là có cảm giác tình thú?
Lục Uyển Đình mỉm cười nhìn thẳng vào hai mắt Kỳ Thanh, tay cô đặt sau cái lưng bóng mịn kia vỗ vỗ, chọc cho Kỳ Thanh có cảm giác nhộn nhạo.
"Còn làm vào buổi tối nào nữa?" Giọng Kỳ Thanh run rẩy hỏi lần nữa.
"Chị quên mất rồi." Lục Uyển Đình ngẩng đầu hôn lên môi Kỳ Thanh, nhìn tiểu Kỳ tổng bị cô chơi đùa hơi thở dồn dập, nhịn không được lại tiếp tục hôn hôn.
Hôm nay là ngày sau ngày tân hôn, có rất nhiều thời gian để cô có thể thẩm vấn Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, "Không nhớ ra sao? Em sẽ tra tấn bức cung."
Tim Lục Uyển Đình đập thật nhanh, khí huyết sôi trào, "Tiểu Kỳ tổng định dùng hình thức nào bức cung nè?" Nói xong mắt cô liền nhìn nhìn tay Kỳ Thanh, mỉm cười, "Hình thức nào thì chị cũng đã đều lĩnh giáo hết rồi."
Người này không có khát cầu được 'yêu' sao? Kỳ Thanh bị đả kích rồi, xem ra cô cần thiết để cho Lục Uyển Đình biết, cho dù nhiều năm qua làm cẩu độc thân, nhưng mà trước khi ở bên Lục Uyển Đình, bản thân cô đã tìm hiểu qua lý thuyết rất nhiều rồi, có nhiều kỹ xảo nha.
Lục Uyển Đình cảm thấy bản thân sắp gặp nguy, nhanh chóng ôm lấy vợ mà lấy lòng, nhưng mà không còn kịp nữa rồi, tiểu Kỳ tổng đã bắt đầu động thủ.
"Kỳ Thanh... Thanh Thanh... Bảo bối...." Lục Uyển Đình cười đè cái tay đang xằng bậy kia, "Ngứa."
Hai cái người sắp 30 tuổi đầu rồi, nháo ở trên giường như mấy đứa con nít, Lục Uyển Đình xoay người tìm chỗ trốn, Kỳ Thanh làm sao mà dễ dàng buông tha, một cánh tay vòng qua đã kéo Lục Uyển Đình trở lại trong ngực, "Chị còn không nói cho em biết là còn đêm nào nữa hả?"
Áo ngủ bị cào đến loạn, lộ ra vòng eo trắng nõn, Kỳ Thanh nhéo nhéo lên đó, cảm giác rất tốt nha.
Lục Uyển Đình quay đầu nhìn cô, đôi mắt cười đầy ẩn ý, Kỳ Thanh hơi giật mình, Lục Uyển Đình cười hôn tới, mở miệng ra hôn sau.
Cả buổi sáng, hai người cùng nhau nháo ở trên giường, điện thoại có không ít tin nhắn gửi đến, nhưng một cuộc điện thoại gọi đến thì không có, mọi người cũng rất thức thời, biết sau một đêm mặn nồng chắc hẳn cần một buổi sáng để tịnh dưỡng.
Lục Uyển Đình nằm ở trên giường thở dốc, mệt đến không muốn xoay người, Kỳ Thanh nằm sau lưng cô, lòng tay bàn tay đặt lên mu bàn tay của cô, mười ngón tay đan xen vào nhau, một cái tay khác vuốt ve mái tóc của Lục Uyển Đình, đem tóc vén qua sau tai.
"Đói không?" Kỳ Thanh hôn lên tóc mai cô, ánh mắt không muốn xa rời, cảm giác lúc tỉnh và lúc ngủ thật sự không giống nhau.
"No rồi." Lục Uyển Đình cười chôn mặt vào gối, trở tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Kỳ Thanh, "Ngoan, để chị nghỉ một lát."
Kỳ Thanh bật cười, đem tay Lục Uyển Đình vặn lại, "Em hỏi chị có đói bụng không."
Lục Uyển Đình nhắm mắt lại nhưng vẫn cười, lắc lắc đầu, "Không đói bụng."
Đã tới giờ cơm trưa, các cô ngày hôm qua ăn rất ít, hôm nay bữa sáng lại không ăn, làm sao mà không đói bụng được.
Kỳ Thanh bò dậy, nhặt cái áo ngủ của Lục Uyển Đình lên mặc, "Để em dậy xem thử có gì để nấu ăn không."
Cô vừa mới mặc áo ngủ vào, thắt lưng còn chưa thắt lại, Lục Uyển Đình đã duỗi tay đem ôm cô vào lòng, mở mắt ra nhìn cô, "Không cầu đâu em, dì Trương chắc làm rồi."
Sáng sớm nay, dì Trương đã đến, yên lặng ở dưới nhà không có đi lên kêu các cô dậy.
Lục Uyển Đình nhắn tin cho dì Trương, sẵn tiện kiểm tra tin nhắn.
Trợ lý Tô gửi mấy cái tin nhắn đến, nói với cô, hôn lễ của hai người được đưa tin, ở trên kênh tin tức kinh tế cũng như tin giải trí.
Hai người dựa đầu vào nhau mà xem, trên kênh tin tức kinh tế chỉ đơn giản đưa tin là Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật và tập đoàn Lục Thị liên hôn để phát triển, trên kênh giải trí thì đưa tin về quy mô hôn lễ cũng như mức độ chịu chơi của hai bên, cùng với chuyện tình cảm của hai người, viết dài mấy trang.
Lục Uyển Đình nhìn tin tức, rời khỏi đó lên trên weibo dạo một vòng, trang weibo chính thức của tập đoàn Lục Thị tối hôm qua cũng đăng hình ảnh của buổi hôn lễ, nhưng mà chuyện ngoài dự đoán là lại lên hot search.
Kỳ Thanh kinh ngạc, "Hôn lễ của chúng ta vì sao lại lên hot search?"
Các cô đâu phải minh tinh gì đâu.
"Bởi vì phu nhân của chị rất đẹp." Lục Uyển Đình tắt weibo đi, hôn mấy cái lên mặt Kỳ Thanh, sau đó mới vào wechat xem mấy cái tin nhắn gửi đến.
Nhìn thấy tin nhắn em gái gửi đến, cô nhíu mày, hỏi Kỳ Thanh, "Em có nhớ tối hôm qua chúng ta ném hoa cưới, Trương Hoàng Nhã bắt được hoa, liền mang hoa đưa cho Vân Tạ không?"
"Ừm, nhớ rõ." Ngày hôm qua cô không để ý chuyện này cho lắm. Hôm nay, Trương Hoàng Nhã lại đến tập đoàn Lục Thị, có cảm giác vi diệu.
Trương Hoàng Nhã là người đứng đầu tập đoàn Trương Trạch nhiều năm, về mọi phương diện so với Lục Uyển Đình thì cũng một chín một mười, biết rõ hôm nay, Lục Uyển Đình sẽ không đến công ty, mà vẫn đến công ty tìm Lục Uyển Đình nói chuyện công việc.
Chỉ sợ là nhắm vào vị phó tổng Lục Vân Tạ.
Thê thê đều có chung một suy nghĩ, Lục Uyển Đình nói, "Thật ra người Trương Hoàng Nhã muốn gặp là Vân Tạ."
Tin nhắn được gửi cách đây nửa tiếng, tính toán lại thời gian, nói xong chuyện công việc, vừa lúc có thể đi ăn trưa.
Kỳ Thanh ôm lấy Lục Uyển Đình cười hỏi, "Chị lo lắng sao?"
Lục Uyển Đình nghiêm túc nói, "Có một chút, dù sao thì Vân Tạ vẫn còn nhỏ."
"Chị yên tâm đi." Kỳ Thanh an ủi cô, "Vân Tạ chỉ thích chị thôi."
Lục Uyển Đình nghe sao từ an ủi biến thành ghen tuông, tạm thời không đi quản chuyện Trương Hoàng Nhã đối với em cô có ý đồ gì, hôn hôn Kỳ Thanh, "Con bé đối với chị chỉ đơn thuần là tình thân."
"Chỉ đơn giản vậy sao?" Kỳ Thanh bị hôn đến tê dại, cong miệng lên cười không ngừng, "Chị có biết lúc mà con bé biết chúng ta yêu nhau, con bé dùng cái ánh mắt giống như em đoạt mất người yêu của con bé vậy."
Lục Uyển Đình không nhịn được cười lớn, "Vậy còn bây giờ thì sao? Con bé cũng yêu em nha." Nhớ tới ngày hôm qua, em gái được ở chung với Kỳ Thanh cả ngày, tự dưng ăn dấm hà.
Kỳ Thanh bại trận tới lấy lòng, "Được rồi a, con bé đối với chúng ta đều là tình thân."
Cô cầm lấy điện thoại, "Vậy thì đến lượt chúng ta đi quan tâm em gái một chút nào."
Đề tài lại chuyển về trên người Lục Vân Tạ.
Kỳ Thanh dùng tài khoản của Lục Uyển Đình nhắn cho Lục Vân Tạ, [Trương tổng cùng em nói chuyện gì?]
Lục Vân Tạ tiếp đãi Trương Hoàng Nhã ở trong văn phòng của mình, dư quang nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, cúi đầu nhìn lướt qua.
Là tin nhắn chị gái nhắn đến, lập tức nói Trương Hoàng Nhã, "Thật ngại, tôi trả lời một tin nhắn quan trọng." Làm trò nhắn tin lại cho chị gái.
Tối hôm qua, sau khi hôn lễ kết thúc, Trương Hoàng Nhã đã tra xét tư liệu cá nhân của Lục Vân Tạ, lịch sử về chuyện yêu đương trống không, kinh nghiệm làm việc được nửa năm, cái gì tra được là tra hết.
Lục Vân Tạ thật giống Lục Uyển Đình, điều tra không được thêm tin tức nào cả.
Trả lời tin nhắn xong, Lục Vân Tạ ngẩng đầu, phát hiện Trương Hoàng Nhã đang nhìn chằm chằm cô, Lục Vân Tạ buông điện thoại, "Trương tổng, cô tiếp tục nói đi."
Trương Hoàng Nhã mỉm cười, "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói đi."
"Nếu Trương tổng không ngại thì đến nhà ăn của công ty chúng tôi đi?" Trương Hoàng Nhã nói không ngại, Lục Vân Tạ gọi trợ lý đến, bảo cô nói nhà ăn của công ty chuẩn bị một bàn chiêu đã khách.
Trương Hoàng Nhã vẫn luôn nhìn cô, sau khi trợ lý rời khỏi, hỏi Lục Vân Tạ, "Phó tổng Lục, chúng ta có thể thêm bạn không?"
"... Có thể."
Trương Hoàng Nhã nhích dậy đến gần, Lục Vân Tạ cảm giác có gì đó không thích hợp, giống như đang chịu sự áp bách nào đó, tim đập cảm giác rất dị thường.
Cô ngửi được mùi nước hoa trên người Trương Hoàng Nhã, có hơi thở của sương mai, mùi hương nhàn nhạt lúc có lúc không.
Trương Hoàng Nhã quét mắt nhìn mã QR, lúc kết bạn với nhau, còn như vô tình hỏi, "Cô có đang yêu đương không?"
Lục Vân Tạ ngước mắt nhìn cô ấy, khoảng cách cả hai gần trong gang tấc, đến mức làm cho cô có thể nhìn thấy được bản thân trong đôi mắt của Trương Hoàng Nhã, Lục Vân Tạ muốn lui ra kéo khoảng cách với cô ấy, nhưng phía sau là sô pha, cô không thể lùi được.
"Không có." Vừa dứt lời, điện thoại của Lục Vân Tạ lập tức gửi thông báo có người muốn kết bạn, chính là Trương Hoàng Nhã.
Trương Hoàng Nhã cúi đầu sửa lại tên, Lục Vân Tạ nhìn lướt qua, nhìn thấy cô ấy đánh tên của mình, cô cũng như vậy ghi chú là tên đầy đủ của Trương Hoàng Nhã.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lục Vân Tạ nói mời vào, tổng giám Chu đẩy cửa đi vào, trong tay còn mang một tập hồ sơ, "Phó tổng Lục, cái hồ sơ này cần ký tên gấp, Lục tổng bảo đưa cho ngài ký."
Lục Vân Tạ cất điện thoại, cầm lấy hồ sơ, Trương Hoàng Nhã ngồi trở về sô pha, bưng tách trà lạnh lên uống.
Văn kiện cần ký gấp là của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật đưa qua, Lục Vân Tạ không có thấy vậy mà lơ là, nghiêm túc xem.
Xác định không có vấn đề gì, cô mới ký tên lên đó.
Có phó tổng Lục ký tên, còn phải đi tìm thư ký lấy dấu của công ty, tổng giám Chu cầm lấy hồ sơ, "Không quấy rầy hai người." Rời khỏi văn phòng.
"Đi thôi, chúng ta đến nhà ăn." Lục Vân Tạ nói với Trương Hoàng Nhã.
Trương Hoàng Nhã buông tách trà, xách túi của mình sóng vai với Lục Vân Tạ đi ra khỏi văn phòng.
Tiếng giày cao gót cứ thế vang lên, hấp dẫn mấy người đi cùng thư ký trên hành lang, nhìn thấy Lục Vân Tạ và Trương Hoàng Nhã, trợ lý Hoa sửng sốt mấy giây.
Trợ lý Hoa sao lại ở đây? Nhớ đến hồ sơ vừa rồi tổng giám Chu bảo cần ký gấp, Lục Vân Tạ tự có câu trả lời vì sao tổng giám Chu lại sốt ruột như vậy, bởi vì là trợ lý Hoa tự mình mang đến đây.
Trợ lý Hoa không nhìn hai người, đi theo tổng giám Chu và thư ký.
Kỳ Thanh đem điện thoại đặt trên tủ đầu giường, tiến vào trong ngực Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình ôm lấy cô, khẽ vuốt mấy sợi tóc của Kỳ Thanh, "Công ty còn nhiều việc, tuần trăng mật có lẽ phải dời lại, em có chỗ nào muốn đi không?"
"Không sao." Kỳ Thanh vòng tay ôm lấy Lục Uyển Đình, "Ở đâu hưởng tuần trăng mật đều giống nhau."
"Ừm, cái này cũng đúng." Lục Uyển Đình cười, "Cho dù là đi đâu thì đa số thời gian chúng ta đều sẽ ở trên giường."
Quan trọng nhất là, chỉ cần có Kỳ Thanh ở bên cạnh, ở đâu cũng là hưởng trăng mật cả.
Kỳ Thanh ngửa đầu nhìn cô, "Dì Trương làm cơm xong chưa?"
"Chưa." Lục Uyển Đình cười lại hôn, "Khi nào nấu xong sẽ lên gõ cửa gọi chúng ta."
Dì Trương nấu cơm xong cũng không đi gõ cửa, sợ tiếng gõ cửa quấy nhiễu hai người, dì Trương gửi tin nhắn cho cô, nói cơm trưa đã làm xong, cũng nói với cô, bà đã đi rồi, khi nào muốn bà quay lại thì nhắn tin.
Lúc Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình xuống nhà ăn cơm thì cũng đã qua giờ của buổi chiều, đồ ăn cũng đã lạnh,
Kỳ Thanh đem toàn bộ đồ ăn đi hâm lại lần nữa, Lục Uyển Đình vòng tay ôm lấy Kỳ Thanh từ phía sau, cằm gác lên vai, nhìn Kỳ Thanh run tay nhẹ.
Ăn trưa xong, Kỳ Thanh hỏi Lục Uyển Đình, "Buổi chiều chị có đi làm không?"
Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh đi lên lầu, "Mệt mỏi quá, chị muốn nghỉ ngơi."
Nói muốn nghỉ ngơi là thật, hôm qua mệt mỏi cả ngày, sáng nay nháo cả buổi, muốn lên giường đi ngủ thôi.
Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình đánh giá, nhẹ nhàng vuốt gương mặt đang ngủ kia, đầu ngón tay từ giữa mày đi xuống sống mũi rồi dừng lại trên cánh môi.
Nhớ đến chuyện tối hôm qua, trong lòng Kỳ Thanh ngọ nguậy nóng lòng muốn thử xem loại cảm giác kia, muốn thử xem, lúc ngủ Lục Uyển Đình có phải cũng sẽ có phản ứng.
Kỳ Thanh thử ở bên tai cô mà kêu, "Uyển Đình."
Lục Uyển Đình không có phản ứng.