Phu Nhân Lại Bị Phạt Úp Mặt Vào Tường Rồi!


Trong phòng không có quá nhiều đồ vật, Quách Trung thấy thuận tay cái nào là ném ra cái ấy.

Cậu vừa bực vừa bất lực.

Nếu như đêm qua Diệp Vấn Khinh không đánh dấu cậu thì Quách Trung chẳng đến nối không có sức đánh anh! À không, phải là không có lý do gì để đánh anh chứ?
“Tại sao?” – Ánh mắt cậu sắc lẹm đỏ ngầu, không giống như đang đùa giỡn.

Ném đồ vật có thể chỉ là hành động bốc đồng, nhưng Quách Trung thực sự không cam tâm.
Người mà cậu mới gặp có hai lần, cậu không chấp nhân được việc kết đôi với người ta chóng vánh như vậy.

Đặc biệt, đối với Diệp Vấn Khinh, Quách Trung đã có một chút cảm tình.

Ít nhất cậu tin rằng anh sẽ không phải loại người thừa nước đục thả câu.
Nhưng cậu lầm rồi!
Hình ảnh cuối cùng Quách Trung còn trong trí nhớ chính là lúc Kiều Giản tiêm một loại thuốc kì lạ cho cậu.

Sau đó, sau đó chính là sáng hôm nay ngủ dậy, cậu đã có chồng?

Quách Trung càng nghĩ càng tức, cậu vớ nốt cái gối đang đè ở dưới eo, ném thẳng về phía Diệp Vấn Khinh, cả người tựa vào đầu giường, vừa cứng vừa không có đúng điểm tựa, khiến cơ thể vốn đã mệt mỏi vì quá độ lại càng chíu khọ thêm.
“Anh cút ra ngoài cho tôi!”
Diệp Vấn Khinh thấy cậu quyết liệt như thế cũng im ỉm nhặt gối đến bên giường cho cậu, rồi lẳng lặng đi ra ngoài.

Quách Sơn, Quách Tùng và Quách Trạch đã đến từ bao giờ, họ chẳng tỏ ra ngạc nhiên một chút nào trước phản ứng của Quách Trung.
Điều làm lạ hơn cả là hành động quá nghe theo của Diệp Vấn Khinh, trên mặt anh không giấu nổi thất vọng, ánh mắt như kẻ bị bỏ rơi.

Thấy người nhà của Quách Trung đến, anh nhanh chóng nghiêm mặt lại, cô giống đi sự thất thố.
“Là cháu không tốt, Quách Trung em ấy …” – Anh lúng túng không biết nói sao.

Trải qua một đêm như vậy với Quách Trung, Diệp Vấn Khinh không có mặt mũi nhìn người thầy đã dẫn dắt mình suốt thời gian qua.
“Đừng nghĩ nhiều, giờ chúng ta là người một nhà”
Ông vỗ vai Diệp Vấn Khinh, an ủi anh.

Dù sao Quách Sơn cũng là người hiểu lý lẽ.

Cho dù Diệp Vấn Khinh có gián tiếp khiến Quách Trung như thế này, nhưng anh cũng là người cứu cậu.

Vì vậy, lấy lí do không thể bào vệ tốt Quách Trung mà gán ghép cuộc đời hai người với nha quả thực là điều sai trái.

“Nhưng cháu …” – Diệp Vấn Khinh không thể thoát khỏi cảm giác tự trách, anh đã khiến cho đoạn tình cảm này trở nên kì lạ từ lúc đầu.

Cho dù anh nhận định người này sẽ trở thành bạn đời lý tưởng của mình, Diệp Vấn Khính cũng không muốn Quách Trung chịu bất kì cảm giác ép buộc nào.
“Bây giờ phải gọi là bố chứ?” – Quách Sơn từ lâu đã muốn người con trai này trở thành người nhà.

Ông nhìn anh quân nhân này từ lúc còn trên ghế giảng đường.

Một cô nhi đơn độc lại mang trong mình ý trí kiên cường, anh không thua kém bất kì bạn học nào trong học viện.
Vì tâm tính bình ổn và tài năng xuất trúng của anh, Quách Sơn đã đề bạt Diệp Vấn Khinh ra tiền tuyến, trở thành quân tiên phong tiêu diệt trùng tộc.

Dưới trướng của ông, anh đã phát triển nhanh chóng trở thành trụ cột cho quân tiên phong, sau này là hạm đội không gian khu vực số 8.


Đây là vùng không gian mà Quách Sơn đã giành nửa cuộc đời để bảo vệ.

Và giờ là Diệp Vấn Khinh.
Thời gian chầm chậm trôi qua, nhưng dáng vẻ nghiêm cẩn, trịnh trọng của anh vẫn khiến Quách Sơn thưởng thức.

Đó là dáng vẻ của một người quân nhân thực thụ.

Chuyện kết đôi của hai đứa nhỏ một phần là sự sắp xếp của ông, nhưng phần nhiều có thể là do duyên số.

Quách Trung không kết đôi thì cũng chẳng thể vào quân đội, sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, là ai cũng chẳng bằng Diệp Vấn Khinh.

Chỉ là mọi chuyện diễn ra quá vội vã, dưa hái xanh không ngọt.

Chỉ mong thời gian sẽ thay đổi phần nào suy nghĩ của Quách Trung đối với Diệp Vấn Khinh.
“Đừng ngại ngùng gì cả, ta đã muốn con trở thành rể nhà này từ lâu.

Mau gọi đi.” – Quách Sơn ân cần với Diệp Vấn Khinh hơn cả mấy đứa con của ông.

Một phần vì anh làm việc dưới trướng ông nhiều năm, một phần ông cũng quan sát quá trình trưởng thành của anh, không khác gì một người cha, chỉ thiếu một danh xưng.
“Vâng, thưa cha.” – Diệp Vấn Khinh gọi tiếng cha này, cũng là tự hứa với lòng, lấy cả cuộc đời này đối tốt với Quách Trung.

Không chỉ vì niềm yêu thích với cậu, mà còn là trách nhiệm từ sự tín nhiệm của Quách Sơn với mình.

Cho dù lòng yêu mến kia có là thật tâm đi nữa, nhưng giờ phút này, Diệp Vấn Khinh hổ thẹn vì đã không bảo vệ nổi cậu.

Việc đánh dấu người trong lòng đáng ra là điều vui sướng, hạnh phúc nhất đời, ấy vậy mà anh chỉ cảm thấy ân hận.

Nếu anh cẩn thận hơn thì Quách Trung không phải hấp tấp đồng ý với anh như vậy.

Cậu sẽ từ từ chấp nhận anh, chứ không phải bị ép buộc tiếp nhận trong trạng thái mất ý thức.
Tình cảm này có tồn tại hay không thì nó vẫn là thứ đáng cười.

Diệp Vấn Khinh giờ đã là alpha của Quách Trung, anh không có một lý do nào để không đối xử tốt với cậu cả.

Bất chấp việc cậu có muốn cho anh quan tâm hay không.
Diệp Vấn Khinh có vẻ quan tâm quá hoá loạn.

Nhưng là một người cha, Quách Sơn biết ông sẽ thuyết phục được Quách Trung đoạn nhân duyên này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận